Chương 4: Dáng vẻ của thế tử

Dịch: Hương Trà Thơm Ngát

Cữu phụ của vị thế tử này là Hộ Quốc đại tướng quân, từ nhỏ hắn đã được đi theo ông ấy tới biên quan rèn luyện, gần đây mới trở về kinh thành.



Ta đi nghe ngóng một vòng, trong số những người bạn của Lâm Niệm ta, không có một vị công tử hay tiểu thư nào đã gặp qua hắn.



Ca ta thấy ta đứng ngồi không yên, gợi ý: “Hay là chúng ta đi canh cửa phủ thế tử, kiểu gì cũng có thể nhìn thấy hắn mà. Nếu thật sự không ra làm sao, chúng ta quay về nói với cha nương.



Rút cuộc, hai chúng ta ngồi xổm ở cửa sau phủ thế tử nguyên một buổi sáng, ăn hết ba xiên mứt quả, đến bóng của thế tử cũng không nhìn thấy.



Ta có chút sốt ruột: “Hay thế tử chỉ đi cổng lớn thôi ạ?”



Ca có chút buồn chán: “Cổng lớn làm gì có chỗ cho chúng ta trốn, đợi thêm đi, ca không tin cả ngày hắn có thể không đi qua đây.

Tâm trạng ta chán ngán, nhổ một cọng cỏ đuôi chó: “Ca, ca nói xem phủ thế tử tại sao lại nhắc tới hôn sự vào lúc này ạ, trước đó thì biến đâu rồi?”



Ca thần thần bí bí hạ thấp giọng, nói: “Điểm này ca cũng nghĩ tới rồi, sự việc bất thường tất có yêu quái, muội nói xem, có phải là vị thân vương này đã biết muội bị hoàng thượng nhìn trúng, cố ý làm giảm nhuệ khí của ngài không.”

Ta bị kinh sợ: “Không phải đâu, không phải đâu ạ, có lẽ nào, ông ấy định tạo, tạo, tạo…?”



Ca gật đầu: “Muội xem, ca muội thông minh như vậy, bấm đốt ngón tay một chút liền biết được trong hồ lô của người ta bán thuốc gì, cho nên là,

sách sách sách (cười tự mãn)

(1)



Trời ơi, ta che miệng lại, sao ta lại có thể đen đủi như vậy, thế này còn không bằng thành thân với Kiều Vĩnh.



Ca ta ăn hết hạt dẻ rang đường trong tay, cửa sau phủ thế tử vẫn là yên tĩnh đến mức một con chim sẻ cũng không thấy. Cuối cùng ca không kiên nhẫn được nữa, đứng dậy, vỗ đầu ta: “Này, tiểu Niệm, nhi tử của Lý tri thư gọi ca đi chơi chim, ca không ở cùng muội nữa. Nếu muội không đợi được hắn thì về nhà một mình đi nhé.”



Ta vừa mới định gật đầu đáp ứng, tự nhiên nghĩ tới ca mới ăn xong hạt dẻ, một tay đầy dầu mỡ xoa lên đầu ta, tức đứng bật dậy: “Sao ca lại bôi lên đầu muội a?”



Ca ta ngượng ngùng thu tay lại, rồi chạy đi như một làn khói.



Chính vào lúc đó, cửa sau phủ thế tử đang yên tĩnh bỗng kẽo kẹt một tiếng, bị mở ra rồi. Ta nhanh chóng chui vào góc tường trốn kỹ, nhìn thấy một nhóm nô bộc vây quanh một người đi ra.



Không đúng, không đúng, ta nhìn kỹ một chút, là nô bộc đẩy một người ngồi trên xe lăn gỗ đi ra.



Lòng ta cứ như bị một thùng nước lạnh dội qua, từng trận lạnh lẽo. Ta an ủi bản thân: đừng vội, đừng vội, làm sao ngươi biết đây chính là thế tử, cứ nhìn tiếp đã. Càng nhìn ta lại càng hoảng hốt, trên xe lăn chính là một nam tử còn trẻ, chỉ lớn hơn ta mấy tuổi, ôn tồn lễ độ, mặc trường bào màu ánh trăng, vừa thấy đã biết mà một tài tử quý tộc tao nhã. Chỉ là, chân hắn...



Ta thấy một chiếc xe ngựa chạy tới, hắn được nô bộc dìu đỡ lên xe, sao khỏi xót xa, nhịn không nổi quay đi, bụm mặt, ôi, sao mệnh ta lại khổ như vậy…

Nghe thấy tiếng xe ngựa đi mất, cổng cũng đã đóng lại, ta nản lòng nhụt chí từ góc tường đi ra, chuẩn bị về nhà.



Vừa mới nhấc chân thì phía sau truyền đến: “Là ai ở đó?”



Hiện tại tâm tình ta không tốt, ai cũng không quan tâm, không thèm phản ứng tiếng nói ở sau lưng, tiếp tục đi về phía trước.



“Ngươi lấm la lấm lét ở đây làm gì?” Người phía sau quyết không buông tha, giữ lấy tay áo ta.



Ta tức giận quay người, phẩy tay: “Làm gì thế hả? Ở đây không được đi bộ hay sao?”



Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, lại có thể là người chặn ta ở Đại Lý Tự. Ta thầm cảm thấy không tốt, cấp tốc nặn ra một nụ cười: “Công tử, ta chỉ là đi ngang qua, ta liền về nhà ngay.”



Hắn mặc trường bào cổ tròn thêu hoa màu mực, sắc mặt lộ ra thêm lạnh lùng, nghiêm nghị, buông tay, khóe miệng khẽ nhếch: “Tại sao mỗi lần gặp ngươi đều thậm thà thậm thụt ở cửa sau nhà người ta, nói, trộm gà hay là bắt chó đây?”



Thật là quá sỉ nhục người rồi, ta vốn đang nổi nóng, bỗng chốc quên hết sợ sệt, nghểnh cổ lên đối diện với hắn: “Ngươi nhìn ta thế này có giống tên trộm gà bắt chó không hả?”



Hắn cười cười, khoanh tay trước ngực, đánh giá ta từ đầu đến chân, nói: “Đúng vậy, một cô nương đang yên đang đẹp, sao lại hành động lén lút đây?”



Ta mười phần tức giận nhìn hắn.



Hắn thu lại nét cười, nghiêm túc nói: “Không lẽ, lại đến tìm người ép hôn rồi?”



Ta thở gấp, tay vẫn đang cầm giấy gói mứt quả, chỉ vào hắn: “Ngươi, ngươi, ngươi, ta không nói chuyện với ngươi nữa!”

Quay đầu, co cẳng chạy mất.



Về đến nhà thì ta bắt đầu hối hận rồi. Ta chạy cái gì chứ? Hắn mới là tên ngày ngày đều ở cửa sau nhà người ta, còn lén la lén lút hơn ta nhiều!



--- ------ ------ ------ ------ ---------

Vào lúc ăn cơm tối, cha ta cực kỳ hứng thú từ bên ngoài về tới, gọi nương: “Dung Nương, ta tìm được người rồi!”



Một bàn người chúng ta nghi ngờ đầy mặt, chỉ có nương sau chốc lát đã hiểu ra ông đang nói gì, hứng thú đứng dậy: “Ai vậy?”



Cha cười, hạ mũ quan rồi ngồi xuống chủ vị: “Nàng còn nhớ ta có một đứa cháu họ xa tên là Lâm Nguyên không, hiện tại hắn đang làm ở Thái Y Viện. Ta ý mà, đã nhờ hắn tìm giúp người có thể nói chuyện trước mặt hoàng thượng, hắn đã tìm được một người rồi.”



Được rồi, ta cũng đã nghe hiểu cha đang nói gì, nhăn mặt, cúi đầu, ăn cơm.



“Là ai?” Nương vẫn hứng thú hỏi.



“Lý thị lang - thư đồng từ nhỏ tới lớn của hoàng thượng, là tâm phúc số một trước mặt ngài.”



“Có thể thành công không?” Nương có chút không an tâm, “Hắn có dám trước mặt hoàng thượng gợi nên chuyện rủi ro này không?”



“Người ta đã đáp ứng rồi.” Cha cười nói, “Vị Lý thị lang này là nhi tử của Uy Vũ đại tướng quân - Lý Minh, từ nhỏ đã tiến cung làm thư đồng của hoàng thượng, rất được ngài tín nhiệm. Chủ yếu nhất là, Lâm Nguyên chính là muội tế của hắn, hắn có thể không đáp ứng sao?”



Ồ, ta thở ra một hơi.



Cha liền nhướng mày: “Con, hài tử này, cha trù tính cho con thật không dễ dàng rồi, con không tới bóp vai cho cha, còn ở đó thở ngắn than dài cái gì. Lẽ nào con muốn tiến cung hả?”



Ca lặng lẽ nhìn ta một cái.



Ta: “Cha, con cảm thấy mình cần phải đi dâng hương ở miếu thờ ạ.”

...............................

Ăn cơm xong, ca tới viện của ta: “Sao vậy, Tiểu Niệm nhi, muội nhìn thấy gì rồi?”



Ta yếu ớt nhìn ca.



Ca hoảng hốt: “Sao vậy? Thế tử là tên xấu xí, kì quái vô địch sao? Hay béo hơn cả Kiều Vĩnh?”



Ta lắc đầu: “Thế tử nhìn cũng được.”



Ca yên tâm: “Vậy làm sao muội còn như thế này? Hay là hắn thê thϊếp thành đàn?”



Ta lắc đầu: “Cái này thì muội không nhìn thấy.”



Ca không hiểu ra sao: “Vậy cuối cùng là chuyện gì?”



Ta lặng lẽ trả lời: “Hắn chỉ là không thể đứng lên đi lại được thôi.”



“Á?” Ca há to miệng, “Lẽ nào cả hai chân của hắn đều không còn?”



Ta lắc đầu: “Chân vẫn còn, nhưng không thể đi lại.”



“Vậy.” Ca ngồi xuống, tự rót một chén trà lạnh, “Vậy, nói thế nào nhỉ. Ít nhất thì muội cũng không cần lo lắng hắn có thê thϊếp rồi.”



Ta cũng lặng lẽ uống một ngụm trà: “Muội đã ở nhà nghĩ nửa ngày rồi, ca nói cũng có lý.”



Ca lại thêm một câu: “Cũng đúng, nếu thế tử không có tật xấu gì thì sao có thể đến lượt muội được?”



Ta lườm ca một cái, yếu ớt nói: “Ca vẫn còn muốn đâm trên vết thương của muội sao?”



Ta vẫn cảm thấy Lâm Niệm ta

không phải là một người dễ đối phó (2), nhưng nhìn thấy cha nương vì ta mà chạy ngược chạy xuôi, mấy lần ta định nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn là lặng lẽ nhịn xuống, không hé răng. Dù sao thì trừ thế tử ra, cũng không có ai khác chịu đắc tội thánh thượng vì ta.



Một mình ta nằm trên ghế dựa ngoài sân, ngắm sao đêm hè, trong lòng chán nản không gì sánh được.



Nha hoàn Lạc Cầm đi tới, đắp chăn cho ta, khuyên: “Tiểu thư, nếu lão gia nhìn thấy người tùy tiện nằm như vậy, lại phê bình người đó ạ.”

Ta xua tay: “Đang phiền đây, đừng chọc ta.”



Lạc Cầm không biết làm sao, đành đi ra ngoài. Ta lật người, trong lòng lại nghĩ đến đại ca ca hồi nhỏ.



Chỉ tiếc lúc này không có anh hùng nào giáng thế, tới cứu Lâm Niệm ta.



Than ôi!

~~~~~~~~~~

1.

Bản gốc “啧啧啧”: Mình không biết đây có phải từ tượng thanh, tả tiếng cười rất tự mãn hay không. Một kết quả theo baike baidu: đây là từ phổ biến trên mạng, tương tự như “咦” (ôi chao), biểu thị ca ngợi, than vãn, giật mình, coi thường..., thông thường người nói những từ này trong lòng đang nghĩ “sao mà ngươi ngốc thế” hoặc là “ngươi thật không được việc”. Mình hiểu chỗ này là anh trai bạn Lâm Niệm đang tự sướиɠ, cười ra vẻ ta đây.

2.

Bản gốc “不是个善茬”: “善茬” là từ địa phương, nghĩa là dễ đối phó (hiền, dễ bị bắt nạt). Vậy đoạn này mình hiểu là chỉ Lâm Niệm khá ghê gớm, đanh đá