Dịch: Ngát
~~~~~~~~~~
Nghìn tính vạn toán cũng không hề nghĩ đến việc ca nữ có thể dùng mê hương!
Lúc ta tỉnh lại, toàn bộ năm người chúng ta đã bị trói hết cả tay chân, ngồi thành một hàng, đối diện chính là ca nữ, ả đã đốt nến lên, đang ngồi lật xem quyển “Binh pháp Tôn Tử”.
Nếu sớm biết thì trước khi đến đây, chúng ta phải uống viên thuốc giải bách độc mới được.
Thật là tức chết đi!
Hạ Nguyệt Nhi phát giác được ánh mắt của ta, ả đặt sách xuống, đi đến trước mặt ta thì ngồi xổm, cười với ta, ánh mắt lại lạnh băng: “Sao nào, lần trước không gϊếŧ ngươi, ngươi lại không cam lòng, nghìn dặm xa xôi cũng muốn đến đây tìm chết hả?”
Câu này cũng quá dọa người, lúc đó, ta cảm thấy tim mình đang đập “bình bịch, bình bịch”, nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo, bình tĩnh lại, cũng cười nói với ả: “Không, ta là muốn đến xem xem, Nguyệt Nhi mà tâm tư Kiều Vĩnh lúc nào cũng muốn cứu, rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Vừa nhắc đến Kiều Vĩnh, trên mặt ả lại thoáng hiện qua một tia hoảng loạn, dù đã biến mất ngay sau một cái chớp mắt. Ả nhanh chóng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống chỗ ta, giọng điệu sắc bén như để che đậy lo lắng trong lòng: “Những nam nhân mà ta đã gặp nhiều hơn rất nhiều so với cái loại tiểu nha đầu nhà ngươi. Kiều công tử ngu xuẩn, tin nhầm người không đáng tin, trách ai đây? Chỉ có thể trách bản thân hắn thôi.”
“Kiều Vĩnh là người ngốc, nhưng hắn bị rơi vào kết cục như thế toàn là công lao của ngươi, mà đến khi ở trong ngục cũng vẫn nghĩ phải cứu ngươi ra. Đồ ngu giống như hắn thật sự là không nên sống trên thế gian này.” Ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ả, lạnh nhạt nói, “Ta chỉ có thể chúc hắn đừng có lại gặp phải cái đồ nữ tử rắn rết (độc địa) nhà ngươi lúc chuyển thế đầu thai tới kiếp sau.”
“Ngươi!” Ngay lập tức, ả bực bội đến không thể nhịn được nữa, chỉ vào mũi ta, mắng to, “Ngươi vẫn là tự chúc bản thân đừng có chết quá khó nhìn đi!”
“Chết thì cũng phải cho chúng ta chết thật rõ ràng chứ?” Ở bên cạnh, không biết là Tần Nhược cũng tỉnh lại từ lúc nào, khuôn mặt bình tĩnh tiếp lời, hỏi ả, “Hạ Nguyệt Nhi, ngươi rốt cuộc là ai? Lại có quan hệ gì với vụ án này?”
“Sao ta phải để các ngươi chết một cách rõ ràng?” Hạ Nguyệt Nhi ha ha cười lớn, “Đời này, các ngươi là tiểu thư nhà quan cao quý, mà ta là ca nữ thanh lâu bị người nhục mạ, phúc mà các ngươi được hưởng đã đủ nhiều rồi, sao có thể để lúc chết cũng như mong muốn của các ngươi cơ chứ?”
“Ngươi thật là buồn cười.” Trần Thiến Thiến cũng tỉnh rồi, tức không chịu được, ra sức giãy giụa, hận không thể đứng lên đánh ả, “Thân phận của ngươi lại không phải do chúng ta tạo nên, ngươi dựa vào cái gì mà trút giận lên chúng ta đây? Muốn trách thì cũng phải trách cha nương ngươi không biết phấn đấu!”
“Câm miệng!" Sắc mặc Hạ Nguyệt Nhi tái mét, cầm lấy con dao ở bên cạnh, quăng về phía Trần Thiến thiến, ta sợ đến hét ra tiếng, vẫn còn may là Trần Thiến Thiến kịp quay đầu đi, cán dao đập vào vách đá “bụp” một tiếng, lại rơi xuống mặt đất.
Nữ tử này quá độc ác!
Hạ Nguyệt Nhi nhắm mắt, sau khi bình tĩnh lại, đối diện với khuôn mặt tức giận của Trần Thiến Thiến, nói: “Đừng có lấy những thứ mà ngươi sinh ra đã có được để nhạo báng người khác không phấn đấu!”
Ta thở dài: “Hạ Nguyệt Nhi, không phải ngươi có dòng máu tôn quý của Liêu Quốc à, tại sao không quay về Liêu Quốc, lại sống tạm bợ qua ngày (1) ở đây?”
Hạ Nguyệt nhi ngồi xổm xuống bên cạnh Trần Thiến Thiến, ánh mắt rủ xuống, không hề động đậy, chỉ nhìn chằm chằm mặt đất, không biết là đang nghĩ cái gì.
“À, Hạ, Hạ tiểu thư.” Người săn tin cũng tỉnh lại, sợ tới mức mặt mũi tái xanh, lời nói cũng không hoàn chỉnh, “Tiểu nhân, tiểu nhân là vô tội ạ, tiểu nhân chỉ nhận tiền làm việc, người đại nhân có đại lượng (rộng lượng), tha cho tiểu nhân đi ạ!”
Hạ Nguyệt Nhi ngẩng đầu lên, trào phúng đầy mặt: “Một mình ta bắt sống được năm người các ngươi, qua mười năm nữa, truyền thuyết giang hồ cũng phải thêm vào một phần này của ta.”
Ả quay người, một tay nắm cằm ta, oán hận nói: “Nếu không phải vì các ngươi, không chừng ta đã sớm thuyết phục được Huỳnh Triệu Trung, lấy bản đồ lương thảo, lúc này đang ngồi tại hoàng cung Liêu Quốc, ăn sung mặc sướиɠ, ai cũng không dám xúc phạm ta nửa phần rồi.”
Ta bị bắt buộc ngẩng đầu nhìn ả, ả lại giễu cợt một tiếng, thò tay lấy dao găm ở trong ủng của ta ra: “Với mánh khóe này mà các ngươi cũng dám nửa đêm nhòm ngó trước cửa nhà ta, đến lúc Liêu quân đánh tới, các ngươi cũng chỉ có đường chết thôi, chết sớm thì siêu sinh sớm, cứ cho là ta ban ơn cho các ngươi đi.”
Ta không ho he một tiếng, thật ra đã sớm thoát được dây trói trên tay rồi, Hạ Nguyệt Nhi còn đang say sưa trong lời nói của mình, ha ha cười lớn, tay cầm dao găm, quay người đi.
Trong lòng ta nghĩ, nữ tử nhà ngươi đã để ta tháo chạy một lần, mà lại có thể không nhớ chút nào hả?
Tần Nhược và Trần Thiến Thiến đều cảm giác được động tác của tay ta, quay sang nhìn nhau, đều căng thẳng đến nín thở...
Cơ hội chính vào lúc này!
Ta cởi dây thừng trói họ ra, mở băng vải quấn chân, âm thầm đứng dậy, nhắm mắt, dứt khoát một là không làm, hai là đã làm thì không dừng, rồi bổ nhào về phía Hạ Nguyệt Nhi, hét lên với hai người kia: “Hai người mau gọi Đại Tráng dậy!”
Trần Thiến Thiến đứng lên, ném dây thừng, phi thân về phía trước, đá một cái liền làm dao găm trong tay Hạ Nguyệt Nhi bay đi mất!
Người săn tin vội quay đầu, gọi Tần Nhược: “Tiểu thư, tiểu thư cứu với!”
Hạ Nguyệt Nhi đích thực võ công cao cường, thấy ta tiến đến thì chỉ nhè nhẹ nhấc tay, liền có thể làm ta ngã ra đất, ta bị đau đến mức ôm chặt bụng ngay lập tức. Khuôn mặt ả bừng bừng lửa giận, quay người lại, đánh nhau với Trần Thiến Thiến.
Đúng vào lúc này, ngoài hang động truyền đến tiếng bước chân vang dội như sấm sét, dường như có một số lượng lớn người đang đi đến đây.
Vẻ mặt Hạ Nguyệt Nhi biến đổi, tranh thủ Trần Thiến Thiến không để ý, nhảy lên đạp một cước vào eo nàng, làm Trần Thiến Thiến bị ngã lăn ra đất. Hạ Nguyệt Nhi nhanh chóng lôi ta đứng dậy, một tay bóp cổ ta, một tay kẹp chặt thân người ta, áp tải ta đi ra ngoài.
·
Không kịp nữa rồi, quan binh đã đến cửa động.
Trong thời khắc đó, tim ta đã quay trở về l*иg ngực.
Lâm Niệm ta đúng thật là có thần tiên bảo hộ, đại nạn không chết, tất có hậu phúc.
“Người đừng có vui mừng quá sớm.” Ả ca nữ thở gấp, u ám nói với ta, “Người đến có nhiều hơn nữa cũng không gây trở ngại đến việc ngươi chết.”
Đại khái có mười mấy quan binh xuất hiện trước mặt chúng ta, họ bao vây xung quanh hang động, dẫn đầu là một tướng sĩ có nước da đen bóng, thân hình cao to lực lưỡng, quát ả ca nữ: “Ca nữ nhà ngươi đúng là gan to bằng trời đấy nhỉ, nhanh thả tiểu thư ra!”
Tuy rằng, tay của Hạ Nguyệt Nhi có hơi run, nhưng tiếng nói vẫn còn trấn định: “Các ngươi thả ta đi, ta sẽ thả ả ra!”
Chắng có ai nghiêm túc nghe ả nói. Lúc này, quan binh tách ra thành một con đường, một người mặc quan phục cổ tròn màu mực đen đi đến, ta nhìn một cái, là tên cao to!
Tên cao to lại có thể đi Lan Châu?
Ta vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ, vẫn còn chưa mở miệng, thì Trần Thiến Thiến đang vùng vẫy chạy từ trong động ra, đã rất hưng phấn hét lớn: “Cố…”
Khuôn mặt tên cao to trầm như nước, lạnh nhạt liếc nàng, chỉ một cái liếc mắt mà Trần Thiến Thiến bỗng im bặt, cúi đầu, đứng nguyên tại chỗ cùng Tần Nhược, một câu cũng không dám nói nữa.
Xong rồi, Cố Lẫm Chi tức giận rồi.
Ta hối hận xanh cả ruột, nhớ lại lần trước lên nóc nhà cùng Trần Thiến Thiến , tên cao to đã bảo ta đừng có đi gây sự với nàng nữa.
Nhưng mà Lâm Niệm ta, sao lại cứ không chịu nhớ lâu cơ chứ?
Ôi...
Trong giờ khắc sinh tử, ta đã quên mất còn một cái tay đang bóp cổ ta, dùng biểu cảm đáng thương nhất thường ngày, mắt long lanh nhìn chằm chằm tên cao to, trong lòng nghĩ: Cố đại nhân, ta sai rồi, ngươi đừng có thấy chết không cứu đấy nhé.
Cố Lẫm Chi mím chặt môi mỏng, dường như đang đè nén một nỗi tức giận cực lớn. Hắn nhìn ta một cái, rồi lại cấp tốc chuyển ánh mắt, nhìn ả ca nữ, trầm giọng, nói: “Ngươi muốn như thế nào mới thả nàng ấy ra?”
Hạ Nguyệt Nhi hơi căng thẳng, nhưng bề ngoài vẫn miễn cưỡng giả vờ trấn định, vửa mở miệng đã là chất giọng ra lệnh: “Đưa ta đến biên quan, ta muốn đi Liêu Quốc!”
“Liêu Quốc?” Cố Lẫm Chi nghe được thì tiến gần mấy bước, khóe môi cong lên một nụ cười chế giễu, “Hạ Nguyệt Nhi, ngươi thật sự tin tưởng mình là con riêng của Hoàng đế Liêu Quốc à?”
Thì ra “Huyết mạch tôn quý” là ý này sao?
Ngay lập tức, ta liền bừng tỉnh đại ngộ, Trần Thiến Thiến lại ôm bụng cười ra tiếng: “Ông trời của ta ơi, con riêng của Hoàng đế Liêu Quốc lại có thể là ca nữ thanh lâu ở Tiêu Quốc, hahahahahahahaha.”
“Ngươi cười cái gì!” Hạ Nguyệt Nhi thẹn quá hóa giận, chân đá một hòn đá về phía Trần Thiến Thiến.
Lúc này sắc trời cũng đã hơi tối, hình như bầu trời Lan Châu không giống ở kinh thành, chân trời vẫn là những đám mây nặng trĩu, không hề có dấu vết của ráng chiều.
Khuôn mặt tên cao to vốn có đường nét rõ ràng, ở dưới bầu trời u ám này, ngũ quan lại hiện ra hơi mơ hồ. Quan binh ở xung quanh không ai lên tiếng, đều đứng thẳng lưng, im lặng chờ đợi ám hiệu của hắn.
Ở trong rừng núi yên tĩnh, hắn chính là người chỉ huy.
Ta bỗng cảm thấy, Cố đại nhân thật là đẹp (trai).
Không ai phát hiện ra ta bị phân tâm, tên cao to nhìn Hạ Nguyệt Nhi, cười như có như không: “Lời này là Bùi Quảng Hoàn nói với người à?”
Bùi Quảng Hoàn là ai?
Ta vẫn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên cảm thấy một trận lạnh lẽo ở trên cổ, ả ca nữ thở gấp, đã lấy dao găm trong tay áo kề thẳng lên cổ ta, oán hận nói: “Tùy các ngươi tin hay không, ta có thư tín có phụ hoàng đích thân viết!”
“Ồ, thế hả.” Tên cao to nhìn ả, giọng điệu vẫn không nhanh không chậm như cũ: “Nếu ta nói với ngươi, Bùi Quảng Hoàn chỉ vì bồi dưỡng một tử sĩ có lợi cho Liêu Quốc, mới bịa một câu chuyện để lừa ngươi, ngươi có cảm nghĩ gì?”
Trong lòng ta không vui: Tên cao to kia, đây là ngươi muốn tiễn ta vào tuyệt lộ à!
Quả nhiên, Hạ Nguyệt Nhi vừa nghe được thì bực bội, phẫn nộ, ta cảm thấy toàn thân ả tức đến nỗi hơi run lên: “Ngươi nói bậy!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tên cao to tranh thủ ả không để phòng, phi thân về phía trước, ôm ngang eo ta, cứng rắn đoạt ta lại từ trong tay ả ca nữ.
Thân thể ta bị áp sát, chỉ thấy hàn quang lóe lên trước mắt, dao găm đã đâm thẳng về phía Cố Lẫm Chi.
·
“Mấy vị tiểu thư kinh thành này thật là to gan, lại có thể chạy đến Lan Châu bắt phạm nhân như vậy.”
“Đúng đấy, các ngươi nói nếu ba người họ thật sự bắt được phạm nhân này, mặt mũi của triều đình quăng đi đâu chứ?”
“Còn bắt phạm nhân cái gì, bản thân không nộp mạng ra là đã được trời cao phù hộ rồi! Nếu không phải vì mấy người này, kế hoạch của đại nhân vốn đã rất tốt, bây giờ còn tóm cái gì mà người Liêu, mồi câu đã không còn nữa!”
“Nói đi thì cũng phải nói lại, nữ tử này còn dám làm Cố đại nhân bị thương, đợi về đến trong lao, lão tử không quất ả mấy roi không được!”
Ta, Tần Nhược, Trần Thiến Thiến ngồi trong xe ngựa, theo đội ngũ của Cố Lẫm Chi về dịch quán, nghe quan binh thảo luận ở bên ngoài, nhất thời đều im lặng, không nói lời nào.
Trần Thiến Thiến sờ mũi: “Việc này, lần này, hình như chúng ta, đích thực là, có hơi lỗ mãng.”
Tần Nhược thở dài, vỗ vai ta: “Lâm Niệm, cảm ơn hắn giúp ta.”
“Đúng thế.” Trần Thiến Thiến sáp lại gần, “Lâm Niệm, muội xin xỏ cho ba chúng ta nhé, dáng điệu của hắn hôm nay so với Diêm vương cũng không kém bao nhiêu đâu, dọa tỷ sợ đến không dám nói gì nữa.”
Ta: …..
Cố Lẫm Chi vẫn bị ả ca nữ đâm bị thương cánh tay, dù vết thương không sâu, nhưng lúc đó cũng chảy không ít máu, làm mọi người ở xung quanh bị dọa cũng không nhẹ.
Trong phòng hắn đầy người, sau khi lang trung đi ra, những người đó cũng nối đuôi nhau theo ra ngoài, ta đứng ở cửa ngó vào bên trong một lúc, rồi vẫn nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.”
Ta tiến vào, quay người đóng cửa lại, xoay đầu nhìn hắn, Cố Lẫm Chi dựa vào gối, cánh tay bị băng bó, đang im lặng, chăm chú nhìn ta.
Ngay lập tức, ta liền thấy hơi chột dạ: “Ngươi, ngươi không sao chứ?”
Khuôn mặt hắn đã không còn vẻ tức giận như lúc trước, thần sắc lạnh nhạt, hỏi lại ta: “Nàng thấy thế nào?”
Ta cạn lời: “Ta…..”
Cố Lẫm Chi thấy ta hổ thẹn như vậy, tức giận cũng vơi đi khá nhiều, nâng cánh tay không bị thương lên xoa mi tâm, dường như mệt mỏi rã rời, nói: “Lại đây.”
“Hả?”
“Lấy công chuộc tội, giúp ta uống thuốc.” Hắn ra hiệu cho ta bát thuốc ở bên giường, “Nàng thấy bộ dáng của ta thế này, có thể tự uống thuốc không?”
Nói cũng phải.
Vì lấy công chuộc tội, ta chỉ có thể làm nha hoàn sai vặt, cầm bát lên, đút cho hắn từng thìa, từng thìa một, đột nhiên hắn bị sặc, bắt đầu ho, thuốc cũng bị chảy ra, ta nhanh chóng đặt bát trong tay xuống, lấy khăn tay giúp hắn lau mặt.
Là ta mơ hồ không chú ý sao?
Ta đột nhiên cảm thấy, môi của Cố Lẫm Chi cũng giống như phần thịt quả nho nhạt màu vậy, nhìn rất tươi ngon, mọng nước, làm cho người ta muốn thử một miếng.
Ta bị suy nghĩ này dọa sợ, bỗng nhớ tới đêm qua mất ngủ.
Đúng rồi, bởi vì hắn mà hôm qua ta ngủ cũng không ngon, hôm nay liền xuất hiện ảo giác hay sao?
Cố Lẫm Chi nhìn ta một cái, giọng nói uể oải: “Lâm Niệm, nàng biết giới thứ ba trong Bát quan trai giới của nhà Phật (2) là gì không?”.
TruyenHD“Tại sao ta phải biết, ta cũng không xuất gia.” Tức khắc ta liền thấy bối rối, cố ý giả vờ dáng vẻ tức giận, liếc trắng mắt với hắn, “Ngươi còn uống nữa hay không?”
Xì.
Cuối cùng thì hắn cũng cũng cười rồi: “Uống. Nhưng nàng nghìn lần cũng không được nhìn ta như vậy.”
“Ai nhìn ngươi cơ chứ?” Ta cứ như bị người khác tóm được cái đuôi, hận không thể nhảy lên, “Ta không nhìn thì sao mà đút cho ngươi được? Ngươi không thích thì nhắm mắt vào.”
“Được, được.” Tên cao to ngừng cười, tiến gần tới tay ta, “Ta chịu đựng một chút là tốt rồi.”
Rốt cuộc, ta cũng thở ra nhẹ nhõm.
~~~~~~~~~~
(1) Bản gốc “Cẩu thả thâu sinh”: được ngày nào hay ngày ấy, sống miễn cưỡng, chỉ cần sống, không cần để ý ngày mai. (Theo Baike). Một số từ điển dịch là tham sống sợ chết, nhưng mình cảm giác không hợp trong văn cảnh này lắm.
(2) Bản gốc “Phật gia bát giới”: trong Phật chế Việt Nam là “Bát quan trai giới”.
“Bát quan” nghĩa là tám cửa. Ý nói rằng tạo tác tám điều: sát, đạo, da^ʍ, vọng... là mở cửa rộng lớn, chúng sinh từ đó mà đi vào đường tội lỗi, bị sống chết trong nẻo luân hồi ác đạo; nếu muốn giải thoát thì phải đóng tám cửa ấy lại, nghĩa là phải diệt trừ tám điều: sát, đạo, da^ʍ, vọng v.v. ấy đi. Diệt được tám ác pháp này là đóng kín tám cửa, không để đi đến cảnh giới địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh, đồng thời cũng tức là mở tám nẻo đường đi lên địa vị Thánh giả.
Trai nghĩa là đúng thời. Trong ba thứ ăn, mặc, ở, người thế gian thường chú trọng bao nhiêu thì trái lại kẻ tu hành càng biết kiềm chế bấy nhiêu, miễn sao vừa đủ để giúp đỡ đường tu, phải lánh xa sự đắm say luyến tiếc, nhất là sự ăn. Trong luật thường chia hai lối: ăn phải thời và ăn trái thời. Từ sớm đến trưa mà ăn là phải thời, từ trưa về tối mà ăn là trái thời. Kẻ tu hành cần y lời Phật chế, không ăn trái thời nên gọi là trai.
Giới là đều răn, điều cấm để hướng thân tâm theo con đường chánh, con đường giải thoát mà lánh xa tội ác.
Tám trai giới là: 1. Xa lìa sự sát sinh. 2. Xa lìa sự trộm cắp. 3. Xa lìa sự dâʍ ɖu͙©. 4. Xa lìa sự nói dối. 5. Xa lìa sự uống rượu. 6. Xa lìa sự trang sức, hát múa và xem nghe hát múa. 7. Xa lìa sự nằm ngồi những chỗ cao tốt. 8. Xa lìa sự ăn trái thời.
Tám điều này là cả trai và giới gồm lại. Bảy điều trước là giới, điều thứ tám là trai. Ấy là "Tám trai giới" Phật chế cho kẻ tại gia được tập xuất gia trong những thời gian ngắn vậy. (Theo Thuvienhoasen)