Chương 5

Bệnh viện…

Nó vừa mới tỉnh sau tai nạn. nó không chết…Không rời khỏi thế giới này như mọi người ở nhà vẫn nghĩ…

Đau… Đầu đau quá…Nó mở mắt, nhìn xung quanh…Đây là đâu?

- Cháu đã tỉnh rồi à? Cháu thấy trong người thế nào? Đau ở đâu?- Giọng

một người phụ nữ cất lên hiền từ. Người đạn bà có khuôn mặt phúc hậu.

Người sau này là mẹ nó- Mẹ nuôi.

- Đây là đâu?- Nó hỏi, thều thào.

- Đây là bệnh viện. Ta xin lỗi xe ta đã va phải cháu. Cháu không sao

chứ? - Một người đàn ông lên tiếng. Ông ta đứng cạnh người đàn bà lúc

nãy. Đây là người sẽ trở thành ba nó.

- Tai nạn? Sao cháu không nhớ gì hết vậy? – Nó ôm đầu, mặt hiện rõ sự đau đớn.

- Cháu làm sao thế? Cháu đưa bác số điện thoại gia đình để bác liên lạc

được không?- Người phụ nữ hốt hoảng nhìn vẻ mặt đau đớn của nó.

- Đau.. đau quá…gia đình…tôi là ai?...- nó ôm đầu nhìn người phụ nữ, ánh mắt vô hồn.

- Cháu… cháu sao thế? Gọi bác sĩ đi- Bà quay sang nói với người đàn ông đứng bên cạnh- Chồng bà.

Nó được đưa vào phòng chụp điện não đồ. Rồi đưa trở lại căn phòng lúc nãy. Vị bác sĩ già lên tiếng:

- Do anh hưởng của vụ tai nạn nên cô bé có một khối máu tụ trong não,

dẫn đến hiện tượng mất trí nhớ. Nếu mổ lấy khối máu ra sẽ rất nguy hiểm

đến tính mạng. mọi người nên cân nhắc.

- mất trí nhớ? Vậy tôi là ai? Tại sao lại thế? Nói cho tôi biết đi. TÔI LÀ AI?- Nó gào lên đau đớn.

phải rồi…nó là ai? Tại sao nó không nhớ nổi…mất trí nhớ ư? Nó tên gì?

Không nhớ…gia đình nó đâu? Nó không nhớ. Tại sao nó ở đây? Vì tai nạn.

Nó cũng không nhớ…cái gì đang xảy ra với nó vậy?...ai biết trả lời dùm

nó đi…đầu nó như muốn vỡ tung ra hàng nghìn mảnh…đau quá…ai giúp nó với…

- Cháu bình tĩnh lại đã. Từ từ sẽ có cách mà. Đừng kích động quá. Cháu phải nghỉ ngơi đã.- người phụ nữ ôn tồn bảo nó.

…………………

Nó chìm vào giấc ngủ… nó mơ… một giấc mơ buồn…trong mơ nó nói chia tay

với một người…nó thấy nó khóc, nó chạy trong đêm tối…tối lắm…người đó là ai? Nó không nhìn thấy mặt…giật mình tỉnh giấc, nó thấy hai hàng nước

mắt chảy dài trên khuôn mặt…

Người đó là ai?

Gần một tháng trôi qua…nó vẫn thế…không biết nó là ai? Không nhớ tên nó

là gì? Hàng ngày có người thay phiên nhau vào chăm nom nó. Hầu như ngày

nào người phụ nữ kia cũng đến. chăm sóc nó như thể nó là con gái của bà

ấy vậy. Thỉnh thoảng, người đàn ông là chồng bà ấy đến thăm nó. Ông ta

thông báo cho nó vẫn không tìm thấy tin tức gì về nó, về gia đình nó. Nó sống trong hi vọng tìm thấy gia đình, rồi lại thất vọng khi câu trả lời luôn là “ không”. Người phụ nữ nói khi nó bị tai nạn, lúc đưa vào bệnh

viện, trước khi hôn mê nó luôn miệng lẩm bẩm một cái tên: “ Duy”… mọi

người nghĩ đó là tên nó nhưng nó có cảm giác không phải. nó cũng không

biết tại sao nó lại có cảm giác ấy… con gái tên Duy… sao sao ấy… mọi

người gọi nó là Vân Duy. Nghe nữ tính. Không có họ. thế là từ giờ tên nó là Vân Duy. Một cái tên đẹp.

…………………

Nửa năm sau…

Tại một biệt thự ở Nhật Bản…

- Thưa tiểu thư, đến giờ đi học rồi ạ.- bà ** già lên tiếng gọi nó.

- Được rồi tôi xuông liền.- Nó nói vọng xuống.

bây giờ, nó đã trở thành con gái của đôi vợ chồng kia. Họ là người Nhật

gốc Việt. Họ quyết định nhận nó làm con nuôi. Trước đây hai người cũng

có một đứa con gái nhưng… đã bị ám sát. Vì gia đình này… người đàn ông

đó- ba nuôi của nó là một ông trùm xã hội đen nổi tiếng ở Nhật. Con gái

của hai người trong một lần đi chơi đã bị một băng nhóm trả thù. người

đàn bà đó- mẹ nuôi nó nói nó giống con

gái bà nên quyết định nhận nó làm con nuôi. Nó- mất trí nhớ. Không tên. À không. Nó tên Vân. Duy. Tên tiếng Nhật của nó là Satomi Koda. nó không nhớ tuổi. nhưng nhìn khuôn mặt nó trẻ con quá nên ba mẹ nó nghĩ nó mới

khoảng 16, 17 tuổi, vậy là nó vẫn đi học. Trong khi nó đã tốt nghiệp cấp 3.

Ba mẹ nuôi nó có hai cậu con trai. Nó có hai ông anh. Anh cả không muốn

đi theo con đường của ba nên tách ra thành lập công ty riêng. Anh cả nó

tên Tamaki. hiền, đẹp trai, vẻ đẹp nam tính.Tuy mới về làm con trong gia đình này nửa năm nhưng anh cả xem nó như em ruột. Cưng nó lắm. Rất

chiều nó, đi đâu thường hay mang nó theo.

Kaishi- Anh hai nó. Đẹp trai, lạnh lùng. Khi nó mới về, Kaishi phản đối

nó. Nó chả thèm quan tâm. Không thích thì làm gì được nhau. Ba mẹ nuôi

nó can thiệp, thế là mọi chuyện được giải quyết