- 🏠 Home
- Hồi Ký
- Voz
- Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo
- Chương 38
Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo
Chương 38
Một lúc sau thì cũng xong, bọn con trai cũng hăng hái giúp bọn con gái dọn dẹp bãi chiến trường.
Tôi thì không giúp gì được nên đành lủi thủi lên trên tầng tự kỉ.
Đang đứng thì thấy cái bóng người ở sau lưng. Tôi quay đầu lại thì thấy chị Oanh phía sau.
_Sao trông em suy tư vậy Quân.
_Dạ hi.
_Ở đây ai cũng thương em cả. Thế nên em đừng làm vậy nữa nha. Nhìn nè, như thương binh luôn á. Chị Oanh nói trêu tôi.
_Èooo.
_Thôi, chị xuống nhà đây. Em vào phòng nằm đi.
Tôi không trả lời chị, tôi hít một hơi thật sâu rồi vào phòng nằm ngủ một giấc cho thoải mái.
_Quân, quân cậu dậy đi.
_Ưm…ưʍ. Linh à. Tôi lấy tay dụi mắt.
_Cậu ra ngoài này với tớ đi. Linh ánh mắt buốn đưa tay ra.
_Ờ hè.
_Sao cậu lại dẫn tớ về phòng cậu làm gì? Tôi ngạc nhiên hỏi.
_Cạch. Cánh cửa phòng Linh được mở ra, bước vào trong đó tôi thấy một cô bé đang ngồi co ro trong góc tối. Cô bé ấy đôi mắt không có cảm xúc nhìn tôi.
_Hức, hức. Ba mẹ ơi, vì con chính là vì con nên ba mẹ mới chết. Con sẽ xuống gặp ba mẹ sớm thôi. Hihi. Con nhớ ba mẹ lắm. Cô bé đáng thương khóc rồi đột nhiên cười lớn.
_Ba mẹ đợi con tí nha. Cô bé ấy ngồi dậy rồi chạy lại soi gương, chỉnh sửa lại áo quần đầu tóc.
_Hihi. Ba mẹ thấy con đẹp không.
_Bụp…xoảng. Tiếng vỡ của tấm kính rơi xuống.
_KHÔNGGGGGGGG LINHHHHHHH. Tôi hét lớn lên rồi bật dậy khỏi giường. Từng giọt mồ hôi cộng với những giọt nước mắt tôi tuôn ra trên má. Tôi không biết giấc mơ vừa rồi là gì. Tôi vội mở cửa chạy xuống dưới nhà thì thấy Uyên, Hân, Lan Anh, Trang, Chị Hằng và Chị Oanh mà không thấy Linh đâu.
_Hân, Linh đâu rồi. Tôi thở dốc nói
_Cậu ấy lúc nãy lên trên tầng ý. Lâu rồi mà không thấy xuống. Hân nói.
_Ờ hì. Mà mấy thằng nghịch tử và anh Long đâu rồi. Tôi hỏi tiếp.
_À đi…
_Về nhà ngủ cả rồi. Nói thế chắc tụi đó ra Net. Chị Oanh ngắt lời Hân.
_Ờ thế thôi. Em lên phòng đây.
Tôi chạy nhanh lên tầng 3 nhìn đi nhìn lại cũng không thấy Linh ở đât. Rồi lại cố gắng chạy lên tầng 4. Mồ hôi chảy nhễ nhãi trên khuông mặt tôi. Tìm mỏi cả mắt cũng không thấy bóng dáng ấy. Tôi ngồi sụp xuống và thở.
Một lúc sau lấy lại sức tôi lại chạy lên tầng thượng.
Từng bước lên là từng nhịp thở mạnh của tôi song hành với nhau.
Bước lên phía trên, đập vào mắt tôi là một hình ảnh tuyệt đẹp có một không hai. Một cô gái mặc máy trắng cộng với làn da trắng tinh đang đứng nhìn xung quanh. Từng ngọn gió khẽ rung rinh tạo nên một bức tranh đẹp tuyệt hảo. Tôi bất thần đứng lặng trong vài giây, tôi công nhận một điều rằng. CÔ ẤY, RẤT ĐẸP VỚI VẺ XINH XẮN KHÁC NHỮNG CÔ GÁI…
_Linh. Tôi tiến lại gần nói
_Nhìn lén nha. Linh không quay lại mà khẽ vuốt tóc qua một bên.
_Ơ đâu. Tại tại mệt nên nghỉ ở đằng kia chứ. Nhìn đâu.
_Ừ. Linh vẫn nhìn xung quanh chứ không quay qua tôi.
_Cậu lên trên này làm gì thế? Tôi nói
_Hóng mát, nhìn xung quanh.
_Ừ.
Thế là hai đứa không nói gì nữa mà cứ đứng như thế.
_Cậu không giận tớ chứ. Sau một lúc thì Linh quay qua hỏi tôi.
_Không. Mà cũng có. Tôi thật thà đáp.
_Tớ xin lỗi, vì tớ không tin cậu. Lúc nghe cậu nói với Lan Anh ở trường học ý. Tớ tớ…
_Thôi không sao đâu, tớ bỏ qua rồi mà. Tôi mỉm cười.
_Ờm, haiz. Linh thở dài nói.
_Sao thế. Tôi quay qua hỏi.
_Không sao. Linh quay xuống luôn.
_Cậu sao thế. Tôi níu tay Linh lại.
_Không sao đâu. Tớ xuống nhà trước.
_À ừ. Tôi cũng không hiểu tại sao lại thế nữa………
Tôi bước ra phía ngoài thì thấy tụi thằng Hòa về. Nhìn lại thằng Trung và Quang Béo thì có mấy vết bầm ở trên mặt. Tôi nhớ lúc nãy Hân tính nói gì đó nhưng bị chị Oanh chặn lại và lí do là đây. Anh Long và mấy thằng bạn đi đánh mấy thằng đánh tôi.
_Haha, tụi nó nằm viện khá lâu. Thằng Quang cười
_Công bằng rồi nhé. Xem mấy thằng chó đó còn to mồm nữa không? Thằng Phong nói tiếp.
Tôi bất thấn không biết nói gì? Từng giọt nước mắt lại rơi ra. Có phải tôi quá yếu đuối không, hay là tôi phải cảm ơn ông trời đã cho tôi gặp được những người bạn thân như anh em ruột thịt trong nhà.
Lúc ở dưới quê , đôi lúc tôi cũng bị bọn khác đánh nhưng chưa hề có một thằng nào ra cản hay giúp đỡ mà tụi nó còn hùa vào nhau mà hò mà hét. Đôi lúc tức quá cũng phải dùng võ mà đánh lại nhưng tôi cũng nhận được những lời khuyên của mẹ tôi : Nếu ai đánh con thì con cứ chạy đi chứ đừng đánh lại họ. Đánh đi đánh lại cũng không ai hơn ai đâu thế nên hãy học hai chữ thôi. Hai chữ này sau này con lớn lên ra ngoài xã hội rất có ích đấy “NHẪN NHỊN”.
Tôi không nói gì mà bật khóc luôn, tôi khóc vì cạnh tôi có những người bạn tốt như vậy.
Một lúc sau:
_Haha, lúc nãy đánh sướиɠ tay, đã thiệt. Thằng Hòa cười nói.
_Mày thì ngon rồi, có võ mà. Tụi tao cứ nhảy vào mà múc phê hơn. Thằng Khánh thêm vào.
_Mấy thằng bay phải học hỏi anh nhiều. Cái thằng tóc trọc trọc đấy anh cho nốc ao phát lật. Haha. Lần sau có gì al tiếp. Chứ tao hơi bị khoái mấy vụ đánh nhau này. Thằng Phương nói.
_Thế tụi nó sao rồi. Tôi xen vào hỏi.
_Lúc nãy tụi anh đánh xong lấy điện thoại gọi cho người nhà nó đến hốt xác rồi. Công nhận đánh sướиɠ tay. Anh Long nói.
_Á đau. Uiza.
_Sướиɠ này. Nhớ lúc đầu năm không nhờ nhóc Quân thì xem anh thế nào? Đó là mấy thằng kia đáng đánh chứ đánh lung tung. Anh coi chừng đó. Chị Oanh bên cạnh véo vào hông ảnh.
_Vâng. Tuân lệnh bà xã.
_Hahahahaha.
Ngồi được một lúc thì mấy đứa bạn cũng giải tán cả rồi. Chỉ còn tôi, Hòa, Uyên nữa.
_Quân.
_Gì hở? Tôi quay sang Uyên.
_Cậu thích Linh à? Uyên bặm môi hỏi, làm tôi không biết phải trả lời thế nào. Nói thích thì cũng không đúng lắm, mà không thích cũng chẳng phải.
_Sao cậu hỏi vậy? Tôi hỏi lại.
_Cậu trả lời đi, tớ với Linh cậu thích ai hơn? Uyên nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi tiếp.
_Mỗi người có một nét đẹp khác nhau. Cậu thì nhí nhảnh, yêu đời. Linh thì lạnh lùng, đáng yêu. Thế nên ai tớ cũng cũng… Tôi nói đến đó thì cà lăm luôn.
_Cũng gì?
_Cũng không dám mơ tới đâu. Tôi nói
_Nếu có một đứa con gái thích cậu lâu rồi mà chưa nói với cậu. Nếu một ngày cô ấy ra thì cậu như thế nào? Uyên nói.
_Cậu cứ đùa, có TÓ nó mới thích tớ. Tôi đáp luôn.
_Này thì tó, tó này. Uyên nhăn mặt rồi dùng tuyệt chiêu Véo Thần Chưởng.
_Tớ nói gì sai đâu mà véo tớ, hic. Tôi vì tay bị băng bó nên không xoa được nên cũng hơi đau.
_Thế cậu vừa nói ai Tó đấy? Uyên hai tay chống hông ngước mặt nhìn tôi vẻ bất cần.
_Ờ thì cậu hỏi đứa nào thích tớ thì tớ đáp có Tó nó mới thích tớ mà. Tôi đáp.
_Ừ ha, để xem sau này cậu sẽ phải thích con tó cho xem, hứ. Tớ đi tắm. Uyên nói mà tôi không hiểu luôn.
_Có điên tớ mới yêu con Tó. Tôi lẩm nhẩm trong miệng rồi lắc đầu ra ngồi xem Tivi.
_Cậu Là Thằng Ngố Nhất Tớ Từng Gặp, Để Rồi Xem. Uyên cười cười rồi chạy vυ"t lên phòng.
Ngồi xem phim một lúc, quay lên nhìn đồng hồ thì cũng 17h25 rồi. Chắc pé Sún sắp về rồi. Không biết lúc gặp tôi thế này nhỏ sẽ khóc hay cười đây.
_Kingcoong….
Tôi bước ra mở cửa thì thấy pé Sún đang ngồi trên xe máy.
_Sún.
_Ơ, anh Quân. Sún dựng xe xuống chạy xuống ôm tôi luôn.
_Anh , ai làm anh ra thế này. Tại sao hai ngày rồi anh không về. Anh có biết mọi người lo lắng cho anh lắm không. Huhu. Nhìn này trông không gặp có hai bữa mà mặt xanh sao xơ xác thế này hả. Sún vừa nói vừa mếu.
_Anh không sao mà, anh về cho bé tẩm bổ này. Tôi trêu nhỏ.
_Ok anh về đây đừng đi đâu nữa nhé. Anh vào nhà trước đi để em dắt xe vào. Tí vào em tra khảo sau. Pé Sún quệt nước mắt nói.
_Èooo.
Bước vào nhà, tôi được bé Sún tra khảo như tù nhân. Sau một lúc tôi cũng được tha bổngggggggggg…
Buổi tối ngày hôm đó tôi được Sún và Uyên thay nhau tẩm bổ. Nói tẩm bổ chứ tôi kén ăn lắm. Không bao giờ đυ.ng vào thĩt mỡ, thịt lợn, chỉ ăn có chút thịt bò và thịt gà chả thôi. Có một tí mỡ là tôi không đυ.ng. Có nhiều người nói Con Nhà Lính Tính Nhà Quan. Cái đó không phải vì lúc nhỏ tôi được mẹ cho ăn muối súp với cơm, đôi lúc lại nước mắm với cơm. Chứ ít khi mới được ăn thịt và từ đó định nghĩa từ thịt với tôi chưa có bao giờ.
_Hòa tí lên tao nhờ tí. Tôi nói.
_Sao mày? Nó ngồi xem tivi rồi quay qua đáp còn bé Sún và Uyên đang dọm mâm cơm xuống.
_Tí lên lau người tao cái. Tay như thế này tao chịu. Tôi nói nhỏ.
_CÁI GÌ??? KÚT KÚT KÚT. Tao đéo gay. Thằng Hòa trợn mắt lắc đầu.
_Èooo. Đi đi anh Hòa đẹp trai. Không lẽ anh để em thơm như thế này mai đi học. Tôi lại gần năn nỉ.
_Đéo mày nhờ Uyên đi.
_Mày bị điên à? Uyên là con gái mà. Tôi đáp:
_Cái gì cần nhờ tớ vậy. Uyên vẩy vẩy tay để khô nước.
_À thì k.h.ô.n.g c.ó….
_Thằng này nhờ Hòa lên lau người giùm nó. Thằng Hòa thản nhiên nói.
_Aaaa thằng tó mày đứng lại cho tao. Thằng Hòa la thất thanh khi bị tôi cho một cái vung tay ở vai. Vì tay được bó bột nên rất cứng. Nên đánh rất đau.
_Thôi, để tớ lên giúp cho. Uyên mỉm cười e thẹn.
Tôi thì lúc đó vυ"t lên phòng và khóa cửa lại rồi.
Một lúc sau tôi ghé tai vào cửa thì nghe tiếng bước chân đi lên.
_Cốc cốc… Tiếng bước chân ngày càng gần.
_Haha, xin lỗi nha thằng em. Ai bảo mày nói ngu. Người ta là con gái mà mày nói vậy thì tao còn mặt mũi nào nữa. Tôi nói.
_Cốc cốc.
_Mở cửa ra , tớ nè. Uyên bên ngoài nói.
_Uyên hả, tớ đang rửa đây rồi , gần xong rồi. Tôi bên trong nói dối vào bên trong WC xối nước lên đầu cho tóc ướt để Uyên nghĩ tôi lau người rồi. Tiếp đến thay áo. Tôi vội chạy lại tủ quần áo để kiếm thay áo. Kiếm thì kiếm xong rồi nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là Làm Sao Thay Áo Bây Giờ.
_Mở cửa nhanh lên.
_Đợi tí, tở mở liền này. Tôi vội chạy ra mở cho Uyên vào.
_Cậu tắm rồi hả. Uyên nhìn đi nhìn lại tôi nói.
_À à ừ. Tôi ngắc ngứ đáp.
_Sao áo quần cậu chưa thay. Tính ở dơ hả. Uyên trêu tôi.
_Èooo. Tại vì …
_Nào để yên để tớ tháo tay ra để thay áo nào. Uyên nhẹ nhàng nói.
_À ừ… Tôi gật đầu đáp rồi từ từ đưa tay lên.
_Èo. Cảm ơn ha. Rồi được rồi, cậu ngồi đây để tớ vào tự lau nà. Tôi nói.
_Đi vào đây, tay như thế thì lau gì? Uyên kéo tôi vào trong và lau người giúp. Tôi cảm nhận được sự ngại ngùng không hề nhẹ của hai đứa. Nói về tôi thì cũng đỏ mặt lúc đó rồi.
_Ok, xong rồi. Uyên nhìn sang phía khác nói.
_À ừ , cảm ơn. Nhưng chưa xong, còn cái này nữa. Tôi chỉ tay xuống cái quần jean đang mặc lúc sáng tới giờ, vừa nói xong thì Uyên nhìn tôi với ánh mắt không thể nói gì nữa.
_Phần còn lại thì tùy cậu xử lí. Uyên đỏ mặt rồi ra bên ngoài ngồi.
_HÒAAAAAAAA. Tiếng kêu với tần số 5000hz/h của tôi.
_Có tao đây. Thằng Hòa nó thò lò ngoài cửa phòng tôi tự bao giờ nó bước vào.
_Thay quần cho tao. Tôi nói nhỏ.
_Thế từ giờ đến lúc mày khỏi tao đảm nhiệm công việc thay quần cho mày à? Thằng Hòa ngây thơ nói.
_Haha, mày giúp tao cởϊ qυầи này ra phát, nó bó quá. Tôi đáp.
_Ừ rồi,mày tự làm đi. Mà sao mày không nhờ Uyên giúp cho. Nó trêu tôi.
_Biến. Tôi đáp nó ra bên ngoài và khóa cửa lại.
Sau một lúc thì cũng xong, tôi mặc vội quần vào và bước ra ngoài.
_Xong rồi à, sạch sẽ chưa đây. Uyên ngồi trên giường vuốt vuốt cằm rồi troll tôi.
_Èo. Giúp tớ mặc áo vào cái.
_Nè.
_Cảm ơn nhé.
Được một lúc thì tôi cũng buồn ngủ vì tay thì đau không biết làm gì cả.
_Hờizz oáp oáp…
_Cậu muốn ngủ rồi hả. Uyền ngồi nghịch điện thoại thấy thế tôi cũng lại xem nhỏ đang chơi gì thì thấy đăng ảnh lúc chiều lên Facebook. Tôi đọc vài comment thì thấy mấy anh chàng bình luận thế này:
_Thằng kia bêđê hả Uyên.
_Em chụp với nó là một sự mất mát không hề nhẹ….
Thấy tôi đang lén đọc thì nhỏ vội thoát ra bên ngoài và tôi thấy hình nền nhỏ lưu là ảnh tôi bị làm nhục và Uyên đang chu mỏ nhắm tịt mắt và phồng má.
_Đẹp không nè. Uyên đưa hình đó ra trước mặt tôi.
_Xi. Thôi tớ muốn ngủ oài…oáp…oáp.
_Thế cậu ngủ ngon nhé. Tớ về phòng đây.
_Ừ cậu ngủ ngon…
Tôi thả mình lên chiếc giường êm ái và sẵn sàng chuẩn bị cho một ngày mai tốt lành, mới mẻ…..
- 🏠 Home
- Hồi Ký
- Voz
- Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo
- Chương 38