Chương 7: Lên núi bị thương / chó sói nhỏ rất tức giận / thở phì phì mang người về yêu thương chăm sóc 2

Đêm đến tắm xong rồi lên giường, Tiêu Dã lại không dễ nói chuyện như vậy, đè người ở trên giường hung hăng hôn một hồi, hôn đến tận khi mắt Hà Huyền Y nhiễm lên sương mù mông lung, môi mỏng ướŧ áŧ lóe lên thủy quang mê người mới vừa lòng bỏ qua, mắt phượng sâu thẳm nhìn lão nam nhân dưới thân, đầu ngón tay cách qυầи ɭóŧ xoa ấn khe thịt nhỏ lõm xuống, trêu chọc nói:

“Không đau? Hôm nay còn lên núi, hửm?!”

“Không đau.”

sự việc ngày hôm nay Hà Huyền Y cảm thấy mình rất đuối lý, thấy Tiêu Dã dường như còn tức giận, thành thành thật thật cho người ta sờ, đến khi chỗ đó tiết ra nước dịch thấm ướt qυầи ɭóŧ mới thấp giọng hừ một tiếng, dâng môi lên chạm vào môi Tiêu Dã, mang theo hôn môi lấy lòng, đầu lưỡi ướŧ áŧ sợ hãi mà đi miêu tả hình dáng môi Tiêu Dã

Tiêu Dã vốn đang suy nghĩ kiếm cái cớ gì để động tay động chân với lão nam nhân, ai ngờ Hà Huyền Y vậy mà chủ động dâng môi, trái tim giống như bị bọc một lớp đường nhỏ tinh tế, hừ lạnh một tiếng, cuối cùng khóe miệng kéo ra, cười tà môi ngậm lấy đầu lưỡi rụt rè của lão nam nhân cuốn vào trong miệng, đầu ngón tay cũng cách qυầи ɭóŧ dùng chút lực, chọc cho từ cổ họng Hà Huyền Y phát ra vài tiếng nức nở cầu xin

Khi Môi lưỡi rời đi còn dính vài sợi chỉ bạc da^ʍ mĩ, không ngừng triền miên bị Tiêu Dã liếʍ môi nuốt đi, Hà Huyền Y còn chưa kịp há mồm hô hấp, hoa môi béo mập ướt nóng liền bị hai ngón tay Tiêu Dã đi vào, đầu ngón tay còn dính nước da^ʍ ướŧ áŧ của lão thỏ con, lại nghe Tiêu Dã mở miệng: “Chậc, thật dâʍ đãиɠ.”

Chóp mũi Hà Huyền Y như còn quanh quẩn hương vị tanh ngọt nhàn nhạt, nháy mắt đỏ hốc mắt, nước mắt trong suốt to như hạt đậu từ đuôi mắt phiếm hồng lăn xuống, ủy khuất mà lắc đầu, hoa môi béo mập bị đốt ngón tay trắng trẻo của Tiêu Dã tùy ý quấy loạn, một ít nước bọt không kịp nuốt, theo khóe miệng uốn lượn chảy xuống, thấy lão nam nhân khóc đến thương tâm

Tiêu Dã rút ra ngón tay ôm người vào trong lòng ngực, nói: “Không phải chỉ là nói vài câu thô tục thôi, khóc cái gì, lớn tuổi như vậy rồi còn như tiểu cô nương, cả ngày rơi nước mắt rẻ tiền .”

Hà Huyền Y vốn đã cảm thấy thẹn cực kỳ, nghe thấy Tiêu Dã so y giống như tiểu cô nương, không biết tại sao lại vô cùng để ý, ghé vào đầu vai hắn “Ô ô” mà khóc lóc, miệng ngập ngừng phản bác: “Không ······ không dâʍ đãиɠ······”

“Được được, không dâʍ đãиɠ, là ta bịa chuyện được chưa, còn khóc nữa?!”

Tiêu Dã nắm mặt y xoay thẳng lại, thẳng tắp nhìn bộ dạng rơi lệ của lão nam nhân, ôn nhu lau nước mắt cho y, ánh mắt thâm thúy ở trên mặt Hà Huyền Y, như là chứa đựng một cái hồ sâu, Hà Huyền Y bị hắn nhìn đến mặt có chút đỏ, rầm rì lại đi hôn mặt hắn, Tiêu Dã được hôn tâm trạng cũng tốt lên, ôn nhu lưu luyến nói: “Cởi áσ ɭóŧ nhăn nhúm kia của ngươi ra.”

Hà Huyền Y bị âm điệu lưu luyến này của hắn làm cho cảm thấy thẹn cực kỳ, không cần nhìn cũng biết thân thể trắng nõn dưới lớp áσ ɭóŧ này, nhất định là vô cùng phiếm hồng đỏ bừng bừng, đầu ngón tay run rẩy cởϊ qυầи áo sạch sẽ

Cả người Hà Huyền Y đều oa tiến vào trong lòng ngực Tiêu Dã, chỉ chừa lại sống lưng ửng đỏ nhẹ nhàng run rẩy, Tiêu Dã theo sống lưng trần trụi ấm áp một đường sờ xuống phía dưới, ở eo nam nhân xoa nắn, đổi lấy Hà Huyền Y mềm mại than nhẹ: “Ưm ngứa ······ đừng sờ ······”

Tiêu Dã nghe thấy thấp giọng cười nhẹ, cảm thấy lão nam nhân có chút khẩn trương nắm lấy vạt áo bên hông hắn, Hà Huyền Y dù sao cũng là lần thứ hai làm loại chuyện này, một lần trước say rượu nhớ không rõ lắm, lần này lại rõ rành mạch, thân thể mỗi lần Tiêu Dã đυ.ng vào sẽ cảm thấy được một tia biến hóa rõ ràng, “Cởi đai lưng ra đi”

Tiêu Dã thấp giọng yêu cầu, ở bên tai lão nam nhân thổi một hơi, vừa lòng mà nhìn thấy đầu ngón tay lão nam nhân run rẩy vì hắn

“tháo thắt lưng cởϊ áσ” nhờ ánh sáng đèn dầu, Hà Huyền Y nhìn thấy nghiệt căn ngủ đông ở giữa bộ lông chim ( hehe~ người ta đánh dấu thế này c* nhưng tui cố tình ghi rõ ra đấy), nhìn chăm chú hạ thân chậm rãi ngẩng đầu lên của hắn, gân xanh dữ tợn che kín dục căn sưng to, Hà Huyền Y “Ồ” một tiếng lại không dám nhìn, bên tai lại truyền đến thấp giọng tiếng cười của Tiêu Dã, một mặt ngậm lấy bên tai mẫn cảm của Hà Huyền Y nhẹ mυ"ŧ, ngón trỏ lại thăm dò về phía khe thịt ướŧ áŧ dưới thân nam nhân, đưa ngón trỏ dò xét đi vào, nam căn Hà Huyền Y bị giam ở giữa bụng nhỏ hai người lập tức đứng thẳng lên, thẳng tắp mà chọc Tiêu Dã, bị Tiêu Dã một tay nắm lấy, vuốt ve cây thịt hồng nhạt kia

Huyệt thịt non lúc đầu còn co rúm lại tránh né đầu ngón tay Tiêu Dã, chỉ chốc lát sau lại nhiệt tình muốn nhiều hơn, tiết ra rất nhiều nước, ướŧ áŧ mà xoắn chặt đầu ngón tay Tiêu Dã, Tiêu Dã lại cho vào thêm một ngón tay, ngón cái ấn ở trên lỗ da^ʍ sung huyết, Hà Huyền Y rúc vào cổ hắn thở dốc than nhẹ, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy hai nơi mắc cỡ đều bị Tiêu Dã tùy ý dâʍ ɭσạи, khóc lóc than nhẹ: “Ưm a ······ ô thật kỳ quái ······ ngứa ······”,

Tiêu Dã bị âm cuối câu nhân kia làm cho tâm ngứa, cả ba ngón tay cùng lúc đâm vào, quấy loạn bên trong huyệt đạo dính nhớp đầy nước, ngón cái ở thịt đế mẫn cảm kí©h thí©ɧ thật mạnh, quả nhiên nhẹ nhàng cào cào lên trứng dái một cái, lão nam nhân liền thét chói tai bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt bắn khắp nơi ở trên ngực Hà Huyền Y, một ít còn dính ở đuôi mắt đỏ bừng, nhìn vào trong mắt mị hoặc cực kỳ, Tiêu Dã thấp giọng nói câu: “Tiểu yêu tinh.”

Hoa môi Nguyên bản màu hồng nhạt đã bị Tiêu Dã chơi đến vừa hồng vừa sưng, mập mập phồng phồng gắt gao che chở khe thịt ướŧ áŧ, lỗ da^ʍ nhỏ đỏ thắm càng mẫn cảm không chịu được, chỉ cần chạm vào khe thịt kia là sẽ tiết ra rất nhiều nước, Hà Huyền Y chỉ cảm thấy chỗ mắc cỡ đó vừa vội vừa ngứa, muốn đồ vật hảo hảo gãi ngứa, không biết làm sao chảy nước mắt gọi Tiêu Dã, không chịu được dângmôi lên hôn hắn

Tiêu Dã nhìn bộ dạng lão nam nhân vội vàng không biết làm thế nào, dục căn dưới háng giơ lên thật cao, đặt qυყ đầυ ở cửa huyệt ướŧ áŧ cọ xát, chậm rãi đâm vào, thịt non mấp máy bị dục căn sưng to mở ra, tiện đà hung hăng bao vây lấy cán, trán Tiêu Dã nổi lên gân xanh, nén giọng nói nói: “Tiểu Tâm can······ ngươi thật chặt.”,

Qυყ đầυ đâm đến tử ©υиɠ, hơi giảm bớt chút ngứa ở nhục đạo, nhưng rất nhanh, lại cảm giác như có con kiến gặm cắn ngứa ngáy trở lại, thân thể Hà Huyền Y xoắn lại làm cho qυყ đầυ không ngừng cọ đến tử ©υиɠ mẫn cảm, ngoài miệng lung tung nức nở:

“Tiêu Dã ······ ô ô ······ động một cái đi ······ ha a ······ Tiêu Dã ······”, trong đầu Tiêu Dã nhớ tới lời bạn bè nói, song nhi sau khi phá thân rất nhanh sẽ tao lãng (sự kết hợp giữa dâʍ đãиɠ và lẳиɠ ɭơ??? Chắc vậy) bây giờ xem ra lời nói không phải giả

Hà Huyền Y lo tự mình động một hồi liền mệt mỏi, huyệt tâm ngứa chỉ nhợt nhạt cọ một chút như vậy thật không đủ, ngược lại bị nhợt nhạt cọ xát này khiến dục niệm càng thêm sâu, ngón tay ở chỗ lỗ da^ʍ đỏ thăm chơi một hồi huyệt tâm lại càng ngứa, chỉ có thể ủy khuất không ngừng chảy nước mắt, “Tiêu Dã ······ ngươi động một cái đi······ ha ngứa quá······”, đợi Tiêu Dã phục hồi tinh thần lại, Hà Huyền Y đã tự mình chơi một hồi, giờ phút này chỉ ủy khuất chảy nước mắt, hốc mắt đỏ bừng nháy mắt khiến nghiệt căn dưới háng nam nhân lại trướng hơn nữa, cũng chả quan tâm cái cách làm chín cạn một sâu gì đó, thẳng tắp đâm chọc huyệt thịt ướt mềm, trừu động đến mơ hồ có thể thấy được thịt non đỏ thắm, số lượng lớn chất lỏng dính nhớp nhuộm thân chim đến *du quang thủy hoạt (nước chảy bóng loáng??? Không biết nên tui để nguyên. Ai biết nhớ nhắc tui)

Tiêu Dã rất thích nhũ tiêm hồng mềm mại trước ngực lão nam nhân, lần này cũng không ngoại lệ ngậm vào trong miệng mυ"ŧ lấy, chỗ này đã bị Tiêu Dã chơi so với trước kia lớn hơn chút, cũng trở nên vô cùng mẫn cảm, bị Tiêu Dã nhẹ nhàng cọ một hồi liền run run rẩy rẩy đứng thẳng, trông như viên thạch anh đỏ hồng vừa mẫn cảm vừa dâʍ đãиɠ, Hà Huyền Y từ hai hạt đậu nhỏ trước ngực truyền đến kɧoáı ©ảʍ cũng càng nhiều, bị Tiêu Dã nhậm ở trong miệng mυ"ŧ như vậy, liền nhỏ giọng mà nức nở: “Bên kia ······ Ưm bên kia cũng muốn ······”

Tiêu Dã đương nhiên thỏa mãn, hạ thân đâm chọc thật mạnh thịt huyệt ướt mềm, môi mỏng ngậm lấy bé đậu đỏ bên kia, mυ"ŧ hai viên nhũ tiêm đến khi sưng đỏ như đầu trái đào nhỏ mới vừa lòng bỏ qua