Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Niệm Vô Song

Chương 40: Thiên Hạ Vô Song - Tg/Thập Tứ Lang 40

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn không tin một phàm nhân có thể sống sót, bị Chiến Quỷ đánh nát xương cốt toàn thân, rồi bị băng phong ấn, nhưng nàng có thể không tổn thương chút nào xuất hiện trước mặt hắn, là bị yêu vật gì nhập vào? Hay là thứ gì khác hắn không biết?

Hắn từng gặp qua yêu gϊếŧ không chết, những yêu vật hai mươi bốn động Nam Man kia, cho dù chặt đầu xuống, lại cắt thành từng mảnh, cũng không chết được. Nhưng gϊếŧ phàm nhân hắn chưa bao giờ thấy qua, cũng không tin sẽ có. Chẳng lẽ hắn nhìn lầm, Cơ Đàm Âm không phải người phàm? Nhưng trên người nàng xác thực không có nửa điểm yêu khí, hắn cũng không tin mình sẽ nhìn lầm.

Đàm Âm suy nghĩ thật lâu, mới nói: "Ta là Cơ Đàm Âm."

Đại tăng lữ lộ ra một nụ cười cổ quái, theo sát nàng chỉ cảm thấy toàn thân tê dại một trận, băng tuyết dày cộm cơ hồ là trong nháy mắt phong bế nàng. Nàng thầm than trong lòng một tiếng, há mồm nhẹ nhàng thổi một cái, tầng băng tuyết dày kia trong khoảnh khắc biến thành bột phấn, rì rào rơi trên mặt đất.

Nàng lẳng lặng nhìn hắn, ôn nhu nói: "Ta sẽ không hại ngươi." Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, "Cũng sẽ không hại bộ tộc Hữu Hồ."

Đại tăng lữ nhìn nàng giống như nhìn quái vật, không nói nổi một lời.



Cho đến lúc này, hắn mới phát hiện cô nương trước mắt này tựa hồ cùng người trước kia có chút bất đồng, nhưng hắn lại không nói ra được có cái gì bất đồng, miệng mũi vẫn là giống như đúc, ngay cả búi tóc cũng không thay đổi, nhưng xác thực có gì đó không giống trước.

Cơ Đàm Âm trong trí nhớ tựa hồ giống một chút phàm nhân, đôi mắt xinh đẹp lại vô thần, trầm tĩnh lại có chút ngây ngô, là một tiểu nha đầu mười bảy tuổi chân chính. Hiện tại ánh mắt của nàng quá sáng, trong trí nhớ xa xăm, cặp mắt màu đen giống như bảo thạch thoáng qua, chính y cũng cảm thấy là vớ vẩn.

Hắn lui một bước, xoay người, quần áo đen giắt ở trên kệ giống như có mắt bay tới, tự động bám vào trên người hắn, khi xoay người lại thì trên mặt đã đổi lấy một cái mặt nạ bình thường không có gì lạ.

Đàm Âm cảm giác mình vẫn muốn nói chút gì đó, nàng từng nghĩ đại tăng lữ giận tím mặt muốn gϊếŧ nàng, cũng nghĩ qua hắn sẽ không chút do dự hỏi một đống, nhưng hắn không nói lời nào, ngược lại nàng không biết nên làm gì.

"Cái kia..." Nàng vừa mới mở miệng, đại tăng lữ đột nhiên hóa thành một đạo kim quang, trong nháy mắt biến mất trong phòng khách.

... Hắn thế mà lại chạy.
« Chương TrướcChương Tiếp »