Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Niệm Vô Song

Chương 41: Thiên Hạ Vô Song - Tg/Thập Tứ Lang 41

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đại tăng lữ cưỡi trên lưng chim cực lạc, tâm tình của hắn vốn đã không tốt, trước mắt lại càng không tốt, liên tiếp những nghi vấn và sợ hãi không biết bao giờ cũng khóa chặt hắn.

Hắn tự tin không có tiên yêu nhân gϊếŧ không chết, ngay cả Chiến Quỷ uy danh hiển hách cũng thần phục dưới tay trái của hắn, nhưng vì sao hắn không gϊếŧ chết được Cơ Đàm Âm? Gϊếŧ không chết, hắn chỉ có rời đi, đại tăng lữ bộ tộc Hữu Hồ chưa từng chật vật như vậy.

Đột nhiên cảm thấy phía sau không thích hợp, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đàm Âm cưỡi trên lưng một con chim cơ quan hình thù kỳ quái, xa xa đi theo hắn.

Âm hồn bất tán! Nàng rốt cuộc là lai lịch gì?!

Đại tăng lữ từ trong lòng móc ra một quân cờ ngọc, đây là hắn từ chỗ Đường Hoa mò tới chơi, lập tức nhắm ngay vị trí ngực cơ quan điểu, hắn rút ngón tay ném cờ ngọc qua, chỉ nghe "Rắc" một tiếng, con quái điểu kia đoán chừng cơ quan tinh vi trong thân thể bị phá hỏng, xiêu xiêu vẹo rơi xuống.

Hắn thở phào một hơi, lúc này mới phát hiện sau lưng mình mướt mồ hôi, hắn cũng cười khổ, tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay đúng là hoang đường tới cực điểm, chẳng lẽ hắn đang gặp ác mộng gì sao?



Phía trước cách đó không xa lóe ra kim quang, đại tăng lữ liếc mắt liền nhận ra là có kết giới bộ tộc Hữu Hồ, nơi này hẳn là địa phương của tộc nhân Quất Tử hồ. Tình cảnh này, trong lòng đại tăng lữ đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác an toàn "Trở về", bất đắc dĩ buồn cười.

Quất Tử hồ từng là một cái hồ nhỏ, nổi tiếng vì hình dạng giống như quả quýt. Truyền thuyết nói hồ nước trong một đêm đã khô cạn, Quất Tử hồ đã biến thành đất bằng, còn bắt đầu ma quái, thường xuyên truyền ra tin đồn tiều phu thợ săn mất tích ở đây, nơi đây dần dần biến thành địa phương ít người lui tới.

Quả thật những thứ này là do bộ tộc Hữu Hồ ở Quất Tử hồ giở trò quỷ, khác với tộc nhân Phương Ngoại Sơn, tộc nhân Quất Tử hồ càng ở ẩn, không tiếp xúc quá nhiều với phàm nhân. Trên thực tế, gần trăm năm nay đại tăng lữ cũng chưa tới nơi này.

Hắn vừa mới nhảy từ trên lưng chim cực lạc xuống, tiếp đón hắn là một đám người áo trắng, lão giả cầm đầu râu tóc bạc trắng, chòm râu thật dài rủ xuống tới hông.

Đại tăng lữ cười tủm tỉm hành lễ với hắn: "Tân Sửu trưởng lão, đã lâu không gặp, râu ngài càng ngày càng dài."
« Chương TrướcChương Tiếp »