Chương 2: Lần đầu gặp nhau/ khẽ meo meo đùa bỡn tiểu đậu đỏ trước ngực túi khóc

Hà Huyền Y ở Hà gia thôn bán bánh bao, mỗi ngày đều gánh một gánh bánh bao mới ra lò nóng hôi hổi đi rao hàng ở trấn trên.

Miệng không dẻo, thanh âm giao hàng cũng không mềm như bông, luôn bị so sánh với đồ tể bán thịt bên cạnh, nhưng bán bánh bao vỏ mỏng nhân nhiều, làm ăn cũng coi như không tồi, cơ bản đủ đối với người sinh hoạt một mình.

Làm ra vỏ bánh bao với nhân, cho vào nồi mọi việc đều do một mình y ôm đồm, trong phòng bếp củi khô đã hết, Hà Huyền Y cố ý nghỉ một ngày không bán bánh bao, cầm sài đao đi lên núi bó củi, quần áo thô cũ xám xịt, áo trong mỏng dinh dính khiến làn da càng trắng.

Mặt tươi cười chào hỏi với mấy người đang bận việc trên đồng ruộng. Lên đến nơi y không ngừng thở hổn hển, gương mặt đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt đen nhánh so với ngày thường càng ươn ướt hơn, giống như sương mù mờ mịt, thoạt nhìn giống như con thỏ lông trắng nhỏ vô hại được người nuôi dưỡng.

Xung quanh Hà gia thôn là một mảnh rừng xanh um tươi tốt, từ đường mòn phía tây sườn núi đi vào, tầm nhìn liền rộng lớn hơn, trên mặt đất rụng không ít cành khô, thêm nữa gần đây thời tiết nóng bức, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy âm thanh cành khô gãy “Lạch cạch”, Hà Huyền Y theo đường nhỏ lần trước, chỉ chốc lát sau liền bó xong một bó cành khô nhỏ.

Gương mặt nổi lên một tầng mồ hôi mỏng bị y tùy ý lau đi, tức thì để lại trên gương mặt trắng nõn vài dấu vết. Y nhớ mang máng ở trong rừng có một cái hồ nước, y muốn đi đến phía hồ để rửa mặt liền nhanh chân bước đi.

Trong rừng tràn ngập tiếng ve, làm người nghe phát bực bội, nhưng mà Hà Huyền Y nghe thấy, lại cảm giác dễ nghe cực kỳ, ( tôi hiểu rồi, bạn trẻ này chắc chắn có máu M) vừa ca một đoạn vừa đi đến phía hồ nước.

Không có nước mưa chảy đến, vốn là một cái hồ sâu gợn nước vậy mà cũng khô cạn, Hà Huyền Y có chút thất vọng, nhưng mà nhìn thấy ở đáy hồ rơi xuống nhiều củi đốt, tâm tình liền nháy mắt sung sướиɠ hơn, từ đám cỏ bên hồ nhảy xuống, dây cỏ bên hông còn chưa lấy ra, liền bị một đao nhọn đâm vào bên hông, một giọng nói lạnh lùng cũng rơi vào trong tai: “Đừng nhúc nhích.”,

Thân thể nháy mắt bị kéo vào hang động đá vôi phía sau, vì mực nước giảm xuống mà lộ ra, cùng lúc trên đầu một trận bước chân hỗn loạn, đôi môi mỏng bị che lại, trán cũng dán lên l*иg ngực ấm áp của nam nhân. nam nhân dường như rất là khẩn trương, mặt mày tuấn dật gắt gao nhìn chằm chằm cửa động, cho đến khi nghe tiếng bước chân hỗn loạn dần dần đi xa, nam nhân lúc này mới cúi đầu nhìn lại đánh giá người trong lòng ngực.

Hà Huyền Y hô hấp phả vào đốt ngón tay nam nhân, không biết tại sao tâm trạng nam nhân đang khẩn trương vậy mà thả lỏng một chút, không buông bàn tay ra, chỉ là nhìn vào đôi mắt đen kinh hoảng lại vô thố kia, thẳng đến khi Hà Huyền Y nghẹn đỏ mặt, mới khai ân buông tay ra, lại nhìn Hà Huyền Y hô hấp chật vật, khóe miệng gợi lên

“Ngươi, ngươi chảy máu ······”, Hà Huyền Y lắp bắp nói, lúc trước không chú ý, lần này nhìn lên, vết máu bên hông lại càng chói lọi đập vào mắt người, ở trên bạch y vô cùng rõ ràng, bên ngoài đang không ngừng chảy ra giọt máu đỏ tươi, theo đai lưng bạch ngọc nhỏ giọt chảy xuống

“Ngươi là người nơi nào?”, Tiêu Dã không để ý đến lời nói lắp bắp của y, nhíu mày, mắt phượng hơi liếc, trầm giọng hỏi

“Hả, người Hà gia thôn, lên trên núi đốn củi.”, Hà Huyền Y chỉ vội vàng liếc mắt nhìn nam nhân một cái, liền nhanh chóng rũ đôi mắt xuống, thấp giọng nói, nhưng vẫn trộm đánh giá chỗ bị thương bên hông nam nhân, một bộ muốn nói lại thôi

“Người Hà gia thôn ······”, Tiêu Dã thấp giọng nỉ non một tiếng, lại cười khẽ một tiếng, nhìn bộ dạng sợ hãi của y, trong lòng có chút cân nhắc, “Mang ta về chỗ ở của ngươi.”

“Nhưng …..nhưng vết thương trên eo ngươi ….”, Hà Huyền Y chỉ cảm thấy một ánh mắt đánh giá từ trên đỉnh đầu, càng không dám ngẩng đầu lên Đừng bao giờ đi nơi khác đọc khi nhà tui vẫn thù lù ở đây

“Chẳng lẽ ngươi muốn để ta chết ở chỗ này? Hử?!” Tiêu Dã nhướng mày, khí thế bức người, Hà Huyền Y mặc áo thô vốn đã cũ, lỏng lẻo mặc ở trên người, thân thể hơi cúi xuống liền bị nam nhân nhìn thấy không ít phong cảnh trước ngực, nhũ tiêm mềm hồng thỉnh thoảng xuất hiện ở trong tầm nhìn, khóe miệng Tiêu Dã lập tức kéo lên một mạt ý cười

“Không, không phải…”, bị nam nhân phỏng đoán như vậy, mặt Hà Huyền Y lập tức đỏ lên, ngẩng đầu khẩn trương xua tay với nam nhân, không hề phòng bị, phía đối diện hai tròng mắt cười tà của Tiêu Dã.

Hà Huyền Y chưa bao giờ thân cận với người khác như vậy, hô hấp giao hòa như vậy, y thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của nam nhân dừng ở bên tai, có chút ngứa, huống chi Tiêu Dã vốn rất đẹp, mắt phượng hơi khép mở nhìn y, trong lúc nhất thời động tác xua tay cũng đình chỉ, lại một lần nữa cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Không phải.”, Bên tai đều đã hồng thấu.

Hai người lại ở hang động đá vôi chờ đợi một lát, đảm bảo những người kia đi khỏi không hề trở lại, lúc sau mới ra khỏi hang động đá vôi, Tiêu Dã đi đằng trước, Hà Huyền Y cõng một bó củi khô nhỏ đi ở phía sau, một chân thấp một chân cao về đến chỗ ở của Hà Huyền Y.

Một căn nhà gỗ nho nhỏ, sân nuôi chút gà vịt, chúng đang mổ vỏ thóc trên mặt đất. Mồ hôi lạnh đã làm tóc Tiêu Dã ướt nhẹp hết, vừa vào phòng thân thể liền quỳ xuống, dựa vào mép giường mỏng manh thở hổn hển một hơi

“Ngươi … ngươi tên là gì…”

còn chưa chờ được Hà Huyền Y lên tiếng, đã không cam lòng rũ mí mắt xuống, lập tức dọa Hà Huyền Y sợ hãi, y tùy ý vứt củi đốt trên lưng xuống, cuống quít lục tung khắp nơi tìm kim sang dược đến, Hà Huyền Y từ nhỏ đã ở tiểu sơn thôn này, chỉ có mỗi cầm máu dược đó là kim sang dược, cắt đi xiêm y nhiễm máu của nam nhân, cả một bình đều đổ xuống, nhìn máu chảy ra không ngừng làm ướt thuốc bột khô ráo , vành mắt cũng đỏ, cuống quít lại tìm ra một bình khác, thật cẩn thận mà đổ xuống, thấy máu không còn chảy ra, mới yên lòng đi đun nước ấm

Nam nhân đến tận trời tối mới tỉnh lại, không thể tránh khỏi phát sốt, giọng nói khàn khàn gọi Hà Huyền Y lại đây, mặc dù bị bệnh tuy nhiên khí thế vẫn bức người như cũ, nhưng thật ra Hà Huyền Y thấy bộ dạng môi hắn tái nhợt, không thể tránh khỏi đỏ vành mắt, giọng nói run rẩy hỏi: “Làm sao vậy?”,

chỗ Hà Huyền Y ở đơn sơ ngay cả giấy bút cũng không có, đành phải lấy ra than đun lưu lại , viết phương thuốc cho y nhanh chóng tới chỗ lang trung trong thôn bốc thuốc

Chờ Hà Huyền Y nấu xong thuốc, Tiêu Dã lại hôn mê lần nữa, sờ trán nhiệt so với trước nóng bỏng hơn nhiều, Hà Huyền Y vừa hoảng vừa vội, đút mấy ngụm nước thuốc đều theo khóe miệng nhắm chặt chảy xuống, nhìn hai tròng mắt nam nhân nhắm chặt, cau mày mồ hôi nóng bỏng không ngừng rơi xuống, gấp đến độ muốn khóc ra, cũng bất chấp tất cả, tự mình uống nước thuốc, lại chậm rãi mớm vào trong miệng nam nhân, tuy cũng vẫn chảy ra một chút, nhưng cuối cùng uống xong non nửa chén thuốc, Tiêu Dã vì xúc cảm mềm trên môi tỉnh lại, đập vào mắt liền nhìn thấy mắt đen ửng đỏ của Hà Huyền Y, tâm tình vừa khẩn trương mà mớm nước thuốc, thấy hơn phân nửa nước thuốc chảy ra khóe miệng, mắt đen ướŧ áŧ lập tức lại chứa đầy nước mắt, lại lần nữa uống nước thuốc thật cẩn thận mớm vào miệng hắn, bộ dạng y vội vàng lại ủy khuất khiến tâm Tiêu Dã ngứa ngứa, hơi hơi hé miệng đang muốn gọi y, cảm giác hôn mê trầm trọng lại lần thứ hai đánh úp, lại lâm vào trong bóng đêm vô biên

Hà Huyền Y canh tới hơn nửa đêm, giúp Tiêu Dã không ngừng lau đi mồ hôi mỏng trên trán, thấy nhiệt độ cơ thể Tiêu Dã dần dần bình thường, rốt cuộc không thắng nổi cơn buồn ngủ, tiến vào trong chăn liền ngủ, ngày thứ hai Tiêu Dã tỉnh lại trước, phát hiện Hà Huyền Y không biết từ khi nào vậy mà rúc vào trong lòng ngực hắn, áo thô cũ trước ngực mở ra hơn phân nửa, Tiêu Dã đưa tay đi vào dò xét, tùy ý vuốt ve nhũ tiêm vừa hồng vừa mềm, chỉ chốc lát sau liền run run rẩy rẩy đứng thẳng lên, giống như hai viên mã não hồng diễm, chọc cho Hà Huyền Y thấp giọng “Dặn dò” một tiếng, ngón tay dâʍ ɭσạи ở trên người trợn mắt thu hồi lại, khuôn mặt tuấn tú để ở trên đầu vai Hà Huyền Y chợp mắt