Chương 49

Bước ra ngoài quán với cái bụng no. Bốn đứa cùng nhau trao đổi ý kiến nên đi đâu chơi nữa. Và người ra quyết định là hai cô nương này !

-Tớ muốn đi xem Vườn Xanh là chỗ như thế nào? Linh nói rồi nhẹ nhàng vén những sợi tóc đang vương trước mặt.

-Hihi. Thế xuất phát nhá.

Lại ngồi lên taxi và sắp xếp như vị trí cũ. Trên taxi tôi thấy Uyên đang lướt màn hình điện thoại và cái hình nền bị tôi xóa sao, sao vẫn còn đó…!

-Đơ rồi phải không? Haha. Tớ copy nhiều nơi nhé. Đừng có mà hòng. Uyên bĩu môi rồi quệt tay qua mũi chế giễu tôi.

– im lặng.

Tôi nhìn lên ghế phía trên thấy thằng Hiếu đang mỉm cười nhẹ. Chắc thấy hình ảnh trẻ con vừa rồi của Uyên qua gương phía trước xe.

-À để tớ gọi cho Hân. Quên mất…! Tôi nói rồi rút trong túi ra cái điện thoại thần thánh.

-alô. Hân à !

-Ừ. Hihi.

-Cậu đang làm gì thế ?

-Tớ đang làm nè, mệt quá. Còn cậu.

-Tớ đang đi chơi nè. Tầm tối mai tớ ra.

-Ờ. Thế thôi. Tớ bận làm tí. Cho tớ gửi lời hỏi thăm tới gia đình nhé.

-Ok. Cảm ơn cậu.

Kết thúc cuộc gọi cũng đến vườn xanh. Vì ở chỗ ăn kem vừa rồi tới đây mất tầm 5phút chứ mấy..!

-Giờ làm gì tiếp theo ?

-Xuống kia ngồi đi? Linh chỉ xuống phía một bãi cỏ nằm cạnh bên một cái hồ rộng.

-Ăn gì ? Để tớ với thằng Hiếu đi mua. Tôi quay qua hỏi.

-Mới ăn kem xong, đang còn no lắm. Ngồi đây cho mát thôi, hìhì. Uyên híp mắt cười rồi lại đem điện thoại ra để tự sướиɠ.

-Quân lại chụp cùng bọn tớ đi. Linh nói.

-Thôi. Tớ không chụp đâu. Tôi lắc đầu đáp.

-Mày có chụp không Hiếu kìa? Tôi hất vai nó.

-Muốn lắm chứ, nhưng ngại. Nó nói nhỏ với tôi.

-Ờ hè.

-Mày thấy ai xinh hơn trong hai người đó ? Nó hỏi tôi.

-Chịu.

-Tao thấy Uyên xinh hơn,hehe. Nó cười.

-Thích rồi hả…? Tôi hỏi lại.

-…!

Từng cơn gió nhẹ khẽ thổi..!

Từng sợi tóc rối khẽ bay..! Mỗi chúng tôi, mỗi người đang theo đuổi một tâm trạng khác nhau..!

Thảm cỏ xanh mơn mớt, cây cảnh xung quanh. Con người, thiên nhiên đều có đủ..! Nhưng có một khoảng cách gì đó , tôi không biết phải diễn đạt nó như thế nào? chỉ thấy có một khoảng trống bao quanh.

_Hì..! Nụ cười của Linh xinh quá ,khi nhìn qua mấy thanh niên cô gái đang trượt batin bị ngã, họ giống như đứa bé tập đi vậy.

_Uyên , qua trượt batin đi. Linh hấp háy môi nói.

_Ok. Hi. Đi thôi. Uyên mỉm cười hùa theo.

_Ê, mày biết trượt không? Tôi nhíu mày hỏi nhỏ thằng Hiếu.

_Cũng được. Nói chung là ok. Nó tự tin đáp.

_Ôi đệch.

Thằng Hiếu vào đó thuê 4 đôi giày trượt. Linh thì hí hửng, Uyên thì thấy phấn khích. Thằng Hiếu thì tự tin. Còn lại tôi, mặt mày ủ rũ. Chắc tí phải ê mông đây.

Chúng tôi thuê trong vòng 1h , cầm đôi giày trên tay tần ngần đun giày vào thật chậm và tôi chọn vị trí có cái cột để tí giữ mà đứng dậy không thì cứ ngồi ở đó suốt thì chết.

3 người kia, bọn họ tung tăng trượt còn tôi thì đứng im giữ cái cột. Nhận thấy sự khác lạ, Uyên phóng đến phía tôi.

_Sao cậu cứ ôm cái cột thế ? Nhỏ nghiêng đầu, đôi mắt long lanh hỏi.

_Tại…tại tớ không biết trượt. Ối ối…đỡ tớ…á. Ngã.. Uỵch..! Tôi ngã sõng soài dưới đất. Thế là Uyên, Linh, Hiếu tự do cười lớn.

_Hehe. Cậu, cũng có lúc buồn cười quá Quân ơi. Linh ngồi xuống đỡ tay tôi.

_Hihi, nhìn cậu như thế này trông có vẻ ..! hửm…! Uyên vuốt cằm rồi phán.

_Dễ thương hơn đấy, hihe.

_Hiếu, đỡ tao dậy mày. Tôi chả bận tâm tới lời chọc từ hai nhỏ.

_Thôi. Hai cậu với Hiếu trượt đi tớ không chơi đâu. Tôi ngồi xuống gỡ giày ra.

_Ờhm. Thế cũng được. Cậu ra ngoài kia nghỉ chút đi. Vẫn là Linh nhẹ nhàng nhất.

_Lêu lêu. Đồ ngốc. Plè..! Uyên lè lưỡi trêu tôi..!

_Xí. Đồ con nít. Tớ không chấp. Hì. Tôi đáp.

Ngồi một lúc, cũng thấy ba người kia ra. Mồ hôi tuôn đầy lên khuôn mặt.

_Mấy cậu ra đây , ngồi cho mát đi. Trượt gì cho mệt không biết.

_Không sao đâu, vui mà.

_Có người không biết trượt mà cứ hay nói. Lêu lêu.

_Hì…!

Trên đường về thì cũng như thế. Hai nhỏ vẫn là người nói chuyện nhiều nhất.

Mở cửa ra thì gặp thằng Tuấn.

_Hì. Chào người bạn cũ. Tôi mỉm cười.

_…! Nó nhếch môi im lặng nhìn về phía Linh và Uyên.

_Chào bạn. Linh vẫy vẫy tay vẻ trêu chọc. Hắn thấy thế không nói gì và phóng đi.

Chào thằng Hiếu rồi 3 đứa tôi vào nhà ngồi. Cũng trưa rồi thế nên chưa được bao lâu lại phải đi mua đồ ăn…!

Bữa cơm gia đình diễn ra rất vui vẻ và đấm ấm. Từng tiếng cười nói , quan tâm được đem vào.

Một giấc ngủ trưa lại tới. Tôi nhắm mắt thả mình vào trong một màn đen bao phủ. Cứ để thời gian chạy. Cứ để mọi thứ trôi… Tôi mệt rồi…!