Chương 37

90

Khâu Tòng Quân tìm đến giám đốc Tôn, bảo là muốn điều Kiều Minh đi, dù không đổi bộ nhưng ít ra phải

điều khỏi tổ bọn họ, hắn cũng không muốn liên quan gì đến Kiều Minh, mỗi ngày ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy.

Giám đốc Tôn sửng sốt, quan sát Khâu Tòng Quân có hơi khác thường, sờ cằm một cái rồi nói: “Tòng Quân, sao em lại để ý như thế? Chẳng lẽ em nhìn trúng Tiểu Kiều?”

Khâu Tòng Quân suýt chút nữa phun một búng máu: “Hả? Sao em có thể thích hắn? Không… Không thể nào! Hắn có gì đáng để thích? Hắn không đẹp trai, nhan sắc không bằng em, lại là một Beta, hoàn toàn không thể hấp dẫn em như Omega, anh nói em… Em nhìn trúng hắn cái gì?”

“…..” Giám đốc Tôn tức cười, lại tiếp tục dùng ánh mắt dò xét hắn: “Tòng Quân, anh chỉ thuận miệng đùa một chút, không ngờ em kích động còn giải thích nhiều như vậy.”

Khâu Tòng Quân: “…..”

“Tòng Quân, em là do cậu sắp xếp đến công ty chúng ta, kỳ thực rốt cuộc em thiếu bao nhiêu kinh nghiệm anh đều biết rõ. Hiện nay trong bộ mở rộng có ba tổ, so với hai tổ khác, tổ của em đề xuất phương án không có bao nhiêu tốt, hiệu quả và lợi ích cho công ty cũng không cao…”

Nhắc tới đề tài này, sắc mặt của giám đốc Tôn cũng dần trở nên nghiêm túc: “Tiểu Kiều là anh tự mình phỏng vấn, anh thấy hắn rất ưu tú, sau này em phải dẫn Tiểu Kiều theo, cũng để hắn giúp em.”

“Anh họ, anh à! Anh… Anh thực sự không thể điều hắn đi sao?” Khâu Tòng Quân tiếp tục lôi kéo giám đốc Tôn, cầu xin: “Chỉ cần rời khỏi tầm mắt của em là được rồi, em… Em vừa nhìn thấy hắn đã đau đầu, cả người khó chịu không được tự nhiên!”

“Đừng có anh ơi anh à! Tòng Quân, anh còn không hiểu tính tình em sao? Sao có thể lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Kiều, em tự dưng ghét hắn? Ngược lại là anh thấy em bị tình yêu sét đánh thì đúng hơn.” Giám đốc Tôn cười sâu xa.

“Em, em không có! Tuyệt đối không có!” Khâu Tòng Quân lắc đầu liên tục.

“Đừng nói nữa, mặc kệ có hay không, dù sao Tiểu Kiều giao cho em.”

Phương pháp này không có tác dụng, Khâu Tòng Quân cũng chỉ có thể nhận mệnh.

Sau khi gặp mặt Kiều Minh, từ lúc đầu Khâu Tòng Quân đã tránh gặp mặt y, có hơi trốn tránh Kiều Minh, nhưng bỗng nhiên hắn thay đổi suy nghĩ.

Khâu Tòng Quân càng nghĩ càng thấy thoải mái, liền vẫy tay với Kiều Minh đang làm việc: “Kiều Minh, bưng cafe vào phòng làm việc của tôi.”

Lời còn chưa dứt, cả văn phòng đột nhiên yên tĩnh, mọi người đồng loạt nhìn về phía nhân viên mới Kiều Minh. Mà Kiều Minh cũng giương mắt lên, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn thẳng Khâu Tòng Quân.

Ánh mắt này giống như năm đó, quen thuộc như thế, trong nhất thời Khâu Tòng Quân có hơi sợ hãi, nhưng hắn hắng giọng một cái, học ông chủ hung dữ trên phim truyền hình, nghiêm mặt nói: “Đừng lằng nhằng, còn không nhanh lên!”

Kiều Minh không thể làm gì khác hơn là gật đầu đứng dậy: “Ừ.”

Dần dần, trong giờ làm việc, nếu Khâu Tòng Quân không sai bảo Kiều Minh như nam thư ký thì cũng làm như vô tình gây khó dễ Kiều Minh.

Hôm nay, Khâu Tòng Quân phủ nhận phương án của Kiều Minh, Kiều Minh liên tục sửa chữa nhiều lần, cũng chạy tới chạy lui văn phòng chủ quản.

“Chủ quản, còn có chỗ nào ngài cảm thấy không tốt? Ngài có thể nói ra hết một lần.”

Khâu Tòng Quân hiểu ý Kiều Minh, là muốn hắn nói cụ thể một chút, chỉ ra tất cả chỗ không hài lòng về phương án này.

Khâu Tòng Quân vừa dùng ngón tay gõ mặt bàn vừa lật xem bản thảo in ra giấy của Kiều Mình. Bên trên văn hay tranh đẹp, Kiều Minh tự mình làm khảo sát, còn dùng bảng phân tích số liệu, nội dung phong phú, từng cái giải thích, trật tự rõ ràng.

Khâu Tòng Quân giả vờ thâm trầm, nhìn trái nhìn phải, suy nghĩ cả buổi cũng không nói được lý do.

Hắn kiên trì, không thể làm gì khác hơn là trả lại bản thảo cho Kiều Minh: “Chẳng lẽ chính cậu cũng không nhìn ra vấn đề sao? Nhìn

kỹ một chút, sửa xong rồi đưa tôi.”

Kiều Minh không nhận, mắt y âm u sâu thẳm, lẳng lặng nhìn Khâu Tòng Quân một lúc lâu mới nhận tài liệu, sau đó ra ngoài.

Thấy Kiều Minh ra khỏi phòng làm việc, Khâu Tòng Quân mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn làm chuyện đuối lý, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, chân như nhũn ra.

Aiz, hắn muốn làm một nam thủ trưởng cao lãnh bá đạo, sao lại khó khăn đến vậy chứ!

Khâu Tòng Quân đối xử với Kiều Minh rất kỳ lạ, mọi người trong tổ đều nhận ra, người sáng suốt vừa nhìn đã đoán được trong này chắc chắn có mờ ám.

Mọi người ở sau lưng bàn tán ầm ĩ, hình như trước kia bọn họ nghe nói Khâu Tòng Quân nam nữ đều ăn, chẳng lẽ lần này thực sự nhìn trúng Kiều Minh, có ý với y, muốn theo đuổi y?

Rất nhiều nhân viên đều cho rằng như vậy. Dù sao càng thích một người thì càng muốn đến gần, giờ nào phút nào cũng muốn ở chung với người kia, cho nên Khâu chủ quản của bọn họ mới cố ý tìm ngược, soi mói công việc của Kiều Minh, như vậy mới có thể tiếp cận Kiều Minh nhiều hơn, gia tăng thời gian hai người bọn họ ở chung.

Nhưng suy nghĩ của Khâu Tòng Quân lại vừa vặn tương phản với các nhân viên dưới quyền, hắn tràn đầy tin tưởng, nếu cố gắng gây khó dễ cho Kiều Minh như vậy, mọi người nhất định sẽ hiểu hắn không thích Kiều Minh, nhìn y không vừa mắt.

Một tuần lễ mới, ngoại trừ cuộc họp thường kỳ của công ty, lãnh đạo các bộ cũng sẽ mở hội nghị riêng.

Khi Khâu Tòng Quân đang họp, hắn nói rõ nhận được hạng mục mới, cũng chuẩn bị tuyển chọn một nhân viên làm tổ trưởng hạng mục, toàn bộ hành trình phối hợp với hắn, tích cực sắp xếp hoạt động hạng mục, giai đoạn sau còn phải đi công tác với hắn.

Khâu Tòng Quân vốn tưởng rằng mấy nhân viên kinh nghiệm phong phú sẽ chủ động xin đi gϊếŧ giặc, ai ngờ mọi người lại hết sức ăn ý, cùng nhau chỉ về phía Kiều Minh, cật lực đề cử y.

Khâu Tòng Quân: “…..”

Đám nhân viên của hắn, sao lại có chung ánh mắt như vậy!

Buổi tối về đến nhà, để giảm bớt áp lực, bình thường Khâu Tòng Quân đều chơi game hoặc lướt weibo dạo diễn đàn, gần đây hắn rất thích dạo một diễn đàn đồng tính.

Khâu Tòng Quân buồn bực, chuẩn bị gửi bài xin giúp đỡ ví dụ như ‘Bạn trai cũ thành nhân viên của tôi, làm sao bây giờ? Online chờ!’, lại phát hiện hai ngày trước, trùng hợp có bạn gửi một bài post có tình huống không khác hắn lắm, chỉ có vị trí là ngược lại ——

(Bạn trai cũ thành sếp của tôi, làm sao bây giờ?)

Hiện tại bài post này đã thành post đứng đầu, trong bài có rất nhiều bạn tích cực thảo luận, Khâu Tòng Quân bèn bấm vào xem.

Chủ thớt nói hắn là 1, độc thân nhiều năm, luôn không tiếp thu được những người khác, có lẽ là vẫn nhớ đối phương, trong lòng còn tình cảm.

Khâu Tòng Quân thầm nghĩ trùng hợp như vậy, thực sự rất giống tình huống của hắn, liền nhanh chóng di chuyển con chuột, lại nhìn xem ý kiến và đề nghị của dân mạng.

Dân mạng A: Chơi hắn!

Dân mạng B: Chơi chơi chơi!

Dân mạng C: Chơi chết hắn!

Dân mạng D: Không cần sợ hãi, chơi đi!

… …

Khâu Tòng Quân có hơi giật mình, vì sao thế giới trở nên hung tàn như vậy? Tại sao mọi người phải dùng biện pháp thô bạo như vậy, không thể ôn hòa ngồi xuống uống chén trà, nói chuyện sao?

Sau đó, Khâu Tòng Quân cũng bình luận một câu: Chơi chết hắn!

Sau khi tắm xong, Khâu Tòng Quân nhìn các loại mail công việc trong hộp thư, cũng không khỏi đau đầu. Tạm thòi hắn lười để ý, mở danh bạ điện thoại, gọi cho ‘Dư giả B’, cũng chính là Dư Hành.

Lúc trước Khâu Tòng Quân gửi tin nhắn wechat cho Dư Hành nhưng Dư Hành không trả lời; hiện tại điện thoại của Dư Hành cũng gọi không được, thành số không tồn tại, có thể là Dư Hành lại đổi số mới nhưng không kịp thông báo cho hắn.

Dư Hành thực sự càng ngày càng lạnh nhạt, Khâu Tòng Quân càng thêm phiền muộn, thầm nghĩ bây giờ Dư Hành làm minh tinh thì ngon lắm sao? Hừ!

Năm đó hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Dư Hành là một giả B, sau đó quả nhiên là như thế, Dư Hành còn giả B ăn thầy Niên Niên, nhưng sau đó thầy Niên Niên bỏ đi, cũng mất tích nhiều năm.

Khâu Tòng Quân thở phì phò gọi một phần đồ ăn ngoài, lúc này cực kỳ muốn ăn cá bột chiên xù.

91

Từ sau khi em gái Nhâm Niệm Tư phẫu thuật xong, đã qua hai tuần lễ, đây là hậu phẫu tuần thứ ba của Nhâm Niệm Tư. Thân thể của cô đã khá ổn định, không có dị thường gì, đang dần khôi phục.

Hôm nay, Nhâm Niệm Niên đến bệnh viện thăm hỏi em gái như thường lệ.

Em gái Nhâm Niệm Tư hỏi Nhâm Niệm Niên, nói phí phẫu thuật nhiều như vậy, Nhâm Niệm Niên gom đủ như thế nào? Lấy một số tiền lớn như vậy ở đâu ra?

Trong lòng Nhâm Niệm Tư luôn có dự cảm không tốt, cô rất sợ anh trai làm chuyện ngu ngốc.

Đương nhiên Nhâm Niệm Niên không thể nói ra chân tướng cho em gái biết, anh cười nói rằng mình có một khoản tiền gửi ngân hàng, sau đó gặp được một ông chủ thiện tâm, đi theo buôn bán với ông chủ kia, làm ăn lớn.

Bây giờ anh lại tìm được công việc mới.

“Công việc mới? Anh, vậy bây giờ anh làm cái gì?”

Nhâm Niệm Niên nhếch môi, cười nhợt nhạt: “Giáo viên.”

“Thật sao? Vậy tốt quá!” Nhâm Niệm Tư mừng rỡ: “Anh, rốt cuộc anh lại được làm công việc mình thích nhất.”

Nhâm Niệm Tư cũng đưa tay sờ gò má Nhâm Niệm Niên một cái, cười nói: “Anh, anh cũng mập thêm rồi, thật tốt.”

Những lời nói dối trước đó của Nhâm Niệm Niên, Nhâm Niệm Tư không vạch trần nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ.

Anh trai gầy như que củi, khẳng định gạt cô làm rất nhiều việc, vì bệnh của cô, vì kiếm tiền phẫu thuật, tiền thuốc men, vân vân… Anh đã phải bôn ba mệt nhọc, sống cực kỳ khó khăn.

Nhưng hôm nay, cuối cùng Nhâm Niệm Tư cũng có thể sờ được chút thịt trên mặt anh trai.

“Ừ, Tư Tư, tất cả đều sẽ tốt đẹp.”

Nhâm Niệm Niên chỉ nói đúng phân nửa, quả thực có một số việc đang dần dần thay đổi, nhưng có vài chuyện cùng vài người, từ lâu đã không thể quay lại như ban đầu.

Dư Hành cùng Nhâm Niệm Niên đến bệnh viện nhưng hắn không đi vào, chỉ dừng xe bên ngoài bệnh viện, ngồi trong xe chờ Nhâm Niệm Niên.

Bao gồm cả trước đó Dư Hành đưa Nhâm Niệm Niên đến trường, hắn cũng chỉ núp trong bóng tối, lặng lẽ nhìn Nhâm Niệm Niên.

Dư Hành không tiện xuất hiện ở công chúng, mỗi lần ra ngoài hắn phải đội mũ, đeo kính râm, khẩu trang, vân vân… Ngụy trang một hồi mới có thể đi. Nhỡ đâu bị người nhận ra hoặc là chụp ảnh có ảnh hưởng gì không tốt sẽ phiền toái.

Người đại diện của Dư Hành – Đào Dĩ Nghiệp, lúc này đã ở trong xe.

Rõ ràng giọng điệu của hắn có hơi nóng nảy: “Thằng nhóc chết tiệt! Cậu đã mua nhà ở đây rồi, chuyện cậu ủy thác nhờ tôi giúp đỡ tôi cũng đã làm rồi, rốt cuộc khi nào cậu mới bằng lòng quay về với tôi?”

Dư Hành không đáp mà hỏi ngược lại người đại diện: “Anh ấy làm việc ở trường học thuận lợi chứ?”

“Thuận lợi, rất thuận lợi.” Đào Dĩ Nghiệp gật đầu lia lịa: “Thằng nhóc chết tiệt, cậu đã hỏi tôi không biết bao nhiêu lần rồi! Hơn nữa chính cậu cũng từng lén nhìn qua không phải sao? Hiệu trưởng khen Nhâm tiên sinh cởi mở, các học sinh cũng thấy hắn rất thân thiện, tính tình dễ chịu. Dù sao cậu cứ yên tâm, chuyện này là tôi đứng ra giúp cậu giải quyết, khẳng định không thành vấn đề.”

Dư Hành thản nhiên ‘Ừ’ một tiếng.

Đào Dĩ Nghiệp càng ngày càng không hiểu nổi suy nghĩ của Dư Hành.

Hai tuần trước, hắn biết được Dư Hành chạy đến thành phố này, hắn cũng vội vàng mua vé máy bay đuổi theo.

Giống như Dư Hành nói trong điện thoại, hắn thật sự mua một căn nhà, ở lại đây. Khi Đào Dĩ Nghiệp giận đùng đùng đến biệt thự lại phát hiện Dư Hành ‘Ở chung’ với một người đàn ông khác.

Đào Dĩ Nghiệp khϊếp sợ không thôi, ngây dại tại chỗ.

Năm đó hắn là người dẫn dắt Dư Hành gia nhập giới giải trí, sau đó Dư Hành hao tốn mấy năm mới có thể có được địa vị như hôm nay. Trong mắt Đào Dĩ Nghiệp, ngoại trừ công việc ra thì Dư Hành chẳng có ham muốn gì, mặc dù khó tránh khỏi sao tác và scandal nhưng đến nay vẫn không có giao du với đối tượng nào.

Sau khi nhìn thấy Nhâm Niệm Niên, Đào Dĩ Nghiệp hỏi bọn họ là quan hệ như thế nào?

Dư Hành lười trả lời, Nhâm Niệm Niên lại tự giễu cười cười, nói mình chỉ là bồi ngủ.

Lúc đó Đào Dĩ Nghiệp thật sự cho rằng Dư Hành tìm một bạn giường mới chơi trò bao nuôi kia, nhưng sự tình không đơn giản như vậy.

Dư Hành biết Đào Dĩ Nghiệp quan hệ rộng, giỏi giao lưu, bạn bè cũng nhiều nên xin hắn hỗ trợ, muốn sắp xếp Nhâm Niệm Niên vào một trường học địa phương.

Đào Dĩ Nghiệp cũng làm theo.

“Dư Hành, tôi mặc kệ cậu và Nhâm tiên sinh có quan hệ gì, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu một điều, bây giờ cậu rất nổi, sự nghiệp đang thăng tiến, nên hoặc không nên làm gì, tôi tin trong lòng cậu hiểu rõ.”

Đào Dĩ Nghiệp nghiêm túc, hắn lấy lịch trình của Dư Hành ra, bên trên có một vài mục bị xóa hoặc là dời lại.

Đào Dĩ Nghiệp bóp bóp ấn đường: “Dư Hành, trong khoảng thời gian này tôi giúp cậu dời một vài hoạt động nho nhỏ, nhưng công việc vẫn chất đống rất nhiều. Bộ phim kế tiếp cậu hợp tác với Tự Cửu, hắn hẳn rất lo lắng cho cậu, mau nhanh theo tôi quay về đi, đừng làm trễ nãi nữa.”

Nghe xong, Dư Hành gật đầu: “Được.”

Nhâm Niệm Niên từ bệnh viện bước ra, ngồi trên xe Dư Hành, theo bọn họ cùng về biệt thự.

Sau khi ăn cơm tối xong, Nhâm Niệm Niên muốn thu dọn bát đũa lại bị Dư Hành kéo sang một bên: “Anh sang đây với tôi, có anh Đào dọn giúp rồi.”

“…..” Đào Dĩ Nghiệp sửng sốt, lại không nhịn được thầm mắng trong lòng, hắn là người đại diện chứ không phải là bảo mẫu nam! Thằng nhóc chết tiệt!

“Nhâm tiên sinh, tai nạn giao thông kia xảy ra lúc năm năm trước?”

Hoàn toàn không ngờ tới Dư Hành sẽ nhắc tới tai nạn năm đó, Nhâm Niệm Niên giật mình, sau đó mới gật đầu.

“Khi đó anh dời nhà, đúng không?”

Nhâm Niệm Niên siết chặt lòng bàn tay, tiếp tục gật đầu.

Ánh mắt Dư Hành âm trầm.

Cho nên năm năm trước, Nhâm Niệm Niên thực sự định dọn nhà bỏ đi, biết mình chờ mà cũng không nói một tiếng, cứ như vậy từ bỏ mình…

Dư Hành không hỏi nữa, hắn nắm cổ tay Nhâm Niệm Niên, lạnh lùng nói: “Nhâm tiên sinh, anh ngủ với tôi.”

Từng nói thời gian là liều thuốc chữa trị tốt nhất, trải qua những năm này, vết thương của Nhâm Niệm Niên đã lành rồi.

Khi còn bé, anh bị mảnh vỡ bình hoa cào xước mặt, cũng bị dầu sôi văng vào người, một mảnh ửng đỏ, da nổi bọt nước, may mà sau này đều tốt.

Sau tai nạn giao thông, mắt Nhâm Niệm Niên không mù hoàn toàn, còn có thể thấy sự vật. Cánh tay bị gãy của anh cũng có thể cử động, có thể xuống giường bước đi, chỉ là những vết thương trong lòng Nhâm Niệm Niên…

Vết thương đã đóng sẹo từ lâu, chồng chất giấu trong đáy lòng, dù làm thế nào cũng không xóa đi được.

Kỳ thực Nhâm Niệm Niên sợ ngồi xe, sẽ làm anh nhớ tới tai nạn năm đó; anh cũng sợ bơi, sợ một mình ngâm dưới nước, bởi vì anh đã từng bị người nhấn đầu vào nước, suýt chút nữa chết đuối.

Hiện tại, Nhâm Niệm Niên bắt đầu sợ ôm ấp của Dư Hành, sợ ôm lâu sẽ luyến tiếc đẩy ra…

Dư Hành đã mua vé máy bay, ngày mai phải theo Đào Dĩ Nghiệp về. Nhâm Niệm Niên không biết bao lâu Dư Hành mới quay lại? Còn có thể quay về không?

Đối với lần này Dư Hành không nói một chữ, chuyện bọn họ phải đi là do Đào Dĩ Nghiệp tiết lộ với anh.

Đêm đã khuya, Dư Hành ôm Nhâm Niệm Niên, nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.

Nhâm Niệm Niên ngủ không được, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, anh nhìn mặt Dư Hành ở khoảng cách gần, lúc này thực sự rất muốn sờ mặt Dư Hành một cái.

Tựa như đối xử với thiếu niên quái gở mười sáu mười bảy tuổi năm ấy, Nhâm Niệm Niên gọi Dư Hành vào văn phòng của mình, lấy tay vén tóc mái che trán của Dư Hành lên, để lộ vầng trán và lông mi dài, cười cười sờ mặt Dư Hành: “Tiểu Dư, có ai từng nói với em rằng em rất đẹp trai không?”

Hiện nay, tiếng xưng hô ‘Tiểu Dư’ này, Nhâm Niệm Niên chỉ dám lén gọi trong lòng. Mỗi lần nhìn thấy Dư Hành, anh đều rất cung kính, mỉm cười lễ phép gọi Dư Hành một tiếng ‘Dư tiên sinh’.

Nhâm Niệm Niên có tiền để trị bệnh cho em gái, cũng có thể vào trường học lần thứ hai, trở thành ‘Thầy Niên Niên’ của các em học sinh, anh rất cảm kích Dư Hành, cũng thực sự rất muốn nói ——

Cảm ơn cậu, Dư tiên sinh.

Kìm lòng không đặng, tay Nhâm Niệm Niên đặt lên gò má Dư Hành, khi chạm xuống, Dư Hành vốn đang ngủ lại mở mắt ra.

Nhâm Niệm Niên hoảng hốt, thì ra nãy giờ hắn vờ ngủ sao?

Nhâm Niệm Niên muốn rút tay về nhưng bị Dư Hành bắt được. Dư Hành nắm tay Nhâm Niệm Niên, thân thể cũng hướng về phía trước, dán chặt vào Nhâm Niệm Niên.

Thân thể hai người dán sát vào nhau, cây phía dưới của Dư Hành cũng tự nhiên đặt lên mông Nhâm Niệm Niên.

Phía sa Nhâm Niệm Niên đã gần như ổn, không cón sưng đỏ và bị rách như trước, nhưng anh vẫn cảm thấy hơi sợ, rụt người một cái.

Nhâm Niệm Niên mặc đồ ngủ, nhưng Dư Hành thường ngủ lõa thể, toàn thân cũng chỉ có một cái qυầи ɭóŧ.

Dư Hành cởϊ qυầи Nhâm Niệm Niên, thứ gì đó vừa lớn vừa nóng không biết từ khi nào đã ngỏng đầu lên, thứ đang chỉa ra cọ xát vào cái mông Nhâm Niệm Niên, lại không xâm nhập mà đi xuống, chậm rãi dời đến đùi trong của Nhâm Niệm Niên.

“Nhâm Niệm Niên, kẹp chặt chân.”