Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Trong bệnh viện,
Edward vội vã xuyên qua hành lang, trong tay anh cầm một tờ báo, bước chân nhanh chóng lại có chút lộn xộn, bộ dạng có vẻ tinh thần không yên, anh dừng bước trước cửa phòng bệnh Niệm Ân, do dự chần chừ…. lequydion
Lúc này cửa mở ra, tầm nhìn có thể thấy đầu tiên chính là một đôi dép có hình hoạt hình, chân không đi tất (Vớ), phần trên mắt cá chân trắng như sứ.
“Edward, anh đã đến rồi sao không vào?” Niệm Ân hơi nghiêng đầu, kể từ sau khi con mắt trái không nhìn thấy, cậu không tự chủ lúc nhìn người ta thì sẽ nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp vẫn tái nhợt như trước, bộ dạng như vậy khiến thoạt nhìn rất nhỏ nhắn cũng rất khiến người ta đau lòng.
“Cái này….” Edward cầm tờ báo, “An, cái này là thật sao?”
“Cái gì?” Vì tầm nhìn nên Niệm Ân tiến lên mấy bước đến gần nhìn kỹ hơn, “A, là anh nói chuyện thư mời họp báo? Là thật!”
Edward không biết nên nói cái gì cho phải.
“Anh sẽ đi cùng em sao? Bất kể đối mặt với chuyện gì?” Niệm Ân nhận ra đối phương có chút khó hiểu và hoang mang, nhưng không giải thích, chỉ nhỏ giọng hỏi một câu, sau đó lại không nhìn phản ứng của đối phương, cúi đầu xoay người đi về phòng bệnh.
Edward đưa tay nắm lấy tay cậu, giọng nói có chút bất đắc dĩ nhưng kiên định trước sau như một, “An, em biết mà, anh sẽ không rời khỏi em.”
Niệm Ân áy náy ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, nở nụ cười rồi lại cúi đầu, “Xin lỗi.”
Trên thực tế cậu cũng không biết tại sao chính mình lại phải chịu giày vò đưa chuyện tình yêu ra bàn luận, có lẽ là… Trong lòng vẫn cảm thấy bất an!
Tin tức buổi họp báo vừa truyền ra ngoài, các phóng viên không tránh khỏi việc chen chúc mà tới, kể từ khi truyền scandal của Niệm Ân ra ngoài tới nay, đây là lần đầu tiên cậu đối mặt với truyền thông.
Thật ra thì scandal truyền khoa trương như vậy cũng có liên quan tới tính tình cậu không thích giải thích, cho tới nay tất cả các fan mê ca nhạc và điện ảnh đều không tin tưởng lắm vào những tin đồn đại kia, nhưng cậu vẫn duy trì im lặng từ đầu tới cuối, không giải thích cũng không có hành động quyết liệt nào, hơn nữa quả thật cậu đã công khai thừa nhận thân phận đồng tính luyến ái của mình. Dần dần mọi người nửa tin nửa ngờ, trong lòng những người tương đối quá khích thậm chí sinh ra cảm giác bị thần tượng lừa dối, cuối cùng mới khiến diễn biến câu chuyện càng mãnh liệt.
Ngày hôm ấy, hiện trường buổi họp báo.
Còn chưa tới giờ hiện trường cũng đã đầy phóng viên ngồi, khắp nơi đèn chớp tắt lấp lánh, mọi người hoặc là vì tin tức hoặc là thật sự đang chờ Niệm Ân xuất hiện.
Còn trước TV, các fan mê ca nhạc mê điện ảnh từng ủng hộ Niệm Ân cũng ngồi đầy chật.
……..
Edward hiếm khi mặc tây trang tinh xảo được may thủ công, cả người thoạt nhìn sáng hẳn lên. Lê(quý.Đôn
Niệm Ân thay quần áo xong, lúc đi ra nhìn chăm chú vào anh, có chút ngẩn người.
“Sao vậy?” Edward có chút lo lắng nhìn mình, “Có chỗ nào không thích hợp sao?”
Niệm Ân nhìn chằm chằm vào anh, hồi lâu sau mới đột nhiên thở dài nói, “Thì ra Edward lại đẹp trai như vậy!”
Edward ngẩn ra, đỏ mặt, “An, đây là em đang chê cười anh sao?”
Niệm Ân không nhịn được bật cười.
…….
Sáng sớm Jenny đã mở TV, chờ tin tức bắt đầu buổi họp báo.
“Còn sớm, đừng gấp gáp!” Louis nhẹ giọng cười nói.
“Em rất lo lắng cho bọn họ.” Jenny nói.
“Đừng lo lắng, anh tin tưởng An, tin tưởng Edward.” Louis nói.
….
Cảnh vật ngoài cửa xe bay vυ"t qua, chuông điện thoại của Edward đột nhiên vang lên,
“Chào ông, tôi là Edward….”
“Ai cho phép các người tự tiện mở cuộc họp báo!”
Tiếng khiển trách của người phụ trách công ty từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, Edward liếc nhìn Niệm Ân nhíu mày một cái, kiên nhẫn trả lời: “Lần này chúng tôi sẽ giải thích chuyện….”
“Các người giải thích cái gì? Còn ngại danh tiếng chưa đủ kém, gièm pha chưa đủ nhiều sao?”
Trong lòng Edward thầm buồn rầu, đang muốn nói gì đó đột nhiên Niệm Ân đưa tay đoạt lấy điện thoại, nói vào trong điện thoại:
“Trong buổi họp báo tôi sẽ tuyên bố tin tức chính thức hủy bỏ hợp đồng với các ông! Từ hôm nay trở đi, hành động của tôi tự tôi phụ trách!”
……
Hiện trường buổi họp báo,
Lúc Niệm Ân xuống xe, nhìn thấy đạo diễn Ronny và mấy nhân viên trong đoàn làm phim cũng đang bước xuống xe.
Cậu nhìn về phía người đạo diễn vẫn luôn chiếu cố mình cười khẽ.
Đạo diễn Ronny đi tới ôm cậu, sau đó cùng cậu đi vào hội trường.
Niệm Ân đi vào chợt nghe mấy tiếng thảo luận, còn có tiếng động của máy chụp hình, đủ mọi ánh mắt xông tới.
Cậu hơi dừng bước, đứng trước cửa, đón nhiều ánh mắt khác nhau cười dịu dàng một tiếng, ánh mắt màu đen rất sáng, trong suốt tinh khiết thấy đáy.
Chỉ một cái liếc mắt tất cả âm thanh không tự chủ ngừng lại.
Niệm Ân đi về phía trước, sau lưng vẫn có vô số tầm mắt như cũ, nhưng cậu không cảm thấy sợ hãi.
………
Quần tây màu đen thẳng tắp, áo sơ mi bằng vải màu trắng thuần khiết, áo vest mỏng màu đen, cà vạt màu nâu, thắt hơi lỏng lẻo ở cổ áo. Bộ dạng Niệm Ân đứng trước ống kính đã không còn non nớt như lúc trước, cậu bình tĩnh nhìn mọi người, cặp mắt trong suốt, nhưng khiến cho mỗi một người đều không tự chủ được cho là cậu đang chăm chú nhìn vào mình.
Trong hội trường yên tĩnh lại, hiện giờ mọi người đã đến đông đủ, mọi người đang chờ bắt đầu buổi họp báo.
“Rất vui vì mọi người có thể bớt chút thời gian đi tới đây.”
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, người đầu tiên nói chuyện lại là Niệm Ân.
Trong ấn tượng của mọi người, cho tới bây giờ thiếu niên này cực kỳ khiêm tốn, bất kể là tham dự tiệc rượu hay là diễn xuất gì đó, lúc nào cũng thấy cậu trốn trong góc phòng, đối với việc phát biểu bên ngoài và tuyên truyền đều giao phó cho người đại diện ngồi bên cạnh cậu. Lần này chủ động khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, lại cảm thấy mừng thầm, chuyện xảy ra không bình thường, tuyệt đối có tin tức để đào bới.
Đầu Niệm Ân hơi nghiêng về bên trái để mình có thể nhìn rõ ràng về đằng trước, có thể thấy rõ tóc màu đen theo động tác của cậu buông lơi giữa trán, trong màn hình TV, gò má thiếu niên vô cùng xinh đẹp.
“Hôm nay tôi không muốn trả lời câu hỏi…” Niệm Ân nói vào microphone, cậu dùng ngón tay gõ lên bàn một cái, không để ý tiếng kháng nghị và tiếng bàn luận khe khẽ ở bên dưới, bình tĩnh lấy một túi tài liệu, mở ra, bên trong là từng bài viết và hình ảnh được cắt trên các tờ báo và tạp chí.
Trước đó đã sắp xếp dụng cụ máy chiếu, chiếu những hình ảnh này lên sau vách tường, mặc dù chữ rất nhỏ không nhìn thấy rõ ràng, nhưng đều nhìn thấy rõ từng tiêu đề một, cũng chính là scandal nói xấu Niệm Ân trước kia.
Niệm Ân ngơ ngẩn nhìn từng tiêu đề này, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve những tờ giấy kia, “Thật không nghĩ tới sẽ có nhiều như vậy….” Cậu khẽ nói, vì nói vào microphone nên tất cả mọi người nghe rất rõ ràng, trong nháy mắt khuôn mặt thiếu niên dưới ánh đèn ảm đạm xuống, ánh mắt sáng ngời có vẻ u tối và mệt mỏi.
Edward lặng lẽ nắm chặt tay cậu.
Niệm Ân cầm ngược lại tay anh, cậu kéo một tờ báo gần kề ra, nhàn nhạt nói, “Trên thực tế tôi không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì….
Chúng ta bắt đầu nói đến tin tức gần đây được coi là tương đối nghiêm trọng nhé!”
Cậu ngẩng đầu lên, vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh: “Tôi không hít thuốc phiện, tương lai cũng không có ý định nếm thử.”
“Vậy cậu giải thích sự cố ngày hôm đó như thế nào, theo tôi được biết bác sĩ đã từng kiểm tra cho cậu, chứng minh đúng là cậu uống thuốc gây ảo giác quá liều ….” Một phóng viên không kiềm chế được ngắt lời hỏi ra miệng.
Niệm Ân không tức giận, chỉ lấy một túi tài liệu ra, cậu nhàn nhạt đáp lại: “Vì thân thể tôi không tốt cho nên mỗi tháng nhất định phải tiến hành kiểm tra sức khỏe một lần, ở đây tôi có giấy chứng nhận sức khỏe của bệnh viện, bắt đầu từ năm 13 tuổi, một lần cũng không thiếu. Nếu như nghi ngờ tôi ngụy tạo, mọi người cũng có thể đến bệnh viện thẩm tra.”
Cậu ngẩng đầu lên, nói lại lần nữa, “Cho nên tôi không có tiền sử hít thuốc phiện, cũng không cần thiết trước buổi hòa nhạc lại hít thuốc phiện.”
“Tôi nghĩ, điều này có thể chứng minh đó là lần đầu tiên của cậu, chứ không thể chứng minh những cái khác.” Phóng viên dưới sân khấu hỏi tới nói.
Niệm Ân im lặng một lát, cậu đột nhiên quay đầu nhìn về phía camera cười, “Nếu như tôi nói, tôi không hít thuốc phiện! Mọi người sẽ tin tưởng tôi sao?”
Các nam thanh nữ tú ngồi trước TV cùng sửng sốt, trên khuôn mặt tươi cười kia có nhiều điều khó có thể nói rõ, có cảm xúc khiến lòng người chua xót, nhưng cũng giống như muốn khóc, thế nên tất cả mọi người không phản ứng kịp.
Lúc bọn họ phản ứng lại được, tầm mắt Niệm Ân lại một lần nữa chuyển xuống phía khán giả dưới sân khấu, giọng nói có chút cô đơn: “Có lẽ…. Là sẽ không tin!”
Ttrong lòng các nam thanh nữ tú đồng thời dâng lên vẻ khổ sở, bọn họ nhìn lên màn ảnh, bộ dạng thiếu niên thoạt nhìn rất khỏe mạnh nhưng trên mặt vẫn còn vẻ tái nhợt của bệnh tật và tiều tụy, hốc mắt bọn họ nóng lên, không nhịn được hướng về màn hình mở miệng nói, “Tin!
Chúng tôi tin mà!”
Niệm Ân không biết tâm tư của người khác, cậu cũng không oán trách, chỉ đơn thuần nhớ lại thời gian lúc mình vừa mới ra nghề, những cô gái nhiệt đó đã từng nói sẽ vĩnh viễn ủng hộ mình.
Quả nhiên, không có gì chắc chắc sẽ không thay đổi.
“Có một người có thể chứng minh tôi không hít thuốc phiện.” Niệm Ân nói.
Các phóng viên không hiểu ra sao, “Là ai?”
Niệm Ân nhìn về phía cửa, một người đàn ông đột nhiên từ hàng cuối cùng đứng lên, trên quần bò rộng thùng thình có rách mấy lỗ, ngang hông đeo mấy sợi dây, trên áo T-shirt màu đen có mấy hoa văn nguệch ngoạc, quần áo rất tùy ý, hắn ta giơ tay lấy mũ lưỡi trai trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn.
“Là Kevin!” Tất cả mọi người kinh ngạc kêu thành tiếng.
Gã đàn ông bước nhanh, trên mặt vẫn còn sự kiêu ngạo như trước, ánh mắt nhìn về Niệm Ân vẫn còn sự ghen tỵ, cũng có khinh thường, nhưng nhiều hơn là sự không kiên nhẫn.
Hắn nhanh chóng đi lên sân khấu, cầm microphone, một câu khách sáo cũng không có, trực tiếp dùng giọng điệu chất vấn nói, “Có phải các người đã quên ngày hôm đó là buổi biểu diễn ca nhạc của tôi hay không!”
Toàn hội trường nhất thời ngạc nhiên.
“Tôi biết tôi không hát hay như cậu.” Hắn nhìn về phía Niệm Ân nói.
Niệm Ân nghiêng đầu cười với hắn ta.
“Sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ vượt qua cậu.” Hắn tiếp tục nói với Niệm Ân.
Niệm Ân nháy mắt mấy cái, không nói lời nào.
“Cho nên, tôi kiêu hãnh không cho phép mình áp dụng bất kỳ thủ đoạn bất chính nào để cạnh tranh.” Hắn cũng không thèm nhìn phóng viên dưới sân khấu, mà chỉ nhìn chằm chằm vào thiếu niên, nghiến răng nghiến lợi nói.
Niệm Ân nở nụ cười thật lòng.
Kevin hít sâu một hơi, “Những tin tức ‘Cậu nhờ thân thể để giành vị trí, chèn ép người mới’ không phải là tôi nói.”
“Tôi biết.” Niệm Ân nói.
“Còn có lần này….”
Kevin lấy tinh thần vội vã nói, “Trước khi lên sân khấu tôi tận mắt chứng kiến thấy thợ trang điểm cho cậu ấy uống một ly nước, cái ly giấy đó bị tôi thu lại, sau đó đưa đi kiểm tra, bên trong có chứa thuốc kí©h thí©ɧ gây ảo giác, nếu như mọi người còn cần hiểu rõ kỹ lưỡng hơn, thì đó không phải là trách nhiệm của tôi rồi.”
Hắn nói xong, toàn hội trường im lặng.
“Cảm ơn.” Niệm Ân khẽ nói.
“Cậu thiếu tôi một lần.” Kevin lạnh lùng nói, hắn nặng nề đặt microphone cuống bàn, xoay người, không thèm quay đầu lại rời khỏi hội trường.
……..
“An, tiếp theo, chúng ta sẽ báo cảnh sát điều tra chứ nhỉ?” Từ nãy giờ Edward vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng hỏi.
Niệm Ân bật cười, ngón tay chậm rãi vuốt ve con mắt trái của mình, cậu nói, “Được.”
“Chúng ta khởi tố những tòa soạn báo tạp chí tung tin đồn nhảm kia, bắt bọn họ lại, được không?” Edward mang theo chút tức giận trừng mắt nhìn những phóng viên kia nói.
Niệm Ân không nhịn được buồn cười, cậu nói: “Được.”
Hết chương 40