Chương 17: Tướng phủ **tập văn / sói nhỏ đè nén tức giận đã đến lúc bùng nổ / couple phụ lục tướng quân nói mấy lời lẽ ngọt như đường/ có bánh dành cho chó, ai fa mời né ra

** cái tập văn này mọi người hiểu nôm na nó là văn bản bắt trộm hoặc là dán cáo thị tìm người gì đó, bởi vì tra không thấy tập văn mà chỉ thấy cái văn tập thôi (ー_ー゛) mà tra từng chữ thì nó đại loại vậy á

———————————////———

Xuân đi thu tới, trong viện tướng phủ hoa *thạch lựu (Tên một loài cây mùa hè nở hoa đỏ, quả chín nhiều hột, ăn được. Ta cũng gọi là cây Lựu.) nở như đang tươi cười, mấy chục bông thạch lựu nhếch môi treo qua đầu, trong gió đầu thu hơi hơi loạng choạng, bọn hạ nhân trong viện cố ý hái xuống, để gọn gàng trên mặt bàn, trong hồ chỉ còn duy nhất một bông sen nở ra, tiêu điều trong gió đưa hương thơm thanh mát bay xa, sau khi Lục Nghiêu xuất binh, tình trạng quân chi viện của Tam hoàng liên tiếp bại lui đã tự dưng nghịch chuyển, Thất hoàng tử hiện giờ đã bị vây ở cuối phía bắc, như là cung đã hết nỏ, chắc không trụ được quá một tháng, là có thể công thành mà vào

Tiêu Dã cũng nhàn hạ hơn nhiều, tiếp nhận chức vụ thừa tướng của tiêu lão Thừatướng, trở thành tâm phúc bên cạnh tân hoàng, mỗi ngày đều có vô số các vị đồng liêu đến dò hỏi không dứt, tầm phải một tháng qua rồi mới hết, ngày hôm nay tự mình nghĩ tập văn viết: ” Họ Hà vốn là hạ nhân trong hậu viên tướng phủ, sáu tháng trước trộm một khối ngọc bội gia truyền của tướng phủ, đến nay không có tin tức, ngọc bội này đối với tướng phủ vô cùng quan trọng, cung cấp được tin tức chính xác gì, thưởng trăm lượng bạc……”

Tiêu Dã nghĩ xong tập văn, liền bắt đầu miêu tả bộ dạng Hà Huyền Y, sắc mặt bình tĩnh khiến người nhìn không ra hỉ nộ, tiểu đồng hầu hạ bên cạnh lại biết được sắc mặt bình tĩnh kia, là áp lực của nửa năm tức giận, ấn xuống dấu ấn màu son của tướngphủ, phơi khô giấy Tuyên Thành tốt nhất, giao cho tiểu đồng chờ một bên nói: “Dán giấy này lên toàn bộ mọi nơi trong hoàng thành, nếu có tin tức, chớ nên hành động thiếu suy nghĩ, để ta tự mình đến xem.”

Trong Ngải thôn, bụng Hà Huyền Y to đến không che được, thường thường mặc những quần áo rộng thùng thình và đội nón xuống núi, gió thu nổi lên, mặc so với lúc trước nhiều hơn chút, nhưng cũng không khiến thôn dân nghi ngờ, mỗi tháng một lần xuống núi dùng tiền mua thóc gạo, phòng chất củi đốt ngày càng nhiều thêm, Hà Huyền Y tính bán đi một ít, thứ nhất là tiền đang căng thẳng, thứ hai là thu đi đông đến, vô cùng nhanh, cũng nên chuẩn bị thêm chút quần áo mùa đông, gió ở trên núi lớn.

Đường núi trơn trượt, Hà Huyền Y thật cẩn thận mà đi, đi từ ngải thôn vào thành cả đi cả về mất ba canh giờ (= 6 tiếng), Hà Huyền Y là một người quen khổ cực, đương nhiên không cảm thấy làm sao, đã lâu không vào thành, cảm giác có chút lạ lẫm, mưa nhỏ không ngừng tí tách rơi xuống, cũng không ngăn được náo nhiệt với phồn hoa của hoàng thành, người trên đường đi lại không ít, Hà Huyền Y thật cẩn thận che chở bụng, tóc đen trên trán bị bay xuống mưa bụi làm cho ướt nhẹp, ẩm ướt rơi xuống trên má trắng nõn, Hà Huyền Y theo lời hỏi được từ thợ săn đến một nơi, tìm một hồi lâu mới tìm ra được, bỏ củi trên lưng xuống, có chút thở dốc

Chưởng quầy có chút nghi ngờ nhìn nam tử cao lớn đột nhiên vào cửa hàng, quần áo phía trước ướt nhẹp không ít, củi đốt trên vai lại khô ráo cực kỳ, gọi tiểu nhị chuẩn bị một ấm trà nóng, người nọ lại xua tay không cần, bảo người này ngồi xuống nghỉ ngơi chút hắn đi sau viện lấy tiền, người này cũng xua tay không cần, nón mũ kéo xuống cực thấp, có chút câu nệ xoắn chặt đốt ngón tay xanh trắng, chỉ trong một lát, chưởng quầy đã mang tiền tới, nhờ lúc người này nhận tiền ngẩng đầu trong nháy mắt, liếc nhìn một cái, nhất thời liền cả kinh trong lòng, người này……

Người này còn không phải chính là người trên tập văn đang tìm!, Nam nhân dường như một khắc cũng không muốn ở lại thêm, sau khi từ biệt chưởng quầy liền vội vàng ra khỏi cửa hàng

Chưởng quầy ngây người một lát, ngay sau đó nói với tiểu nhị trong tiệm: “Mau đi, báo cho họ, đừng để bị phát hiện.”, Nhìn thân ảnh tiểu nhị chạy ra ngoài cửa, vuốt chòm râu, khóe miệng cong lên ( các bạn iu chờ tập sau mới bắt người nhé)

Bên kia, bên trong phủ tướng quân tại hoàng thành, tân hoàng Tạ Lẫm Kỳ ba tháng trước đã đăng cơ đang vội vã chạy về phía tướng quân phủ, khiến cho thái giám bên cạnh nói: “Ai u, Hoàng Thượng cẩn thận, đừng để bị ngã.”

Nửa tháng trước, tiền tuyến truyền đến quân báo, chiêu dũng tướng quân Lục Nghiêu vì dụ địch đến chỗ sâu, không may bị chủ tướng quân địch đâm bị thương ở bụng, trải qua một đường, thư tín cưỡi ngựa đưa tới trong tay Tạ Lẫm Kỳ, máu toàn thân giống như bị rơi vào trong băng tuyết, lập tức đông lại, đầu ngón tay run rẩy không chịu được, lực cầm bút cũng không có, đỏ con mắt kêu thái giám viết thư triệu Lục Nghiêu hồi triều

Một phen chữa trị bảo vệ tánh mạng, thương thế đã ổn định, liền bị Tạ Lẫm Kỳ triệu trở về, trong đầu chỉ có ý nghĩ muốn gặp Lục Nghiêu, cho đến khi vào tướng quân phủ, ở trước cửa viện lại do dự không vào, có chút thấp thỏm mà ở cửa viện xoay một hồi, rồi mới đẩy ra cửa viện, thấy nam nhân ở trên giường cong cong khóe miệng cười khẽ với y, lập tức đỏ hốc mắt, một mình ngồi ở mép giường đỏ hốc mắt không biết đang hờn dỗi cái gì

“Hoàng Thượng vội vã đến tướng quân phủ của ta như vậy có chuyện gì không?”, Lục Nghiêu mắt đen chứa đựng ý cười, cười hỏi, rơi vào trong tai Tạ Lẫm Kỳ ngực liền cứng lại, nửa tháng vừa qua lo lắng hãi hùng cuồn cuộn trong nỗi lòng, lại thất thố mà rơi xuống nước mắt

“Sao lại khóc rồi? Muốn gọi thái giám chờ ngoài viện kia vào nhìn xem xấu hổ như vậy.”, Lục Nghiêu thấy khóe mắt đỏ bừng của Tạ Lẫm Kỳ, lập tức không trêu ghẹo nữa, vỗ vỗ gối mềm bên cạnh, gọi Tạ Lẫm Kỳ đến bên người hắn, thấy được nhân nhi tâm tâm niệm niệm, nói chung là vui mừng, đuôi lông mày đều mang ý cười hòa tan

“Nhìn không thấy…… Ô ô…… Lục Nghiêu ngươi thật xấu……”

Tạ Lẫm Kỳ xoa cánh mũi ửng đỏ, ngoài miệng rầu rĩ không vui nói, động tác lại rất là ngoan, thành thành thật thật cởi giày lên giường, ở bên cạnh Lục Nghiêu ngồi xuống, tùy ý để Lục Nghiêu giúp y lau đi nước mắt còn sót lại trên khóe mắt, kiềm chế một hồi, rồi vẫn lắp bắp mở miệng nói: “Lục Nghiêu, ngươi ôm ta một cái.”

Lục Nghiêu nghe thấy ý cười ở đuôi mắt càng đậm, mở ra hai chân hai tay, Tạ Lẫm Kỳ sợ chạm vào chỗ vết thương bên hông hắn, có chút thật cẩn thận, rơi vào trong mắt Lục Nghiêu thấp giọng cười thanh, nhìn gương mặt Tạ Lẫm Kỳ ửng đỏ ở bên tai, nói: “Thế nào? Lúc trước gấp gáp như vậy, khóc đến giống như bé mèo hoa, hiện giờ lại biết xấu hổ rồi?”

Trong thiên hạ, chỉ có Lục Nghiêu mới dám cùng đương kim tân hoàng nói chuyện như vậy, một nửa giang sơn đương triều là do phụ thân Lục Nghiêu giành được, hiện giờ củng cố giang sơn cũng hơn phân nửa là do công lao Lục Nghiêu, ai cũng không dám phủ định công sức của Lục gia, Tạ Lẫm Kỳ nghe thấy không tức giận, nghe tiếng tim đập hữu lực của nam nhân, trái tim treo lên nửa tháng mới có thể rơi xuống, mạnh mẽ nói Lục Nghiêu “Quá hư”

Tạ Lẫm Kỳ ánh mắt không thể tránh khỏi nhìn đến băng vải quấn quanh eo Lục Nghiêu, trong hốc mắt lại ngưng tụ giọt nước ướŧ áŧ, môi ngập ngừng nói: “Đau không?”

“Không đau, từ lâu đã không đau.”, Lục Nghiêu vươn ngón tay, vỗ về đuôi mắt ửng đỏ của Tạ Lẫm Kỳ trấn an, cười nói: “Nhưng Ngươi đừng khóc, ta nhìn sẽ rất đau lòng, Ưm?”, Đưa môi sến gương mặt mổ một ngụm, thật sự là bị thương còn không bỏ được tâm tư khác

“Lục Nghiêu…… Ngươi sao dám mạo hiểm…… Không có mệnh lệnh của ta…… Ô ô…… không co phép Ngươi làm việc này…… Không cho phép……”, Tạ Lẫm Kỳ được hắn hôn càng nghĩ mà sợ thêm, nước mắt ấm áp tụ lại không ngừng rơi xuống mu bàn tay Lục Nghiêu, giọng nói vừa hoảng loạn vừa tự trách

“Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, bị thương chính là chuyện thường, có cái gì mà sợ?”, Lục Nghiêu biết Tạ Lẫm Kỳ sợ hãi, vội kéo tay người qua gắt gao mà nắm chặt, lại nói: “Kỳ Nhi muốn bảo vệ giang sơn này, Lục Nghiêu ta dù như thế nào cũng sẽ bảo vệ nó, Kỳ Nhi nói có đúng không?”, Nói xong còn thấp giọng nở nụ cười

Tạ Lẫm Kỳ giống như là bị cái gì đó in vào ngực miêu tả rõ nét cái người tên gọi là Nghiêu, nước mắt trong mắt lại chảy ra càng nhiều thêm, Lục Nghiêu thở dài một hơi mới nói: “Ngày đó là ai khóc sướt mướt đến tìm ta, kêu ta xuất binh, ta nói rồi, nói gì cũng sẽ không buông tay, cho nên tiểu tổ tông của ta, ngươi đừng khóc, ta thấy miệng vết thương đau, đau lòng.”

Nghe Lục Nghiêu nói miệng vết thương bên hông đau, Tạ Lẫm Kỳ lập tức lại khẩn trương lên, nước mắt cũng quên rơi, gắt gao vội vàng đi xem xét, bị Lục Nghiêu kéo qua chống giữa trán nói: “Ta đã nhận lời với ngươi, cho dù như thế nào cũng sẽ mang tính mạng này trở về gặp ngươi, ở bên ngươi, được chứ?”