"Ba ba, trường học của bọn con có một buổi trại hè du học Anh ngữ trong kỳ nghỉ hè, con có thể tham gia không?" Khang Đồng mới tắm xong, dì đang cầm máy sấy giúp nó sấy tóc, nó cầm điện thoại, nhìn khóe miệng động đậy ở trong màn hình của Liên Quyết, đưa lỗ tai lại gần để nghe: "Hả? Cái gì? Con không nghe thấy."
Dì sấy tóc cho nó được một nửa, dùng tay duỗi thẳng ra, cười nói: "Con nói chuyện video với ba con trước đi, đợi lát nữa đi ngủ dì lại sấy tóc cho con."
Lúc này Khang Đồng mới nghe rõ Liên Quyết nói, Liên Quyết muốn nó gửi hành trình của trại hè qua rồi mới quyết định.
Nó ngoan ngoãn gật đầu, sau đó tải tư liệu của trại hè từ trong nhóm lớp xuống, gửi qua cho Liên Quyết.
Liên Quyết xem kế hoạch hoạt động một lần, xác nhận không có bất kỳ mục nào có nguy hiểm, mới nói với Khang Đồng: "Có thể."
Sau khi tắt video, Liên Quyết mở tin nhắn Wechat mà phía bệnh viện vừa mới gửi qua, đối phương báo cáo kết quả kiểm tra cơ thể tuần này của Thẩm Đình Vị, cũng khéo léo nói cho hắn biết, tình trạng cơ thể của Thẩm Đình Vị đã có chuyển biến tốt đẹp hơn so với thời kỳ đầu mang thai, nhưng suy cho cùng vẫn đang ở trong thai kỳ vốn nhạy cảm hơn bình thường, tốt nhất là có người nhà làm bạn.
Liên Quyết nhìn dòng chữ mà đối phương gửi qua, ánh mắt dừng trên hai chữ "người nhà" một hồi lâu, bên cạnh việc suy nghĩ liệu mình có thể coi là người nhà của Thẩm Đình hay không, hắn còn đột nhiên nghĩ đến, người thân của Thẩm Đình Vị đâu?
Liên Quyết cẩn thận nhớ lại từ khi quen biết Thẩm Đình Vị cho đến nay, dường như chưa từng nghe thấy cậu nhắc đến người thân, còn có trước đây khi hỏi Thẩm Đình Vị có cần một cái hôn lễ hay không, cậu lộ ra thái độ khác thường, làm người ta rất khó không sinh ra một ít liên tưởng không được lạc quan.
Đang nghĩ ngợi, trong Wechat đã nhảy lên một lời nhắc tin nhắn mới, là một yêu cầu kết bạn.
Liên Quyết gần như đoán được đối phương là ai ngay lập tức.
Hình đại diện Wechat của Thẩm Đình Vị là hình ảnh thú cưng mà giới trẻ ngày nay đều thích dùng, biệt danh là mấy cái ký hiệu Liên Quyết xem không hiểu, đoán có thể là mấy mã số lộn xộn tùy tiện gõ ra.
Hắn còn chưa kịp chấp nhận, Thẩm Đình Vị lại lần nữa gửi qua yêu cầu kết bạn, đồng thời viết ở trong ghi chú: Liên tiên sinh, tôi là Thẩm Đình Vị.
Sau khi thêm Wechat, rất nhanh Thẩm Đình Vị lại gửi qua một tin nhắn thoại, nói với một giọng rất lịch sự: "Liên tiên sinh, rất xin lỗi vì đã muộn như thế này còn quấy rầy anh, bình nóng lạnh trong phòng tôi hình như có một ít trục trặc, đêm nay có thể mượn dùng phòng tắm của anh một chút không?"
Liên Quyết nhìn thoáng qua thời gian, trả lời: Không muộn, lại trả lời: Có thể.
Thẩm Đình Vị trả lời lại rất nhanh: "Cảm ơn."
Trên tay tạm thời không có việc gì quan trọng đợi hắn giải quyết, Liên Quyết không gọi trợ lý, đứng dậy tự mình rót một ly cà phê.
Sau khi ngồi về lại ghế làm việc, hắn cầm lên chiếc điện thoại vừa mới thuận tay đặt ở trên bàn sau khi trả lời tin nhắn, lần nữa mở Wechat ra.
Cửa sổ wechat của Thẩm Đình Vị vẫn ở mục đầu tiên của liên hệ gần đây nhất, hắn nhìn chằm chằm biệt danh kỳ quái của Thẩm Đình Vị một hồi, hình như hiểu được chuỗi ký hiệu này một chút.
Hắn dựng thẳng điện thoại lên, *<|:-1, giống như một người đội mũ len.
Liên Quyết cảm thấy cạn lời với sở thích tầm thường ấu trĩ này của Thẩm Đình Vị, giống như rất khó chịu khi thứ như vậy xuất hiện ở trước mắt mình, hắn đổi biệt danh của Thẩm Đình Vị thành một cái tên quy củ.
Không biết là xuất phát từ tâm lý gì, hắn lại phóng to cái hình đại diện trông rất quái lạ kia, vô cùng bắt bẻ mà xem kỹ.
Ảnh đại diện của Thẩm Đình Vị là một con mèo nhỏ, trên đỉnh đầu và chiếc mũi của con mèo có mấy vết vằn màu đen, híp nửa mắt lại, con ngươi hiện lên một vòng tròn cọc vòng* màu vàng nâu, đang cuộn tròn chân trước cúi người dựa vào ban công phơi nắng.
*Mn search loop pile xem thử nhen.Mặt mũi có thể nói là bình thường không có gì mới lạ, kỹ thuật chụp ảnh cũng tốt, không hề giống một bức ảnh tùy tiện tìm ở trên mạng.
Hắn hỏi: Ảnh đại diện là gì?
Nửa giờ sau Thẩm Đình Vị mới trả lời, nói: Mèo.
Liên Quyết vừa trả lời một cái email, nhìn thấy thông báo sáng lên trên điện thoại, sau khi đọc câu trả lời của Thẩm Đình Vị, cho rằng cậu lại đang sỉ nhục trí thông minh của mình. Đương nhiên hắn biết đó là mèo.
Cũng may Thẩm Đình Vị rất nhanh lại bổ sung thêm một câu: Là mèo của một người bạn, rất dễ thương, nên lấy làm ảnh đại diện.
Liên Quyết làm như thế nào cũng không thể tìm ra một ít điểm đáng yêu từ trên gương mặt của con mèo ngu xuẩn kia, đành phải xem mấy lời này của cậu là không khí.
Mấy phút sau Thẩm Đình Vị lại gửi tin nhắn tới: Tôi đã dùng một chiếc khăn mặt mới ở trong phòng của anh.
Liên Quyết phát hiện có đôi khi cậu lịch sự đến mức có hơi đáng ghét, thế là trả lời: Không cần nói cho tôi biết.
Một lát sau, lại nói: Muốn dùng cái gì thì tự lấy.
Thẩm Đình Vị dùng khăn mặt lau mái tóc còn ướt, nhìn thấy tin nhắn của Liên Quyết, cầm lên điện thoại ở trên bồn rửa mặt, lần nữa trả lời: Cảm ơn.
Đối phương từ [ Liên Quyết ] Biến thành [ Đang nhập......], Thẩm Đình Vị cài áo ngủ lại, cầm điện thoại đi về phòng, tìm máy sấy rồi làm khô tóc.
Thẳng đến khi cậu sấy tóc xong rồi đi ngủ, Wechat của Liên Quyết cũng không có trả lại, ở trên khung chat lại biến về thành [ Liên Quyết ].
Cậu uống viên vitamin B11 hôm nay với nước ấm, ngồi dựa vào đầu giường vô cùng buồn chán mà mở album ảnh trong điện thoại ra một lát.
Thỉnh thoảng Thẩm Đình Vị sẽ chụp một ít ảnh, chẳng hạn như món ăn mới làm theo công thức ở trên mạng, hoặc là những bông hoa đã nở rộ ở trong vườn hoa, nhưng cậu không có người nào để chia sẻ, chỉ để ở trong album ảnh thỉnh thoảng mở ra xem.
Đang tùy tiện lật, Thường Khai Tâm vừa vặn gửi qua một tin nhắn mới, nói: Vân Hấp của ngày hôm nay!
Mèo của Thường Khai Tâm đang dùng một tư thế cực kỳ vặn vẹo mà nằm ngủ ở trên gối, lộ ra phần bụng trắng lóa. Cách một cái màn hình Thẩm Đình Vị cũng có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại, thấy thích, bèn đổi ảnh đại diện thành tấm hình này.
Nói chuyện câu được câu không với Thường Khai Tâm vài câu, ngày mai Thường Khai Tâm còn phải dậy sớm đi làm, nói ngủ ngon với cậu.
Thật ra Thẩm Đình Vị không có buồn ngủ, lại không có chuyện gì để làm, tải Weibo trong cửa hàng phần mềm dựa theo bảng xếp hạng dữ liệu rồi lướt trong chốc lát, đa số đều là tin tức về những minh tinh cậu không biết.
Cậu chẳng có mục đích mà xem một hồi, không tìm thấy niềm vui, liền để điện thoại xuống định đi ngủ.
Thẩm Đình Vị tắt đèn trần trong phòng ngủ, chỉ để lại một ngọn đèn bàn êm dịu ở đầu giường, dùng tay vuốt ve phần bụng dưới cách một lớp vải thật mỏng của áo ngủ, lúc soi gương khi vừa mới tắm xong thì phát hiện bụng đã có dấu hiệu hơi phồng lên. Nhưng bởi vì câu nói "Quá gầy, không tốt cho con" của Liên Quyết ở trong điện thoại, gần đây cậu để tâm đến việc ăn cơm hơn một chút so với trước kia —— Mặc dù nôn nhiều hơn ăn, nhưng tóm lại là lượng cơm đã tăng lên, ngày càng nhiều thịt cũng là hợp tình hợp lý.
Thẩm Đình Vị mới nhớ ra hình như đã rất lâu mình chưa từng xuất hiện cảm giác tim đập nhanh mãnh liệt kia. Có lẽ là bởi vì Liên Quyết đã cung cấp cho cậu một nơi ở tương đối ổn định, cậu không cần lo lắng ngày mai nên đi nơi nào, vậy nên trái tim vẫn luôn treo lên đã có chỗ để dựa vào, kể cả chất lượng giấc ngủ gần đây cũng tốt lên theo.
Đang lúc dạo chơi trong những suy nghĩ xa xôi thì cơn buồn ngủ lại kéo tới, cậu ngáp một cái, vươn tay ra khỏi chăn tắt đèn.
Khi sắp ngủ lại nghe thấy điện thoại kêu lên một tiếng, cậu cầm điện thoại đến xem, Liên Quyết không đầu không đuôi gửi qua một câu: Thích mèo?
Thẩm Đình Vị quá buồn ngủ, không có tinh lực để gõ chữ, dán điện thoại vào bên miệng, trả lời một câu "Ừm" rất nhẹ, không bao lâu liền ngủ thϊếp đi.