"Phần lớn tộc nhân bộ tộc Hữu Hồ đều ở Phương Ngoại Sơn, nơi đây cách Nguyên Thành không xa.
Nghe nói thật lâu trước kia, khi bộ tộc Hữu Hồ còn đang ở thời kỳ cường thịnh, cũng chưa từng lựa chọn phàm nhân vào làm tạp dịch. Thời kì đó, giới hạn giữa người và tiên vẫn là vô cùng rõ ràng. Về sau chư thần đều ẩn thân, những bộ tộc từng phụng dưỡng Thiên Thần cũng dần dần điêu linh, tộc nhân càng ngày càng ít, lại bởi vì phàm nhân dưới núi ngưỡng mộ tiên nhân, liền dần dần bắt đầu chọn lựa phàm nhân tiến vào bên ngoài Tiên gia động thiên làm một ít việc vặt, cho tới bây giờ, cách vài năm sẽ có một đợt lựa chọn mới.
Có lẽ đối với tiên nhân - những người có sinh mệnh kéo dài thì việc thay đổi những gương mặt mới mẻ theo từng năm qua cũng là một cách bài giải tịch mịch. Vạn vật đều sợ cô độc, người như vậy, tiên cũng như thế.
Tiên gia động thiên có lớn có nhỏ, lớn có Hương Thủ Sơn, vị sơn chủ ở đó rất bạo tay, chiếm mười mấy đỉnh núi, nuôi mấy trăm thiếu niên xinh đẹp nam nữ làm đệ tử, trong núi vĩnh viễn bốn mùa như xuân. Nhỏ thì như Mi Sơn cư, chỉ một ngọn núi nho nhỏ, đình viện tinh xảo, Mi Sơn Quân không thu đệ tử, chỉ có linh quỷ làm bạn.
Bộ tộc Hữu Hồ ở Phương Ngoại Sơn tuy rằng không phóng khoáng như Hương Thủ Sơn, nhưng ở đây lại có cảnh sắc mỹ lệ, đa phần bày biện bằng cầu gỗ, dòng nước, giả sơn tiên hoa, càng có vẻ hòa mình vào tự nhiên, một năm bốn mùa thuận theo thời khí, cho nên tháng bảy này lại càng nóng bức.
Đàm Âm đi dưới ánh mặt trời một lát, nóng đến nỗi sau lưng ướt đẫm.
Vừa rồi đại tăng lữ sửa lời nói muốn đi ra ngoài một chút, bọn họ từ Lục giác điện nở đầy tiên hoa một đường đi về phía nam, đi qua hồ nước nhỏ, xuyên qua rừng trúc u tĩnh mát mẻ, dọc đường đại tăng lữ một câu cũng không nói, bóng lưng giống như bóng da bị nhụt chí, cả người đều xẹp xuống.
Đàm Âm đối với gã ủ rũ một chút phản ứng cũng không có, bình thản ung dung thưởng thức phong cảnh. Đi qua cầu gỗ xuyên qua một hòn non bộ, chỉ nghe tiếng nước róc rách, cảnh sắc trước mắt rất là bất đồng, một dòng sông núi non trùng trùng điệp nối liền nam bắc nho nhỏ, mấy thác nước lung linh theo tảng đá lớn đầy rêu xanh trút xuống, giống như hạt châu tung ngọc, cuối cùng trở về hồ nước phía dưới, trên hồ nước xây một đình gỗ tùng, còn có một tòa Cửu Khúc Linh Lung Kiều nối liền mộc đình với bờ."