- Đùng... Đoàng...! Tiếng sấm bên ngoài trời kéo đôi mắt tôi dậy khỏi một màn đêm u tối.
Tôi bước dậy, dụi mắt cho tỉnh táo. Bước vào phòng tắm để rửa mặt cho tỉnh ngủ.
Bước ra bên ngoài thì thấy Linh và Uyên đang ngồi nói chuyện với mẹ tôi.
Nhìn lên khung trời tôi chợt cảm thấy buồn. Vừa mới trong xanh đấy mà giờ bao trùm một màu đen . Tôi thở dài ngồi lên bậc thềm suy nghĩ về không biết mấy đứa bạn ở Hà Nội như thế nào? Tôi thừa nhận, tôi có tâm trạng hơi giống con gái. Xem phim thì cảm động tí là rơi nước mắt. Mưa là tôi cảm thấy buồn. Những lúc như thế tôi chỉ muốn im lặng, để những tiếng "tí tách" đấy, tạo nên một bản tình ca trong mưa.
Đang chìm đắm vào những suy nghĩ thì từng giọt mưa thi nhau rơi. Nó không rơi rầm rộ mà là chỉ nhẹ nhàng từng giọt rơi xuống. Nhẹ đưa bàn tay ra hứng, tôi nhắm mắt cảm nhận vị ươn ướt ở giữa lòng bàn tay. Thỉnh thoảng có những giọt khẽ rơi vào ngón tay, cánh tay, nó như một thứ gì đó làm lan tỏa ra tất cả các bộ phận trên con người chúng ta...!
Tôi cảm nhận có một ai đó đang ngồi bên cạnh tôi, họ thấy tôi đang suy nghĩ về một thứ gì đó quá chú tâm nên họ im lặng, cùng lắng nghe, lặng nhìn mưa. Chỉ khác tôi và họ là cách cảm nhận khác nhau thôi : Họ bằng thị giác. Còn tôi là xúc giác và tâm trạng.
Mở mắt ra, tôi quay sang nhìn Linh. Tính mở miệng nói nhưng nhận thấy hành động rất đáng yêu của nhỏ là đặt ngón trỏ trên môi, ra hiệu cho tôi im lặng. Tôi mỉm cười, gật đầu rồi cùng ngắm mưa.
Hai tâm hồn đang thả mình vào từng hạt mưa. Nhưng có lẽ thiên nhiên không cho chúng tôi ngắm quá lâu. Vì gió và hạt mưa rơi nhanh và mạnh hơn khiến chúng tôi phải nép vào trong nhà.
- Ê Quân. Tắm mưa đê. Ở phía ngoài cổng tôi thấy thằng Hiếu đang mặc chiếc quần ngố thun cởi trần tắm dưới mưa. Nó vừa vuốt mặt vừa đi vào.
- Tắm á. Tôi đáp rồi nhăn mặt.
- Mưa mát lắm. Haha...!
- Quân... Hay là...! Uyên nói ngập ngừng. Tôi quá hiểu tính nhỏ này mà chắc chắn lại đòi chơi đây.
- Không, con gái tắm gì mà tắm. Tôi lắc đầu nói như đoán đúng ý của nhỏ.
- Ôi.
- Ớ..! Tôi bất thần đứng nhìn về cảnh tượng trước mắt mình, rồi há hốc mồm thốt lên
"Ôi, Không phải chứ".
# Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenVoz.Com #
Chả là khi tôi đang tranh luận với Uyên. Thì không lâu sau đó, Linh chạy ra ngoài trời lúc đang mưa. Tiếp sau đó là Uyên, thế là Hiếu, Uyên, Linh đứng giữa mưa tắm, vui cười. Còn tôi thì ngán ngẩm nhìn ra phía ngoài rồi lại chạy vào bàn học lúc trước tôi ngồi.
Nhẹ nhàng mở từng cuốn vở năm lớp 9. Tôi mỉm cười và nhớ lại mốc thời gian dường như mới ngày hôm qua.
Phải chăng rằng, thời gian sẽ khiến con người ta thay đổi. Phải chăng đồng tiền khiến con người ta đổi thay...!
Đặt bút viết lên một bài thơ về cảm xúc, tâm trạng hiện tại. Tôi thả hồn vào trong từng câu chữ, từng vần thơ.
Tối mai chúng tôi lại phải lên Hà Nội. Tôi ghét cái tâm trạng hiện giờ. Đầu tôi muốn nổ tung ra. Tôi cũng không biết mình làm sao nữa. Đôi lúc tôi dường như không phải là tôi. Đôi lúc..! Chỉ đôi lúc thôi.
Nhẹ nhàng ra phía sau vườn. Tôi lấy điện thoại của Linh ra chơi. Đang tính bật nhạc thì thấy tiếng chuông Tin nhắn reo.
Không phải tôi hay tò mò về chuyện người khác đâu.
"Bé yêu... Anh nhớ em quá. Mau về với anh nhá..."
Mỉm cười, thì ra Linh cũng có người mình yêu rồi. Có chút hụt hẫng trong lòng tôi. Bỏ qua mọi chuyện, tôi bật nhạc rap Mưa và Nỗi Nhớ. Rồi cắm tai phone vào nghe. Từng lời rap xen lẫn với cảnh buồn trước mắt. Tôi nhắm mắt cảm nhận tất cả mọi giác quan về Mưa.
"Lại là mưa, cơn mưa đầu mùa như bất chợt. Phố vắng đưa ánh mắt nhìn qua khung cửa sổ dù sao nỗi nhớ vẫn không buông...."