Chương 10: Hidden Track 1

Chỉ ba ngày sau, họ đã đến Berlin.

Jeong Tae-ui, người gần như bị mắc kẹt trên giường trong ba ngày, đã được nghỉ ngơi một thời gian ngắn ngủi. Trong thời gian này, Ilay đã vớ được tấm hộ chiếu mà không biết lôi từ đâu ra - giống như thứ mà cậu đã hỏi chú mình trước đây, và coi bộ cũng không tốt xài lắm, thời hạn sử dụng không quá dài - cầm theo nó và cùng cậu đến Berlin.

Buổi sáng trước khi rời thành phố Johannesburg, Jeong Tae-ui hỏi Ilay trong khi sắp xếp hành lý.

"Anh muốn đi đâu?"

Ilay không trả lời. Anh ta đã "phụng phịu" từ sáng tới giờ với vẻ mặt không hài lòng, chỉ liếc nhìn Jeong Tae-ui một cái và không trả lời câu hỏi "sẽ đi đâu". Jeong Tae-ui đến sân bay giữa thứ cảm giác trôi nổi giữa buồn và vui đó, và có lẽ nỗi buồn sẽ lớn hơn một chút.

Và chỉ sau khi đến sân bay, nhìn thấy Ilay làm thủ tục cùng chỗ với mình, Jeong Tae-ui mới ngớ ra, nhìn anh với khuôn mặt khó hiểu.

"Berlin?... anh tính đến một nơi khác thông qua đó à?"

"Không."

Ilay trả lời thẳng thừng. Từ sáng đến giờ anh đã rất khó chịu.

Jeong Tae-ui lặng lẽ nhìn anh, suy nghĩ một lúc rồi hỏi.

"Vậy ra anh cũng về nhà à?"

Nghe xong câu hỏi, Ilay không trả lời mà vò nát tấm vé đang cầm trên tay với khuôn mặt tức giận.

À ha. Ra là vậy.

Jeong Tae-ui lờ mờ đoán được tình hình và sau đó quyết định im lặng. Sau đó lại bật cười thành tiếng. Người đàn ông này thật sự không thích sự cằn nhằn của Rita.

"Khó chịu như vậy là đủ rồi, là tôi thì tôi thà kiếm một căn nhà ở nơi khác, giống như anh đã từng nói."

"Em nói rằng sẽ đến Berlin."

"Ừ. Nhưng còn anh?"

Sau đó, sau đó không có câu trả lời. Tấm vé nhàu nát tiếp tục bị vò nát thêm một lần nữa.

Trước khi rời khỏi sân bay Johannesburg một cách an toàn với sự giúp đỡ của vị cảnh sát tham nhũng mà chú đã cho cậu số điện thoại. Jeong Tae-ui đã liên lạc với Kyle. Khi cậu thông báo rằng cậu sẽ đi cùng Ilay, Kyle đã ngớ người mất một lúc, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh và nói rằng Peter cũng sẽ cùng đến sân bay.

Vì vậy, họ đến sân bay Berlin và đợi Peter, người bị hoãn chuyến vì tắc đường.

Trong khi chờ đợi Ilay, người đang đi vệ sinh, Jeong Tae-ui nghĩ về việc khi nào Peter sẽ đến.

Nhắc đến Peter, người có quan niệm hà khắc về thời gian, Jeong Tae-ui mỉm cười, nghĩ rằng anh ta hiện đang mất kiên nhẫn lắm đây.

Thật tuyệt nếu liên lạc được với Peter, nhưng Jeong Tae-eui đã mất điện thoại di động từ lâu. Ilay nói rằng anh ta có điện thoại, nhưng đã tắt nó đi vì điện thoại đã hết pin.

"Sự ích kỷ của nền văn minh hiện đại, là khi có thì cảm thấy thoải mái, nhưng khi không có thì lại thấy thật bất tiện..."

Không biết có nên mua lại một cái mới không, nhưng Jeong Tae-ui lập tức lắc đầu. Khả năng từ nay về sau cậu chỉ có thể ngoan ngoãn sống trong nhà, yên yên ổn ổn mà bắt đầu cuộc sống ẩn cư lâu dài. Cần một chiếc điện thoại làm gì cơ chứ? Có vẻ như chỉ cần chiếc đồng hồ đeo tay là đủ.

Jeong Tae-ui liếc nhìn đồng hồ. 30 phút. Cậu tự tin trong việc chờ đợi người khác, nhưng nếu chỉ chờ đợi không thôi thì không có gì thú vị.

"Anh ta chết đuối trong WC rồi hay gì?"

Than thở một tiếng, Jeong Tae-ui quay người đi về phía nhà vệ sinh. Sau đó, cậu lại nhìn thấy chiếc máy bán hàng tự động gần kề. Schorsch nằm bên trong.

"Oh..."

Jeong Tae-ui bước lại gần với những đồng xu lọc xọc trong túi. Nếu chỉ mua phần của mình có vẻ hơi quá, vậy nên cậu đã rút ra hai lon. Jeong Tae-ui thở ra một hơi dài sau khi uống lon của mình. Và cầm phần của Ilay trên tay còn lại, đợi anh ta ra khỏi phòng vệ sinh.

Không có.

Jeong Tae-ui lẩm bẩm. "Chẳng lẽ chết đuối trong đó thật." vừa đi vào trong.

Tuy nhiên, không thấy Ilay đâu cả.

Cậu hơi bối rối.

Chẳng lẽ lại ở bên trong, nhưng mọi căn phòng đều trống rỗng.

"..."

Cái gã biến mất khi đi vệ sinh thực sự không có trong phòng vệ sinh. Jeong Tae-ui nghiêng đầu, không biết từ lúc nào mà cậu đã uống hết lon của mình, sau đó vô tình ném chiếc lon rỗng vào thùng rác, và lon còn lại cũng bị cậu mở ra.

Vừa uống lon bia thứ hai, Jeong Tae-ui vừa suy nghĩ xem anh ta đã đi đâu rồi. Sau đó, cậu nghĩ rằng đã đến lúc quay lại .

Ngay lúc đó.

Hình như cậu đã thấy thấp thoáng bóng Ilay ở tầng giữa.

Tầng giữa tầng 1 và tầng 2 được sắp xếp bằng văn phòng của hãng hàng không nên không quá đông đúc như tầng 1. Nhưng tại sao Ilay ghé qua văn phòng làm gì chứ? Jeong Tae-ui gãi gãi đầu, rồi đi lên cầu thang phía Đông và đi về phía tầng giữa. Tại tầng giữa, chỉ thỉnh thoảng thấy nhân viên ra vào, ngoài ra không có ai khác.

Rốt cuộc anh ta đã đi đâu chứ? Hay là cậu nhìn nhầm rồi.

Jeong Tae-ui nhấp vài ngụm bia và tiến lên phía trước. Sau đó, cậu cũng muốn đi vệ sinh, vì vậy nên đã đi đến phòng vệ sinh nam ở tầng giữa.

Không giống tầng 1, nó yên tĩnh và sạch sẽ hơn vì ít người sử dụng.

Jeong Tae-ui dừng lại trước khi bước vào phòng vệ sinh. Một giọng nói quen thuộc vọng ra từ bên trong.

"Gì thế, bảo đi vệ sinh hóa ra là ở đây à. Nhưng sao nhất thiết phải lên tầng giữa..."

Chẳng lẽ do sẽ thuận tiện hơn khi không có ai xung quanh...Suy cho cùng thì, nếu là cậu thì cậu cũng không muốn giơ thứ đó trước mặt người khác. Jeong Tae-ui hơi ngừng lại khi một vài ký ức không mấy sáng sủa hiện lên trong đầu.

Ilay có lẽ đang nói chuyện điện thoại với ai đó ở bên trong. Sao anh ta bảo điện thoại hết pin rồi.

Jeong Tae-ui nghiêng đầu uống nốt phần bia còn lại. Giọng nói của Ilay thấp thoáng lọt vào tai cậu.

"Bao nhiêu? 1,5 triệu?... - Ừm, cũng không tệ lắm. Mà lần này tôi bỏ. À, thời gian này đừng có liên lạc với tôi.... - Vâng, tôi sẽ liên hệ lại nếu cần. Tôi quyết định sống như một tên thất nghiệp trong một thời gian.... phải vậy mới có người chịu trách nhiệm ....-Biết rồi, đừng có gọi cho tôi. Cậu ấy là một tên nhóc thông minh, sẽ biết ngay."

....Ừng ực.

Jeong Tae-ui nghĩ rằng bia đi qua cổ họng của mình có vị đắng bất thường. Mới nãy còn là một loại bia ngon tuyệt vời, nhưng tại sao hương vị lại thay đổi quá nhiều chỉ trong vài ngụm cơ chứ?

Cậu lặng lẽ rời khỏi phòng tắm bằng cách giảm tiếng bước chân, ợ ra một ngụm, đắng ngắt một cách bất thường, có lẽ vì bia.

"...."

Cậu nhanh tay vứt luôn lon còn lại vào thùng rác. Sau đó quay trở lại chỗ đứng của mình ở tầng 1.

Sau khi đứng đó một lúc, Ilay quay lại từ phía bên kia.

Phải làm sao với cái tên chết tiệt này đây cơ chứ. Hay là lật lọng đi? Nhưng điều đó cũng không cần thiết nữa rồi. Rốt cuộc anh ta làm cái quái gì vậy? Mà đúng hơn, là tại sao cậu lại nói rằng sẽ đút cho cái thìa kim cương này cơ chứ?!

"Đang suy nghĩ lung tung gì vậy?"

Ilay đi thong thả bên cạnh Jeong Tae-ui đang chán nản, nghiêng đầu. Sau đó, nhìn thấy máy bán hàng tự động cạnh nhà vệ sinh, sải bước tới đó và lấy ra hai lon Schorsch. Sau đó đưa cho Jeong Tae-ui một lon: "Em cần chứ?" Jeong Tae-ui nói với vẻ u sầu. "Cảm ơn."

Jeong Tae-ui liếc nhìn Ilay một lúc, nhưng cậu đã quá rõ tính cách của anh ta. Nếu nói ra được thì có lẽ đã không ấm ức như bây giờ, cậu đã hứa một lời hứa thật vô nghĩa.

Jeong Tae-ui nhấp một ngụm bia trong ảm đạm. Ilay đi bên cạnh hỏi với vẻ mặt khó hiểu. "Em làm sao thế?" Nhưng Jeong Tae-ui chỉ lắc đầu và không trả lời.

Những người muốn vạch trần sự thật sẽ chỉ bị đàn áp.

Thật vô lý khi giai cấp vô sản hứa sẽ nuôi sống giai cấp tư sản.

Fin.

*******

Hidden track 2nd.

"Ôi...."

Jeong Tae-ui rên lên một tiếng. Cậu đứng hình ngay tại chỗ. Một bức ảnh rơi khỏi bàn tay đông cứng của cậu.

Cậu thậm chí không dám nhặt tấm ảnh rơi trên sàn nhà. Chỉ đứng đó nhìn nó trong một khoảng thời gian ngắn, chưa đầy một giây, nhưng hình ảnh chụp được trong bức ảnh đó đã khắc sâu vào đầu cậu đến nỗi không thể rời ra.

"Cái gì đây cơ chứ..."

Jeong Tae-ui sững người, mặt mày xanh xám, liếʍ liếʍ môi. Cơ thể đông cứng của cậu không thể cử động, vì vậy cậu chỉ có thể nhìn xuống. Nhìn chằm chằm vào bức ảnh úp mặt ngay trước ngón chân cái, như thể đã nhìn thấy điều gì đó khó tin.

Không, chắc cậu đã nhìn nhầm thôi. Đôi khi người ta cũng hay vậy mà. Đúng thế, bên cạnh đó, những ngày này cậu cũng thường xuyên bị thiếu ngủ nữa chứ. Cậu không thể ngủ đủ vào ban đêm, vì vậy không có gì lạ khi nhìn nhầm vào ban ngày cả.

Jeong Tae-ui từ từ cúi người một cách miễn cưỡng. [Và với những ngón tay ngập ngừng, cậu ta cầm lên bức ảnh. Anh chàng không đủ can đảm để lật ngược lại bức ảnh, nhưng vẫn muốn khẳng định rằng chính mắt mình đã nhìn nhầm],vậy nên Jeong Tae-eui đã quyết định lật ngược bức ảnh một lần nữa. Và khoảnh khắc tiếp theo, hơi thở thoát ra khỏi miệng. Cậu ước nó là một hơi thở nhẹ nhõm, nhưng không, nó là tiếng rêи ɾỉ thứ hai.

"Ôi Chúa ơi......."

Bức ảnh lại rung lên giữa những ngón tay cậu và rơi xuống. Nó rơi xuống trước chân cậu lần nữa và dừng lại, lần này không úp mặt xuống nữa mà ngược lại, lộ ra bên trong. Trong ảnh, một người mà Jeong Tae-ui biết vô cùng, vô cùng rõ ràng, đang khóc nức nở. - Một bức ảnh chụp cậu ta bị trói trên giường mà không có lấy một mảnh vải che thân, khóc lóc thảm thiết với toàn bộ cơ thể bị phơi bày ra ngoài.

Không, sẽ sai nếu nói rằng không có lấy một mảnh vải che thân . Chính xác hơn, nòng súng được nhét vào giữa mông, hay chính xác hơn nữa, là sâu vào hậu môn.

*** tu bi không biết bao giờ tiếp ***