Chương 28: Thiên Hạ Vô Song - Tg/Thập Tứ Lang 28

Túi Càn Khôn do một vị thợ thủ công nào đó thời thượng cổ chế tạo, trên đời có bao nhiêu Túi Càn Khôn đến nay không ai biết được, hắn chỉ biết trong Quỳnh quốc hoàng cung giấu một con, một cái ở Chiến Quỷ nhất tộc, còn có một con từng xuất hiện ở Đông Phương Đại Yến quốc, lời đồn còn lại đều là giả. Túi Càn Khôn trên lưng nàng là của ai?

"Hiếm thấy?" Đàm Âm không hiểu, nàng vẫn cho rằng đã qua nhiều năm như vậy, thế gian tất nhiên có người tài ba dị sĩ có thể tiếp tục làm rất nhiều túi càn khôn.

Đại tăng lữ lắc đầu, thay đổi đề tài: "Tiểu Cơ tỷ tỷ, tỷ biết sửa xe?"

Nàng có chút thẹn thùng: "Không quá thông, nhưng Ô Mộc mặc dù danh quý, nhưng lại không thích hợp làm xa trục, bởi vì chất lượng cứng giòn. Không bằng đổi Bách Mộc trục, sẽ thoải mái hơn rất nhiều."

Đại tăng lữ không khỏi trầm mặc, một lát sau cười nói: "Tiểu Cơ tỷ tỷ lại hiểu rất nhiều, chẳng lẽ gia truyền uyên bác?"

Đàm Âm im lặng lắc đầu: "... Đi tìm công tượng đổi xe thôi."



Đại tăng lữ đang muốn nói chuyện, chợt nghe trong núi phía đông cực xa xôi truyền đến một trận gào thét thê lương. Sắc mặt hắn không đổi, quay đầu nhìn, chỉ thấy một đường sương mù màu đỏ ở bầu trời phía đông xa xôi chậm rãi tản ra.

Hắn vẫn không đổi sắc mặt, quay đầu lại cười nói: "Ta không hiểu chất liệu gỗ tốt xấu, Tiểu Cơ tỷ tỷ lại biết nhiều, tỷ đi cùng ta được không?"

Hắn không đợi Đàm Âm trả lời, mặt dày mày dạn kéo nàng đến cửa hàng thợ mộc bên thành, ai ngờ thợ mộc trong cửa hàng lại không có mặt, nghe nói lên núi chọn củi.

"Dù sao cũng không có việc gì, Tiểu Cơ tỷ tỷ, chúng ta có nên lên núi chơi không?" Đại tăng lữ tiếp tục dùng ánh mắt mong đợi mà phát sáng nhìn nàng.

Đối với Đàm Âm mà nói, lên núi bình thường chỉ có một mục đích, giống như thợ mộc kia: Chọn vật thôi.

Khi đó nàng còn nhỏ tuổi, nhưng đã trưởng thành, không giống như những hài tử khác trong gia tộc, lên núi còn biết cười đùa chơi đùa, nàng vĩnh viễn đi theo sau lưng lão phụ thân, nghe ông ta kể về công dụng của các loại gỗ. Về sau, lúc lão phụ thân bệnh nặng i, không yên lòng với nàng , chỉ nói: Đàm Âm, từ nhỏ con đã không chơi đùa vô tư như những đứa trẻ khác, cha sắp phải đi rồi, đối với con cũng không có gì là không yên tâm, chỉ là thiếu niên như con, tương lai làm sao tìm được lang quân như ý?