Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Niềm Đam Mê

Chương 8: Not Bad (2)Lại Một Chiếc Xe Hơi Nữa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cậu nhìn đồng hồ và nghĩ rằng thêm 10 phút nữa xe buýt sẽ đến.

Đột nhiên cậu cảm nhận được dấu hiệu của một chiếc xe hơi đang dừng ở phía trước cách đó vài bước. Vô tình ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc taxi dừng lại trước mặt Jeong Tae-ui.

Jeong Tae-ui đã vẫy tay với tài xế taxi, có lẽ tài xế nghĩ rằng mình là một người gọi taxi từ khách sạn. Nhưng không phải như vậy. Cánh cửa phía ghế sau đột nhiên mở ra, một người từ đó bước xuống. Vậy ra tài xế đã dừng lại để cho khách xuống xe.

Xuống trước khách sạn vào thời gian sớm như thế này, liệu có phải đến từ sân bay không.

Jeong Tae-ui ngẩng đầu lên một cách vô tâm.

Vào khoảnh khắc đó.

Lon bia cậu cầm trên tay rơi xuống.

Người đàn ông bước xuống xe, thong thả đóng cửa taxi và duỗi thẳng lưng. Anh ta từ từ đeo đôi găng tay sạch lấy ra từ trong túi và nghiêng đầu một chút, nhìn Jeong Tae-ui và nở nụ cười. Đó là một nụ cười lạnh lùng.

"Tae-i có linh cảm thật tốt. Có lẽ đã biết tôi sẽ đến nên đang chuẩn bị bỏ trốn đây."

Người đàn ông đó lên tiếng.

Giọng nói thong thả, từng bước tiến lại gần, một bước, hai bước.

Jeong Tae-ui giống như gặp quỷ, thất hồn lạc phách nhìn người đàn ông kia. Anh ta tiến tới, dừng lại trước Jeong Tae-ui hai bước, nhìn thời gian biểu dự định bên cạnh, sau đó bật cười.

"Ah, nếu trễ 10 phút thì lại bỏ lỡ mất rồi."

Anh ta vừa cười vui vẻ vừa nhìn Jeong Tae-ui. Người đàn ông cao lớn từ trên cao nhìn xuống, sau đó liếc nhìn xung quanh Jeong Tae-ui như thể cảm thấy thật kỳ lạ.

"Sao chỉ có một mình vậy? Tên nhóc đó thì sao?"

Jeong Tae-ui vẫn nhìn anh một cách hồn nhiên và lắc đầu ngơ ngác. Sau đó, người đàn ông nhẹ nhàng nâng lên lông mày và chậc lưỡi, nhưng ngay lập tức gật gù.

"Cũng tốt. Tên nhóc đó lần sau sẽ chết sớm thôi. Không phải vấn đề quan trọng."

Người đàn ông mỉm cười rồi cúi người xuống. Anh ta cúi người xuống đến mức chạm vào trán của Jeong Tae-ui, sát miệng của Jeong Tae-ui.

Thì thầm một cách vô cùng vui vẻ, mới hai tháng trôi qua thôi.

"Bắt được rồi, Tae-i"

Jeong Tae-ui cảm thấy âm thanh trầm thấp như tiếng gió xuyên qua tai, cơ thể cậu đông cứng lại.

Ilay.

Ilay Riegrow.

Người đàn ông mà cậu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp ở đây lại đang đứng ngay bên cạnh.

Nó khiến cậu nổi da gà, sống lưng cứng lại, đầu lưỡi tê cóng không thể thốt lên lời.

Ngoài dự đoán. Quá ngoài dự đoán.

Rõ ràng cậu đã nghĩ rằng nếu gặp anh ta thì sẽ sợ hãi. Cậu đã nghĩ rằng có thể đáng sợ đến mức muốn bỏ chạy ngay lập tức. Cậu đã nghĩ rằng khoảnh khắc đó sẽ làm cậu nổi da gà.

Đúng là như vậy.

Nhưng khoảnh khắc chạm mặt, hai chân bị đóng băng. Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười đó,đầu lưỡi tê cứng lại, không thể nói lên lời.

Cậu đã nghĩ rằng nếu gặp mặt sẽ bị đánh ngay và đồng thời sẽ giải thích trong khoảng thời gian đó sẽ không sao, hệt như một trò đùa. Nhưng bây giờ Jeong Tae-ui mới nhận ra rằng suy nghĩ đó vội vàng như thế nào.

- Nếu là chú, chú thà chạy trốn Rieg mãi mãi còn hơn là quay trở lại. So với việc chết ngay tại chỗ thì chết khi quay về sẽ tốt hơn.

Đột nhiên lời nói của chú thoáng qua bên tai.

Đã quá muộn màng khi nhận ra rằng lời của chú đã đúng. Jeong Tae-ui chưa bao giờ nhìn thấy một Ilay với đôi mắt như thế. Nó khác với màu xanh bình thường.

Với khuôn mặt tươi cười, anh hoàn toàn khác so với ngày thường.

Khi bàn tay đeo găng tay vuốt tóc mái bị rối tung trên trán của Jeong Tae-ui, Jeong Tae-ui đã tưởng mình ngất xỉu đến nơi.

"Chờ đã, chờ đã, chờ đã...ㅡ."

Jeong Tae-ui mở miệng. Cậu phải nói bất cứ điều gì, trước khi quá muộn.

Tuy nhiên, lời nói không thể thốt ra từ miệng. Anh nói với nụ cười chậm rãi.

"Không cần phải nói."

Cùng với đó, bàn tay trắng đã vươn ra. Bàn tay đó bất ngờ siết lấy cằm của Jeong Tae-ui. Bàn tay không khoan nhượng nắm chặt khớp cằm cậu.

"Lời nói lừa dối, lừa dối tai, lừa dối chính mình."

Ngay trước mắt.

Khuôn mặt anh ở ngay trước mặt cậu.

Ilay thì thầm bằng một giọng nhẹ nhàng đáng sợ, rồi đột nhiên cười lớn. Cảm giác mềm mại của chiếc găng trên bàn tay đang nắm chặt cằm cậu không thể đáng sợ hơn thế.

Không. Không phải vậy đâu. Ý tôi là, tôi đang định đến bên anh mà.

Jeong Tae-ui nắm lấy cằm và nắm lấy tay anh ta. Đợi một chút, nếu anh buông ra, tôi sẽ nói ngay đây. Rằng tôi đang đến bên cạnh anh mà, tôi đến sân bay ngay bây giờ để đến gặp anh!

— Chờ chút đã nào, tên khốn!

Dường như đã đọc ra nguyện vọng khẩn thiết trong mắt Jeong Tae-ui, Ilay nhướn mày, một cái gì đó giống như nụ cười lướt qua trong mắt anh.

"Sao vậy, muốn nói chuyện hả?"

"...---"

"Em nghĩ ai đó sẽ giúp em nếu hét lên ở đây bây giờ?"

Ilay cười khẩy. Bến xe vào sáng sớm, nơi hầu như không có người qua lại. Tuy nhiên, thỉnh thoảng một hai người đi ngang qua con đường này đã đang liếc nhìn sự đối đầu kỳ lạ giữa hai người.

Bất giác, Ilay cười. Và anh ấy đã yên lặng bỏ bàn tay nắm cằm của Jeong Tae-ui xuống.

Ngay khi tay của anh rời đi, Jeong Tae-ui rêи ɾỉ ôm lấy chiếc cằm đau đớn và hét lên với anh ta.

"Tôi đã định...ㅡ."

Tôi đã định đến sân bay và đến chỗ anh, cậu đã định nói như vậy. Tuy nhiên, miệng cậu lại bị chặn lại.

Ilay, người đang nhìn xuống tay mình một lúc, có vẻ hơi do dự, nhưng sau đó đã cởi găng tay ra. Và nhét găng tay vào miệng Jeong Tae-ui.

Và anh ta cười rạng rỡ, đấm mạnh vào bụng Jeong Tae-ui.

"...-!!""...ㅡ!!"

Rất gọn gàng và chính xác. Đến mức phải khó khăn lắm mới không ngất xỉu đi.

Cảm giác nghẹn ngào, cảm giác trào ngược trong dạ dày và cảm giác chóng mặt quay cuồng trước mắt đã đồng thời ập đến. Jeong Tae-ui cúi gập người xuống như thể muốn ngất xỉu.

Tâm trí trở nên mơ màng.

Nghĩ lại thì, trước đây cậu cũng đã từng bị tên này đánh đúng vào nơi đó. Lúc đó dường như cũng đau đến mức khủng khϊếp. Đúng vậy, ít nhất cũng đau như bây giờ. Không, lúc đó cũng không đau như bây giờ.

Ngay cả khi cậu cố gắng há miệng, găng tay trong miệng đã không nhả ra như mong muốn. Jeong Tae-ui ngã xuống và cố gắng để không bất tỉnh.

Ilay ôm lấy thái độ hờ hững đứng đó nhìn.

"Dù em có hét hay gọi người đến thì cũng không có tác dụng gì đâu, nhưng như vậy cũng thật phiền phức."

Trong tiếng nức nở, chỉ có giọng nói của anh là vô cùng rõ ràng.

***

Vừa bước vào phòng khách sạn, anh ta liền ném Jeong Tae-ui xuống giường.

Khi anh ta xốc Jeong Tae-ui lên, đi vào khách sạn gần bến xe nhất – nơi ngày hôm qua Jeong Tae-ui ngủ lại - tầm mắt của mọi người trong đại sảnh đã tụ lại cùng một chỗ.

Dù sao cũng là sáng sớm, cho nên không có bao nhiêu người, nhưng nhân viên khách sạn dùng biểu tình phi thường kì lạ nhìn Jeong Tae-ui cơ hồ như treo ở trên vai Ilay, tầm mắt vô cùng rõ ràng.

Trong thang máy, Ilay nhẹ nhàng nói.

"Nếu muốn chạy trốn thì phải làm cho đàng hoàng vào chứ, còn không bằng lần trước nữa. Trốn bằng đường bộ cũng được, làm sao lại có thể huỷ vé từ Johannesburg đến HongKong như vậy được, anh Jeong Tae-ui?" (=)) đang căng như dây đàn nhưng vẫn mắc cười vì cha nội này lúc đọc đúng, lúc lại đọc sai tên Tae-ui, chả biết đường nào mà lần.)

Anh ta vỗ nhẹ vào chân Jeong Tae-ui, rồi cười vui vẻ.

Vừa mở miệng ra đã cảm thấy buồn nôn - trên thực tế trong miệng có nhét đồ vật nên không hẳn như vậy - rồi lại ngậm miệng lại, đến bây giờ toàn thân còn mềm nhũn, Jeong Tae-ui đã bỏ ra rất nhiều công sức để duy trì ý thức, thật vất vả mới hồi phục tinh thần lại, là sau khi vào phòng khách.

Trong lúc bị ném lên giường, chỗ bị đánh tê dại không thôi, nhưng thanh âm rêи ɾỉ bị găng tay bịt miệng chặn lại.

Jeong Tae-ui khó khăn lắm mới cố kìm nén cơn đau và lấy găng tay ra khỏi miệng, nhưng Ilay đi vào phòng và nhét nó vào lần nữa, lấy chiếc khăn lấy từ phòng tắm và buộc lại.

"Jeong Tae-i. Em không cần nói gì cả."

Nghe được thanh âm chém đinh chặt sắt của Ilay. Thanh âm thong dong mà quen thuộc vậy, thế nhưng, lại làm cho người ta nghe xong trong lòng không rét mà run.

"Không, nói ra thì hơi khó xử. Bất kì điều gì em nói, khóc lóc, cầu xin,...à hoặc tức giận, tôi sẽ không lắng nghe đâu. Nếu là cầu xin, tôi cũng có thể hơi muốn nghe đó. Nhưng tôi không thực sự muốn điều đó."

Lời của cậu anh ta sẽ không nghe, Jeong Tae-ui nhìn thấy hàm răng trắng đó, cậu biết hàm răng chỉnh tề đó sắc nhọn và cứng đến mức nào. Đủ để cắn xé một người ra thành từng mảnh.

"Ư...ㅡ! ưʍ...ㅡ!!"

Không, không phải!! Mẹ kiếp, phải nghe người ta nói trước đã chứ!

Jeong Tae-ui hét trong im lặng. Những âm thanh đó bị chặn lại trong miệng và trở lại cổ họng.

Bên cạnh Jeong Tae-ui không nói nên lời, Ilay đã dùng khăn để buộc cổ tay Jeong Tae-ui lại một cách khó khăn. Sau đó nằm sấp trên giường, vừa cười vừa vỗ nhẹ vào mông của Jeong Tae-ui.

Cảm xúc dâng trào trong lòng. Bàn tay nhẹ nhàng và không ngần ngại như thể đã tìm được con đường giải trí. Nhưng đồng thời, một cảm giác thất bại lạnh lùng dâng lên một cách sống động như sự tức giận đầy nước mắt. Một nỗi sợ hãi ớn lạnh nhiều như cảm giác bối rối đó.

Người đàn ông điên rồ này, người không hề quan tâm hay tử tế với Jeong Tae-ui, đã tự đưa ra kết luận khiến lòng cậu lạnh lẽo.

......Chẳng lẽ là sẽ chết thật sao? Không biết chừng có thể sẽ chết thật đấy. Trong ý định của người đàn ông này.

Anh ta cởϊ áσ sơ mi và mặc qυầи ɭóŧ bên cạnh Jeong Tae-ui - người đang hét lên một cách trống rỗng, khuôn mặt xanh xao vì không thốt nên lời. Rồi ngay cả qυầи ɭóŧ cũng được xếp chồng lên trên đó một cách gọn gàng, anh ta đã trở thành khỏa thân.

Trước nỗi sợ hãi và sự bối rối hoàn toàn xa lạ, Jeong Tae-ui đã cố gắng hết sức để rời xa người đàn ông điên rồ này và bò vào bên trong bức tường với những chiếc gối đầu.

Bản năng đã hiểu ra vấn đề. Người đàn ông đó bây giờ sẽ không gϊếŧ cậu. Không, ít nhất cậu cũng sẽ không cần bận tâm đến việc có chết hay không lúc này.

Cậu phải lê lết một cách khổ sở và chẳng mấy chốc đã đến cuối giường. Bên trong là bức tường. Tuy nhiên, trước khi Jeong Tae-ui kịp chạm tới bức tường, một bàn tay mạnh mẽ đã nắm lấy mắt cá chân của cậu trước.

"...-!!""...ㅡ!!"

Bàn tay kéo không do dự đến mức cậu tự hỏi không biết có phải bị trật khớp mắt cá chân rồi không.

Đầu gối bị trượt, ngã úp xuống giường và đập vai vào nệm giường. Tấm nệm mềm nâng đỡ cơ thể, không bị đau, nhưng cậu cảm thấy sởn gai ốc vì sức nặng đè trên nó.

Bàn tay ấn vào lưng của Jeong Tae-ui đang nằm sấp trên giường thật nặng nề. Tuy chỉ nhấn bằng một tay, nhưng cậu không thể di chuyển được. Jeong Tae-ui đã cố gắng lắc lư cơ thể, nhưng cậu không thể nhúc nhích được, hệt như bị đè bởi một tảng đá ngàn năm vậy.

Đã bảo là phải lắng nghe người khác nói đã mà, thằng điên này! Sao lại không nghe lời người khác chứ!

Jeong Tae-ui bật khóc trong lòng và quay đầu đè nặng lên tấm nệm. Cậu đã nhìn thấy khuôn mặt anh ta ở góc nghiêng. Trên khuôn mặt pha trộn giữa cái lạnh như băng và sức nóng như lửa, ngay cả nụ cười mờ ảo cũng xuất hiện.

Cậu đã chạm mắt với anh ta.

Khi ánh mắt chạm nhau, cậu nghĩ rằng đôi mắt của anh ta đã hơi mở to một chút, và ngay lập tức nở một nụ cười nhẹ nhàng. Đừng có cười. Điên mất thôi.

"Tae-i .... Tae-i . Tôi đã nói rồi mà. Đừng có nghĩ đến chuyện bỏ trốn lần hai."

Ilay nhẹ nhàng nói. Một giọng nói dịu dàng đáng sợ, nhẹ nhàng lướt qua bên tai.

Jeong Tae-ui lắc đầu như điên. Thà rằng chà xát lên tấm nệm để kéo miếng vải che miệng ra thì tốt biết mấy, tấm vải lấp đầy miệng đã chặn lại, ngay cả tiếng rêи ɾỉ cũng không thoát ra được.

Lúc đó, tôi đã nói là sẽ quay lại ngay mà! Anh đương nhiên là không thể nghe được vì tiếng xe máy, nhưng bây giờ tôi vẫn đang định sẽ đến chỗ anh! Tôi đã bảo là hãy nghe lời tôi đi mà!

Từ đôi mắt của Jeong Tae-ui, người lắc đầu đến đau họng, những giọt nước mắt phẫn nộ đã đọng lại trên khoé mắt. Sau đó, Ilay vuốt ve đầu cậu. Vừa liếʍ vành tai vừa thì thầm.

"Được rồi. Tôi biết mà. Việc bị mắc kẹt trong ngôi nhà riêng của Al Saud ở Seringer (khả năng có sai sót trong phần tên, sẽ sửa lại sau) tất nhiên không phải là ý muốn của em. Tôi cũng biết điều đó. Tôi hoàn toàn hiểu được. Nhưng chỉ có thế thôi."

Giọng nói của Ilay thấp xuống. Khoảnh khắc tiếp theo, Jeong Tae-ui đã nuốt chửng tiếng rêи ɾỉ. Trước mắt đã trở nên trắng bệch.

Tai đau quá. Đau và nóng. Chỉ sau một khoảnh khắc, Jeong Tae-ui nhận ra rằng anh ta đã cắn vào tai mình. Những giọt máu nhỏ giọt trên tấm nệm trải giường, như thể lớp da mỏng của tai đã bị xé toạc.

"Nhưng tôi không thể hiểu được, việc em không thể chờ đợi mà bỏ trốn cùng với tên nhóc đó. Tôi không thể nào hiểu được."

Jeong Tae-ui lắc đầu. Tai rất nóng và đau nhói. Nhưng điều không thể chịu nổi hơn cả chính là giọng nói ghê rợn kia. Không hề lạ lùng nếu anh ta muốn gϊếŧ Jeong Tae-ui ngay tại đây. Giọng nói đó không còn cười nữa. Nó thể hiện nguyên vẹn sự hung ác đến ghê tởm như nó vốn có, chứa đựng và ghi lại một cách rõ ràng cơn thịnh nộ dữ dội.

"Tae-i, tôi đã nghĩ về điều đó. Tôi cứ suy nghĩ mãi không biết sẽ làm gì nếu tìm thấy em. Thật sự tôi đã suy nghĩ rất nhiều thứ. Trong thời gian đến đây, tôi thực sự không bỏ lỡ một giây phút nào và luôn nghĩ về em. Rốt cuộc tôi phải làm thế nào với em đây. Quả nhiên cách đơn giản nhất là gϊếŧ rồi nuốt ㅡ."

Mỗi lần chiếc lưỡi liếʍ vào phần tai rỉ máu là lại nóng bừng lên. Chiếc lưỡi đó liếʍ một cách chân thành những giọt máu chảy trên tai. Chiếc lưỡi chạm vào tai cùng với tiếng cười trầm thấp.

"Nếu nhai hết từng miếng xương, từng miếng thịt mà không chừa lại một mảnh vụn nào thì lúc đó sẽ không chạy trốn được, trả lại nguyên vẹn. À...- Đó là một suy nghĩ vô cùng hấp dẫn. Thực sự sẽ phải làm như vậy sao...Tôi đã nghĩ như vậy đúng 10 phút trước. Đúng rồi, cho đến khi xuống khỏi taxi."

Giọng nói pha trộn tiếng cười không ngừng lọt vào tai.

Điên mất thôi. Đầu óc như phát điên lên vì sợ hãi.

Nó khác với nỗi sợ hãi về cái chết. Thật đúng khi gọi đó là nỗi sợ hãi về nỗi đau, hoặc nỗi sợ hãi. Cậu không ngờ rằng cậu lại sợ hãi như vậy vì không thể biết trước được một chút nào. Không thể dự đoán được dù chỉ một chút, thực sự chỉ một chút. Thà rằng có thể dự đoán được cái gọi là "chết" còn hơn.

Bàn tay vuốt tóc, bàn tay đè lên lưng, sức mạnh từ bàn tay đó khiến cả cơ thể không thể nhúc nhích được. Không biết từ lúc nào bàn tay đó đã cởi từng phần quần áo của Jeong Tae-ui và rời xuống eo. Mỗi khi bàn tay đó đi xuống, quần áo lại bị tróc ra và rơi xuống dưới giường.

Không lâu sau, Jeong Tae-ui cũng trần như nhộng mà nằm sấp trên giường và bị đè lên.

"Từ trước khi xuống xe taxi, nhìn thấy em ngồi ở bến xe, tôi đã nghĩ mình nên nuốt chửng em. Thằng nhóc này lại định đến sân bay và chạy trốn lần nữa thì sao có thể để yên cho nó được. Vậy nên... - Tôi cứ nghĩ đến việc thuê một phòng khách sạn, nhai một miếng, gϊếŧ rồi nuốt. Làm sao để ăn cho thật ngon miệng đây."

Nổi da gà từ xương sống mà lên. Lời nói của anh ta nhẹ nhàng như một trò đùa, nhưng không phải chỉ là một trò đùa. Không biết chừng anh ta thực sự có ý định gϊếŧ chết Jeong Tae-ui rồi ăn cũng nên.

Trong gian phòng được đóng kín, sắc mặt của Jeong Tae-ui đã thay đổi. Có lẽ đã nhìn thấy biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt đó nên cậu nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng ngay bên cạnh.

"Vậy nên tôi đã nghĩ đến việc gϊếŧ người, và còn đeo lên đôi găng tay mà mình đã chuẩn bị trước, rất gọn gàng. -- Loại găng tay tốt nhất mà tôi có. Vậy nên tôi đã bắt được em."

Hơi ngừng lại,Ilay đã nhéo tai Jeong Tae-ui bằng môi. Sau khi cắn bằng môi, răng, lưỡi vào vành tai, anh ta chậm rãi liếʍ má của Jeong Tae-ui. Cảm giác đến hàm răng cứng nhọn cắn lên không thương tiếc, đâm sâu vào má.

Jeong Tae-ui lại nuốt chửng tiếng rêи ɾỉ. Nhất thời nghẹt thở. Ký ức hiện lên một cách rõ ràng.

Hình ảnh Ilay từ tốn bước xuống taxi. Đóng cửa taxi lại, rồi nhìn thẳng vào Jeong Tae-ui vừa từ từ rút găng tay ra, cử chỉ bình thường đó lại hiện lên một cách đặc biệt rõ ràng.

......Không được rồi. Cậu thực sự điên rồi. Làm thế nào mà tôi có thể nghĩ đến việc trông coi một tên như thế này chứ. Một tên điên nói rằng chỉ trong khoảnh khắc, anh ta sẽ gϊếŧ người và ăn tươi nuốt sống người đó.

Jeong Tae-ui chửi xối xả mặc dù miệng bị chặn lại. Cậu chửi bản thân mình một thì chửi rủa cái thằng điên kia gấp mười.

Rốt cuộc đã bỏ nhân tính ở đâu vậy, tên khốn này!
« Chương TrướcChương Tiếp »