Chương 39

Một ngày mới lại bắt đầu. Tôi lờ mờ tỉnh dậy vì thấy hơi nhói ở tay.

Bước ra bên ngoài ban công thì bầu trời vẫn bao phủ một màu đen. Tôi nhìn về đó có phải cuộc sống mình cũng bao trùm một màu đen thế không. Tôi từng bước xuống dưới nhà và lò mò tìm cái chìa khóa để mở cửa. Vì bây giờ cũng tầm 4h35 rồi nếu ngủ nướng cũng không được. Vì tôi có một thói quen rất ít khi nướng mà đã nướng thì có lẽ phải cháy nhà.

Đang loay hoay thì bỗng có một cơn gió thổi mạnh vào khiến tôi cảm thấy lạnh lạnh.

_Vùùù…

_Ai ai thế? Tôi bật người quay lại thì thấy sau lưng mình có một con ma.

Tóc thì rối xù che mất cả khuôn mặt. Nhìn xuống phía dưới thì Ôi. Nó dám ăn trộm dép của ai đấy.

_Ai ai. Tôi run run nép thẳng vào cửa mà hình như con ma đó nó không nghe thấy lời tôi nói thì phải, nó vẫn cứ tiến gần tới phía tôi.

_Oáp…oáp…Quân hả…oáp…sao cậu ngồi dưới đất thế? Con ma ấy lấy tay che miệng lại ngáp, tôi suy nghĩ trong đầu chả lẽ mã biết nói, nhung khi nghe thấy tiếng nói đó thì tôi nhận ra đó là ai òy.

_Uyên, Uyên hả. Tớ tớ làm rơi chìa khóa. Tôi giả vờ nói.

_Ờ. Oáp…oáp.

_Cậu muốn ngủ thì vào nhà ngủ đi. Tôi quay qua hỏi nhỏ.

_Thôi. Giờ này ngủ nhỉ nữa. Uyên híp mắt sociu.

_Thế chúng mình đi tập thể dục tí rồi về ha. Tôi và nhỏ song song hết dãy đường thủ đô. Có nhiều chỗ tôi không biết thì Uyên đều trả lời giùm.

_Uyên ở chỗ đó là chỗ nào? Tôi quay sang chỉ phía bên kìa đường.

_À đường Lý Tự Trọng ý. Uyên lướt lướt với chiếc điện thoại cảm ứng rồi hướng mắt về phía tôi chỉ.

_Có vẻ cậu có nhiều anh nhắn tin nhở. Tôi mỉm cười nói.

_Có đâu. Tớ xem ảnh mà. Uyên phồng má đưa điện thoại lên cho tôi xem là cái hình tôi đang ngủ bị tô lên mặt và mũi màu đỏ như thằng hề và một bên là Uyên đang nháy mắt. Hai ảnh đó được ghép liền nhau.

_Lúc đó cậu cũng chụp á hả. Tôi quay qua hỏi.

_Ờ hihi. Tớ có thể ngồi trong phòng một mình chụp ảnh mà không biết chán đấy. Uyên nhe răng cười.

_Uầy. Tôi nói rồi nhìn qua Uyên. Nhỏ mặc nguyên bộ đồ ngủ hình Đôrêmon màu hồng. Nói về nhỏ thì sở hữu một thân hình phải nói là đẹp. Tôi ngây thơ nhìn Uyên mà không biết ánh mắt của nhỏ đang khó hiểu nhìn tôi.

_Cậu nhìn gì đấy? Uyên lấy ngón tay trỏ đưa lên cằm rồi từ từ đi vòng tròn nhìn tôi không chớp mắt.

_Tớ tớ có nhìn gì đâu? Tôi lắp bắp đáp.

_Rõ là có nhé.

_Thôi, không nói nữa về nhà thôi. Tôi tránh ánh mắt của Uyên rồi bước đi.

_Xùy. Đứng lại đợi tớ với nào. Uyên lạch bạch chạy theo phía sau.

_Haha, nhìn giống vịt bầu quá cơ.

_Này thì vịt bầu, vịt trời. Mỗi câu nói là tôi lại nhận được véo của Uyên xinh gái dành tặng cho tôi.

Bước về nhà sau một lúc đi dạo thì cũng thấy tinh thần thoải mái hơn.

Sau một lúc nấu ăn thì 4 đứa chúng tôi lại ngồi vào bàn ăn và thưởng thức một buổi sáng đầy tuyệt vời.

_Hòa chở tao nhé. Tôi nói với nó.

_Sao mày không ngồi xe Uyên đi. Nó đáp.

_Mày muốn tao què thêm chân nữa à. Tôi nói.

_Mày nói cũng đúng. Thế là hai thằng phóng đến trường trong mọi ánh mắt ngưỡng mộ dành cho một thằng với 2 tay băng bó không ai khác chính là tôi.

Phóng tới trường thì cũng có nhiều học sinh tới rồi. Tôi và thằng Hòa 2 thằng cùng sánh bước đi. Vẫn như thế mọi ánh mắt trong trường cũng đổ dồn vào tôi. Nhìn tôi lúc đó y như người nổi tiếng mà bị băng bó tay ý.

Bước trên dãy hành lang lớp học. Đang đi thì thấy Ngọc đang đi lên luôn, thế là 2 đứa đi chung luôn.

_Tay cậu đỡ hơn rồi chứ.

_Ờ, hi. Có đỡ nhưng được cái bất tiện lắm.

_Hihi, chịu khó đi. Cho cậu nè. Ngọc rút ra trong túi một cây kẹo mυ"ŧ.

_Nào, đưa đây tớ bóc cho. Nếu không thì cậu chỉ nhìn mà không được ăn đó. Ngọc troll tôi.

_Èooooo. Tôi trề môi đáp.

_Nè.

_Cái gì?

_Hả mồm ra. Ngọc nói.

_À ừ tớ cảm ơn, hì.

_Không có gì vào lớp thôi.

Bước vào lớp thì cũng mới có ít đứa tới. Thấy tôi vào thì cũng lại hỏi thăm và có nhiều đứa cũng tò mò vì sao tôi lại bị như thế? Tôi cũng trả lời qua loa là ngã xe…..

Ngồi được một lúc sau thì nhiều đứa cũng đến rồi.

_Hi Quân. Hân bước vào rồi khẽ mỉm cười nhìn tôi.

_Hi.

_Sao đến sớm vậy, mà kẹo đâu cho tớ xin cái. Hân nhí nhảnh nghiêng đầu hỏi tôi.

_Kẹo này Ngọc cho tớ. Tôi rút cái kẹo mυ"ŧ tròn tròn ra rồi nói.

_Thế có cho hay là không đây. Hân nhíu mày khó chịu rồi xòe tay ra.

_Ờ thì có. Tôi suy nghĩ, bây giờ tiền trong túi thì không có. Mà xuống xin Ngọc lại không được.

_1phút đếm ngược. Hân khẽ mỉm cười rồi chống cằm nhìn tôi.

_Èooooo. Tôi trề môi đáp và thầm nghĩ Hân hôm nay sao mà giống Uyên thế vậy chứ.

_Nè. Tôi thản nhiên đưa kẹo mυ"ŧ của tôi cho Hân.

_Hì cảm ơn. Nhỏ đưa tay ra nhận lấy và cười híp mắt ăn ngon lành.

_Ớ, cậu không sợ bẩn hả. Tôi dõi mắt nhìn.

_Bẩn gì?

_Vì tớ ăn rồi mà cậu còn ăn.

_Không. Kẹo Ngọt như thế này đương nhiên tớ phải ăn rồi.

_Èo.

_Giờ tớ không ăn nữa, tớ trả nè. Hân nói làm tôi ngạc nhiên.

_Thế giờ sao. Lấy hay không lấy đây. Nhỏ nhìn với ánh mắt thách thức.

_Ờ thì… Tôi đang tính lấy tay đón lấy thì…

_Cho cậu nè Quân. Ngọc đưa cho tôi một cái nữa.

_Ờ, hi. Cảm ơn nha. Tôi nhận lấy cái kẹo từ tay Ngọc và nhìn sang Hân thế là tôi đón nhận cả 2 cái luôn.

_Ê, Vứt tao cái mày. Thằng Hòa phóng vào lớp rồi thấy tôi cầm kẹo nó xin ngay.

_Nè. Tôi đang tính đưa cho thằng Hòa thì gặp phải 2 phù thủy đứng bên cạnh.

_CÁI NÀO. Đồng thanh.

_Hòa mày, mày lấy cái nào? Tôi hỏi nó.

_Cái này có vẻ to hơn đấy. Thằng Hòa chỉ vào cái kẹo mυ"ŧ của Ngọc.

_Tao xin nhé thằng em. Thằng Hòa lấy rồi vô tư lấy mà ngậm ngon lành. Còn Ngọc thì đi ra hành lang đứng luôn.

Vài phút sau thì tụi con gái và 2 thằng mặt khỉ Trung và Khánh cũng tới.

_Thằng tó, kẹo mυ"ŧ anh đâu mà ăn một mình thế. Chia cho bạn bè đi. Giờ tới lượt thằng Khánh nói.

_Tao chán ăn rồi, mày ăn không. Nè cầm đi. Tôi nói.

_Thôi. Tao đéo cần.

Tụi bạn cất cặp sách rồi cũng tụ tập lại bàn tôi mà chém gió.

_Quân, tao hỏi nè. Con nhỏ mà mày làm gia sư ý. Nó xinh không? Thằng Khánh ngồi xuống cạnh tôi nói.

_Mày lại muốn làm gì? Nó mới lên lớp9 thôi cha. Tôi đáp.

_Nó tên gì? Xinh không? Nhà ở đâu? Học trường nào? Ba mẹ làm nghề gì?

_ghé tai đây tao nói cho. Tôi nói rồi thằng Khánh cũng làm theo nó ghé lại thật.

_2 chai Sting dâu. Tôi nói từ từ.

_Đậu má, anh em thế đấy. Vì mày mà tao bị đánh giờ có đưa không? Thằng Khánh hùng hổ nói.

_Nể tình mày, tao nói: nhỏ tên Phương, vòng 2 to hơn vòng 3, vòng 3 khá hơn vòng 1. Và đương nhiên vòng 1 nhỏ hơn 2 vòng kia.

_Để dành cho mày đấy.

_Mày Sẽ Phải Hối Hận Khi Thấy Phương, haha. Tôi cười đểu.

Ngồi một lúc thì thấy Linh bước ra ngoài. Nhìn Linh hôm nay rất khác với mọi ngày, từ khi đến lớp nhỏ chưa nói một câu gì? Tôi nhìn qua rồi cũng mặc kệ, có phải ở thời điểm lúc đó tôi quá vô tâm. T_T.

Ngồi một tí thì cũng vào học. Từng đứa từng đứa một ùa vào. Và Linh là người vào cuối cùng, tôi nhìn vào khuôn mặt linh thì thấy nó hơi nhợt nhạt.

Tiết 1 là tiết Văn.

_Tay em bị sao vậy. Cô giáo hỏi tôi.

_Dạ nó bị xe tông đấy cô. Một thằng trong lớp nói.

_Dạ không phải đâu cô bạn ý bị ngã. Vài đứa con gái trong lớp nói.

_Lần sau nhớ đi đứng cẩn thận nha em. Cô nói.

_Dạ vâng. Tôi đáp.

_Thôi chúng ta bắt đầu bài học nhé.

45phút trôi qua nhanh chóng, có đôi lần tôi quay xuống nhìn Linh. Nhỏ nhìn lên bảng nhưng tâm trí thì ở đâu đâu. Tôi không biết Linh bị gì nhưng chắc chắn, Linh đang cố giấu cái gì đó.

Giờ ra chơi, tôi bước xuống chỗ Ngọc để xin lỗi vụ kẹo mυ"ŧ lúc nãy.

_Ê Ngọc. Lúc nãy tớ xin lỗi nha.

_Không cần.

_Ớ, lúc nào tớ đền cho.

_Không cần mờ. Ngọc khó chịu nói, thấy thế tôi cũng bước lên luôn.

Tôi quay đi thì không thấy mấy đứa con gái đâu còn lại thằng Khánh. Thằng Hòa với thằng Trung , Phong đi theo tụi con gái, chắc là xuống căntin rồi.

_Ê cu, mua anh 2 chai sting. Anh đưa info cho. Tôi nháy mắt với thằng Khánh.

_Để tao xem mặt trước, không lại như thị nở mất 2 chai Sting của tao à. Nó nghênh mặt nói.

_Không tin thì hỏi Uyên, Hân hoặc Linh ấy.

_Ok, tí tao hỏi.

Mấy phút ra chơi trôi qua nhanh chóng, và tiết 2 lại bắt đầu……..

Tiết 2 bắt đầu. Giống như tiết đầu cô Trà dạy toán cũng ngạc nhiên không kém khi thấy tôi mới bữa trước còn lành lặn mà bây giờ thành thương binh.

_Chào cả lớp, hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới à? Cô hỏi.

_Có đâu cô. Sĩ số 40 học sinh mà. Tụi con trai nhao nhao lên.

_Đúng đấy. Có ai học sinh mới đâu chứ.

_Sao cô thấy có anh thương binh nào ở đây. Cô Trà nhìn tôi rồi troll.

_Haha, thằng này vì gái mà bị đánh. Một thằng nóí.

_Nó bị ôtô đâm. Thằng khác nói

_Nó bị giang hồ xử, haha….blap…blap…

Sau một lúc đùa giỡn thì chúng tôi lại tập trung vào bài học.

_Lan Anh nè. Tôi quay qua hỏi.

_Gì hở?

_Cậu chép bài giùm tớ được không? Tôi ánh mắt long lanh nói như trẻ con vừa mới khóc xong ý.

_Thưởng cái gì đây? Lan Anh ngừng viết đưa bút lên miệng rồi nheo mắt qua nói.

_Thì kẹo mυ"ŧ, ok nha. Tôi đáp.

_Ok, nhớ đấy. Mai không có xử đẹp. Lan Anh nguýt rồi cầm lấy vở tôi và chép.

Tôi thì hai tay bị đau nên được ân xá chỉ cần ngồi im lặng và nghe giảng thôi.

Bất chợt tôi quay xuống phía dưới thì gặp ngay ánh mắt của Ngọc đang nhìn mình. Không phải nói chứ nhỏ quay xuống ghi bài tiếp chắc hẳn đang giận vụ kẹo mυ"ŧ lúc nãy.

Nhìn lên Uyên thì nhỏ vẫn năng động như ngày nào. Ngồi tán phét với thằng Hòa, thằng Trung phía dưới. Và điểm dừng cuối cùng của tôi là Linh. Linh khác hẳn ngày thường, đôi mắt Linh hiện rõ sự mệt mỏi và nhìn lên khuôn mặt thì rất nhợt nhạt và có một điều tôi nhìn thấy rõ là… (tí rồi sẽ biết)

45phút trôi qua nhanh chóng, trong giờ cũng có nhiều pha troll nhau giữa cô và trò để tạo ra niềm vui trong giờ học để không phải nhàm chán giữa các con số.

Giờ ra chơi, tôi thấy Linh đi ra ngoài hành lang thấy thế tôi chạy ra cùng và nhanh chóng nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé ấy. Tay Linh rất mịn và trắng.

_Bỏ tay tớ ra, cậu làm gì thế? Linh khó chịu vùng vằng nhìn tôi nói . Ở bên ngoài hành lang thì cũng có mấy đứa chỉ trỏ và nhìn hai đứa tôi.

_Đi đây với tớ. Tôi không để Linh kịp trả lời mà kéo thẳng nhỏ xuống phòng y tế. Nếu mà tôi lúc đó không gãy tay thì tôi dám chắc chắn vào lúc đó tôi sẽ bế nhỏ xuóng luôn chứ chả đùa.

Đi xuống phía dãy hành lang cuối lớp 11 thì tôi bị một thằng anh hùng rơm cản lại.

_Để cô ấy ở lại không thì đừng trách. Thằng đó chỉ về phía Linh, nhìn thì cũng đập choai, tóc nhuộm màu hạt dẻ cạo trọc hai bên.

_Tránh ra. Tôi nhìn thẳng vào mắt nó nói.

_Khi tao đang nói nhẹ, kút. Nó cười rồi lấy tay đưa lên miệng.

_Nếu tao không làm vậy. Tôi cười khẩy tay vẫn nắm chặt tay Linh.

_Uỵch. Thằng đó xô mạnh tôi một phát, làm tôi mất thăng bằng nên cơ thể tôi được rơi tự do xuống nền xi măng. Vì hai tay đều đau nên không dám chống để khỏi ngã. Vì nếu chống thì tôi sợ tay không lành lặn nữa vì bó lần 2 đau lắm chứ chả chơi.

_Bốp. Kút. Linh tát thằng kia một phát.

_TᏂασ mẹ, con chó dám tát bố à. Thằng đó sau khi nhục vì Linh tát nó tính khùng.

_Bốp. Linh dùng karate đánh nó khiến cu cậu tránh đi vì nhục. Tôi lúc đó cười thầm ” Đẹp trai cũng không làm gì cho đời ”

_Đã không đánh được mà tỏ vẻ anh hùng. Linh bĩu môi đỡ tôi dậy khác hẳn tính cách lúc nãy.

_Vì ai hả. Tôi phủi phủi quần áo.

_Đã ốm rồi mà còn đi học. Tí biết tay tớ. Tôi lừ mắt nhìn Linh rồi kéo nhỏ đi mà không để nhỏ ú ớ gì cả.

_Cô giúp em xem bạn em bị gì không ạ? Tôi hỏi cô làm y tá trong trường.

_Ừ để cô xem.

_Còn đứng đó, lại kia ngồi đi. Tôi nạt Linh thì nhận được ánh mắt như là muốn nói rằng ” Cứ để đó nha Cưng ”

_Em bị ốm rồi, người nóng quá. Giờ cô cho uống thuốc tạm rồi về nhà lấy thuốc sau nhé. Cô Hợi nói với Linh.

_Vâng ạ.

_Lần sau ốm thì ở nhà nghỉ, biết chưa? Tôi lại ngồi ở ghế nói.

_Ờ hihi. Linh híp mắt cười.

_Cười hoài. Mà sao ốm thế, lý do. Tôi hỏi.

_Mệt.

_Nói không?

_Thì trời nắng, ăn uống không hợp lý… Nhiều lý do lắm. Linh lè lưỡi đáp.

_Lần sau nhớ đừng để bị ốm đó nhé. Tôi nhẹ nhàng nói.

_Ờ hứa đấy , Biểu tượng cảm xúc heart. Thui tớ đỡ rồi. Mình lên lớp đi. Linh mỉm cười nói.

_Ok.

Thế là hai đứa chúng tôi lại song song lên dãy hành lang của trường. Mỗi người một tâm trạng riêng, họ đang theo đuổi từng suy nghĩ khác nhau của họ…

” Có người bảo rằng: Tình Yêu Là Một Định Mệnh Của Hai Con Người Để Họ Đến Với Nhau…

Nhưng có nhiều người lại có nhiều ý kiến khác… Và điều đó được chứng tỏ qua từng nét vẽ từ trái tim của hai con người khác giớiii…….. “