Waring: 18+
Bởi vì hoa huy*t của song nhi là nơi rất dễ bị tổn thương, có những song nhi ở nơi đó còn không thể nào mở ra được, trong kỹ viện thỉnh thoảng sẽ có những song nhi bị nam nhân cố gắng khai mở nơi đó đến mức mất mạng, Lâm Nhất Phàm đương nhiên cũng biết điều này cho nên cả một quá trình hắn đều rất cẩn thận mà làm. Làm nãy giờ đầu ngón tay cũng chỉ có thể vuốt ra được một khe hở cực kỳ nhỏ, còn Tá Dịch ngồi trong lòng hắn sớm đã chảy mồ hôi ròng ròng, nắm tay nhỏ luôn nắm chặt y phục hắn chưa thể buông ra được:
"Dịch Nhi, kiên nhẫn một chút"
Miệng nói Tá Dịch kiên nhẫn một chút nhưng người không thể kiên nhẫn được chính là Lâm Nhất Phàm hắn, hắn đánh bạo mang đầu ngón tay cắm sâu vào hoa huy*t mềm mại kia, người trong lòng cảm nhận được di vật xâm chiếm liền giật mình trợn lớn hai mắt:
"Không... đau quá..."
Lâm Nhất Phàm nhíu mày tạm thời không động, ngón tay chỉ mới tiến vào được một đốt mà Tá Dịch đã kêu la như vậy, khẳng định là hoa huy*t này là nơi rất khó vào. Lâm Nhất Phàm giữ chặt eo nhỏ của Tá Dịch khàn giọng nói:
"Dịch Nhi, trẫm muốn ngươi sinh hài tử cho trẫm, sinh thật nhiều hài tử"
Tá Dịch nghe thấy vậy liền ngừng phản kháng, y ngẩn người, Lâm Nhất Phàm không những không ghét bỏ thân thể kỳ quái này của y, hắn còn muốn y sinh cho hắn thật nhiều hài tử. Y trước nay chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ sinh hài tử, mới chỉ dừng lại ở suy nghĩ muốn hắn yêu y, nhưng bây giờ hắn nói đến chuyện này, trong lòng y đúng là cũng kích động thật nhiều, thế cho nên hiện tại liền cắn chặt môi nhẫn nhịn đau đớn.
Lâm Nhất Phàm ở bên biết Tá Dịch đã đồng ý liền ôn nhu cắm sâu thêm một đốt ngón tay nữa, nhưng mà ngón tay kia của hắn mới chỉ kip đi đến nửa đường, người trong lòng liền thoáng rùng mình, tiếp theo đó lại kịch liệt phản kháng, liên tục nói thật đau:
"Không được... đau quá... hoàng thượng người mau ra... ra có được không"
Tá Dịch quả thật đã quyết tâm, nhưng khi hoa huy*t chật hẹp bé nhỏ kia bị ngón tay của Lâm Nhất Phàm tiến vào liền có cảm giác hạ thể giống như bị xé rách làm đôi, nơi đó không thể chịu đựng thêm được sự đau đớn công phá nào nữa. Lâm Nhất Phàm nghe thấy giọng nói của Tá Dịch kêu la đến khàn cả đi cũng đành phải nhẫn nhịn rút đầu ngón tay ra, tiếp tục ở bên ngoài xoa xoa hoa huy*t sớm đã tiết đầy mật hoa ướt đẫm kia.
"Hoàng thượng... ta không thể... nơi đó của ta thật đau"
Tá Dịch nức nở, mắt hạnh ngập nước long lanh ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất Phàm nói. Bộ dạng của y hiện tại vô cùng câu dẫn, đối với người sớm đã có du͙© vọиɠ với y như Lâm Nhất Phàm mà nói đúng là thống khổ vô bờ. Lâm Nhất Phàm đặt Tá Dịch nằm xuống giường, lại mang hai chân của y tách rộng gia, vừa mới rồi ôm y ở trên đùi như vậy căn bản không thể nhìn thấy được hoa huy*t sưng đỏ ướt đẫm kia, lúc này hoa huy*t lại một nữa bại lộ trước mặt hắn phấn hồng xinh đẹp. Lâm Nhất Phàm cảm thán, hoa huy*t này thật nhỏ, hắn sợ Dịch Nhi của hắn lại như một số ít song nhi trên Thuận Thiên quốc này, nơi đó vĩnh viễn không thể mở ra.
Lâm Nhất Phàm dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve bên ngoài hoa huy*t của Tá Dịch, một tay nắm lấy nam căn của y trêu đùa, Tá Dịch khẽ a lên một tiếng, hô hấp bất ổn, khuôn ngực phập phồng càng ngày càng nhanh, Lâm Nhất Phàm thấy được hoa huy*t phấn hồng đang cử động, lúc khép lại lúc mở ra theo từng nhịp hô hấp của y, hắn ngẩng đầu quan sát gương mặt ửng hồng thẹn thùng của y rồi khẽ nhếch môi cười, đầu ngón tay vẫn không quên ở dưới hoa huy*t vuốt ve:
"Dịch Nhi, kiên nhẫn một chút, trẫm sẽ thật nhẹ nhàng"
Tá Dịch nghe vậy liền nắm chặt hai tay vào chăn bách tử, bắp đùi run run, nam nhân phía dưới chính là người y sinh lòng ái mộ, hắn còn nói muốn y sinh hài tử cho hắn, y đương nhiên là nguyện ý, một chút đau đớn trên thể xác này để đổi lại hạnh phúc của y thì có đáng là gì:
"Hoàng thượng... ta chịu được"
Tiếng nói non nớt kia truyền vào trong tai của Lâm Nhất Phàm, càng khiến cho cõi lòng hắn vô cùng xúc động, mật hoa từ hoa huy*t tiết ra vô cùng nhiều, chảy xuống phía dưới làm ướt một mảng nhỏ trên chăn bách tử. Lâm Nhất Phàm chấm một chút mật hoa vào hậu huyệt phía sau của Tá Dịch, đối với hậu huyệt phía sau này có lẽ sẽ dễ dàng tiến vào hơn so với hoa huy*t kia:
"Dịch Nhi, trẫm sẽ ở hậu huyệt tiến vào"
Tá Dịch vừa nghe thấy Lâm Nhất Phàm nói vậy thì giật mình, nơi đó dường như có chút không được sạch sẽ lắm, nhưng mà y còn chưa kịp nói gì thì ngón tay của Lâm Nhất Phàm đã mang theo mật hoa trơn trượt của y cắm vào bên trong rồi:
"A... hoàng thượng... không cần ở nơi đó"
Lâm Nhất Phàm vẫn không quên vuốt ve nam căn của Tá Dịch, y vừa ngẩng đầu lên nói hắn liền dùng sức vuốt mạnh nam căn của y hơn, khiến cho y lại phải một lần nữa mất hết sức lực mà nằm xuống gối thật mạnh:
"Hoàng thượng... ưm"
Lâm Nhất Phàm nãy giờ luôn quan sát hoa huy*t, Tá Dịch khi được kí©h thí©ɧ thì hoa huy*t sẽ mở ra khép lại nhanh hơn, hơn nữa chú ý quan sát một chút thì hoa huy*t kia cũng mở ra lớn hơn trước một chút rồi. Lâm Nhất Phàm lại mang thêm một ngón tay nữa đút vào trong hậu huyệt của Tá Dịch, lần này có điểm khó khăn hơn trước, hai chân của Tá Dịch cũng theo phản xạ mà khép lại:
"A hoàng thượng... người chậm... ta không thể..."
Cự vật của Lâm Nhất Phàm nãy giờ đã làm hắn đau đớn, nhưng vì thân thể này nơi nào cũng nhỏ nhắn cho nên buộc hắn phải nhẫn nhịn thật lâu, hắn hiện tại cũng sắp không thể nhẫn nhịn được nữa rồi:
"Dịch Nhị, Dịch Nhi của trẫm ngoan, mau tách hai chân ra..."
Tá Dịch nức nở, khóe mắt ẩm ướt, y cắn chặt môi mỏng chầm chậm tách hai chân ra, ngay lập tức ngón tay của Lâm Nhất Phàm lại cố sức muốn tiến vào bên trong của y:
"Hoàng thượng... người chậm... chậm được không..."
hoa huy*t cùng hậu huyệt co rút, phía bên trong hoa huy*t liên tục tiết ra mật hoa trong suốt, giống như một khe suối nhỏ chảy xuống ngón tay của Lâm Nhất Phàm, mà ngón tay của Lâm Nhất Phàm mang theo mật hoa kia liên tục tiến vào bên trong hậu huyệt của Tá Dịch.
Nam căn của Tá Dịch nãy giờ luôn được Lâm Nhất Phàm vuốt ve cũng bị cao trào kɧoáı ©ảʍ phía dưới hậu huyệt mà bắn ra dịch trắng, y khẽ rêи ɾỉ kiều mị, nam căn kia cứng rắn một hồi cũng mềm đi rất nhiều. Lâm Nhất Phàm thu tay lại, hắn nhanh chóng cởi y phục trên người mình xuống, hắn sớm đã thay một thân giá y phức tạp kia ra lúc tắm rồi, hiện tại chỉ cần cởi ra hai lớp long bào trên người liền có thể tháo đi được mọi thứ vải vóc vướng víu này. Tá Dịch loáng thoáng nhìn thấy được Lâm Nhất Phàm đang cởi y phục, lại thấy được cự vật to lớn đang ngạo nghễ dựng thẳng kia của hắn liền giật mình hoảng hốt, cự vật lớn như vậy nếu như cắm vào y khẳng định sẽ làm cho y chịu không được. Tá Dịch nhắm chặt mắt không muốn suy nghĩ nhiều, y rất sợ đau đớn, cảm giác đó vừa mới rồi Lâm Nhất Phàm chỉ dùng hai đầu ngón tay tiến vào y thì y đã tưởng rằng cả thân thể mình bị xé rách làm đôi rồi.
Tá Dịch cảm nhận được mông của y được nhấc lên rồi hạ xuống, chăn bên dưới được chồng lên rất cao, có lẽ Lâm Nhất Phàm vừa nhấc mông y lên để kê vào chăn. Giây tiếp theo, y liền cảm giác được hai chân mình đang chạm vào da thịt của một người, y không biết được đây là nơi nào của Lâm Nhất Phàm, nhưng sau khi bình tĩnh mở mắt ra liền thấy được thì ra chân của y đang đặt hai bên eo hắn:
"Hoàng thượng..."
Lâm Nhất Phàm cầm cự vật đặt bên ngoài hoa huy*t của Tá Dịch giống như là muốn ở nơi đó lấy một chút mật hoa:
"Dịch Nhi thả lỏng"
Tá Dịch hoảng hốt khi cảm nhận được cự vật kia chạm vào da thịt của mình, y ngay lập tức nắm chặt lấy chăn bách tử bên cạnh. Không rõ Lâm Nhất Phàm ở bên ngoài hoa huy*t của y làm cái gì, chỉ thấy được hắn cầm cự vật nóng bừng kia của hắn cọ sát nơi đó của y, cọ đến mức mật hoa liên tục tiết ra thấm đẫm cả phần đầu cự vật to lớn.
Cự vật trượt xuống chạm vào hậu huyệt, giây tiếp theo Tá Dịch liền cảm nhận được vật to lớn cứng nóng đang dùng sức muốn tiến sâu vào phía trong mình. Y trợn mắt mở lớn, tầm mắt phía trước giống như mờ đi, y vừa hé ra cánh môi mỏng liền bị đầu lưỡi của ai đó cho vào trong miệng mình lấp đầy, nụ hôn quá mức bá đạo, đầu lưỡi lanh lẹ liên tục quấn lấy lưỡi y, lúc thì trêu chọc, lúc thì lại muốn rời đi khiến cho y lưu luyến. Lâm Nhất Phàm mυ"ŧ lấy cánh môi y, tiếng nước cùng tiếng da thịt va chạm liện tục truyền ra khắp cả căn phòng này. Y cảm thấy hạ thân đau đớn giống như bị xé rách, nhưng lại được nụ hôn của Lâm Nhất Phàm an ủi, cũng chẳng biết từ khi nào đau đớn dần dần biến mất, theo sau đó là một kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ, lúc đầu còn mờ nhạt, lúc sau liền rất rõ rệt. Y cảm nhận được Lâm Nhất Phàm đang ở rất sâu bên trong mình, thật sự là rất sâu, cũng chẳng biết được hắn đã dùng cự vật kia chạm đến chỗ nào trong y, chỉ cảm nhận được mỗi lần hắn chạm đến đó cả người y đều mất đi sức lực mà sung sướиɠ đến mềm nhũn ra.
Tá Dịch khép hờ mắt hạnh mơ màng đón nhận sung sướиɠ, được một hồi y liền trợn lớn mắt thở dốc kêu lên:
"A... không..."
hoa huy*t có dị vật tiến vào, hoa huy*t đang co rút muốn phản kháng, cự vật của Lâm Nhất Phàm đặt trong hậu huyệt của y thì không ngừng được hắn chạm đến nơi sâu nhất trong cơ thể, vô cùng sung sướиɠ, nhưng hoa huy*t thì lại truyền tới cơn đau đớn dữ dội:
"Hoàng thượng... hoàng thượng... hoa huy*t... hoa huy*t không chịu nổi"
Lâm Nhất Phàm liên tục luật động, ngón tay ở phía dưới hoa huy*t của Tá Dịch cũng không ngừng đâm mạnh rồi lại rút ra, hắn nhìn y nhiễm đầy du͙© vọиɠ, giọng nói khàn khàn ôn nhu an ủi:
"Dịch Nhi, sinh hài tử cho trẫm có được không?"
Câu hỏi này khiến cho trái tim bé nhỏ của Tá Dịch run rẩy, cõi lòng mềm nhũn, y nhắm nghiền hai mắt, nước mắt chậm rãi tuôn rơi, một phần là vì đau đớn trong thân thể, một phần là vì hạnh phúc trong lòng. Y nghẹn ngào, cả người di động theo từng chuyển động mãnh liệt kia của Lâm Nhất Phàm:
"Hoàng thượng... ta nguyện ý..."
Một ngón tay nữa cố gắng tiến vào trong hoa huy*t chật hẹp của Tá Dịch, y nức nở càng lớn hơn, đôi chân cũng tự động quặp chặt lấy eo của Lâm Nhất Phàm. Lâm Nhất Phàm một bên mang cự vật đâm tới hậu huyệt của Tá Dịch, một bên lại vẫn không quên khai mở hoa huy*t nhỏ bé của y. Phải nói thân thể này đúng là báu vật trời ban cho hắn, không nói dáng người thon nhỏ, gương mặt xinh đẹp động lòng, ngay cả hoa huy*t và hậu huyệt đều muốn mềm mại nóng ấm, chật hẹp đến như vậy, hại máu huyết trong người hắn cũng khó lưu thông, muốn kiềm chế du͙© vọиɠ xuống nhưng lại không thể nào kiềm chế nổi.
"Dịch Nhi... trẫm sẽ không phụ ngươi"
Tá Dịch cảm thấy hậu huyệt giống như có thứ gì đó bắn thẳng vào phía trong y, vô cùng nóng ấm và ẩm ướt, Lâm Nhất Phàm cũng dừng lại động tác không tiếp tục điên cuồng luật động như lúc đầu nữa, y biết hắn đã đạt đến cao trào rồi. Lâm Nhất Phàm ở bên trong hậu huyệt của Tá Dịch một hồi rồi rút ra, hắn cúi người hôn lên thân thể nhiễm đỏ của y, có điều hai đầu ngón tay nãy giờ ở hoa huy*t y khai mở vẫn không quên nhiệm vụ:
"Dịch Nhi, có mệt không?"
Tá Dịch mệt đến mức không thể nào phát ra được lời nói nữa, nhưng cái đầu vẫn khẽ lắc, ánh mắt mê man nhìn về phía Lâm Nhất Phàm. Lâm Nhất đau lòng cúi đầu hôn vào môi y một cái, lại hôn đến cần cổ của y, há miệng thay phiên ngậm lấy khuôn ngực y, đầu lưỡi mềm mại liên tục trêu đùa hai hạt đậu nhỏ kia khiến cho y thêm một lần nữa bật ra tiếng rêи ɾỉ kiều mị:
"A... hoàng thượng"
Lâm Nhất Phàm ngưng lại hướng mắt nhìn Tá Dịch:
"Gọi tên của ta"
Nói rồi hắn lại vươn đầu lưỡi gãi gãi hạt đậu nhỏ kia của y, khiến cho nơi đó cũng ửng hồng mà sưng đỏ:
"Ưʍ... Nhất Phàm"
Tá Dịch ngượng ngùng gọi tên của Lâm Nhất Phàm, bình thường luôn gọi hắn là hoàng thượng đã quen rồi, cũng biết gọi thẳng tên của hoàng đế sẽ là trọng tội, nhưng mà y quả thật muốn thử gọi tên của hắn một lần. Tiếng Nhất Phàm mềm nhũn nũng nịu, khiến cho Lâm Nhất Phàm vừa nghe thấy liền ngay lập tức nổi lên du͙© vọиɠ, cự vật to lớn vừa mới mềm xuống được một chút lúc này lại tự động cứng nóng đến đáng sợ, chuẩn xác chạm vào bắp đùi của Tá Dịch. Lâm Nhất Phàm khàn giọng, ngón tay ở dưới không ngừng khuấy động hoa huy*t sưng đỏ kia, mật hoa ẩm ướt tiết ra khiến cho hắn cũng dễ dàng tiếp cận hoa huy*t chặt hẹp kia hơn:
"Dịch Nhi, Dịch Nhi của ta thật là mê người"
Tá Dịch khẽ ngâm nga, hoa huy*t vừa đau lại vừa có kɧoáı ©ảʍ khiến cho y cảm thấy vô cùng kỳ quái. Lúc này Lâm Nhất Phàm liền đưa miệng ghé sát vào bên tai của Tá Dịch, hơi thở du͙© vọиɠ từ tính mang theo lời nói ôn nhu:
"Dịch Nhi, trẫm muốn ngay bây giờ cùng ngươi tạo hài tử"
Tá Dịch đỏ mặt, cả ngươi cũng phiếm hồng, trên da thịt trơn bóng còn ẩn hiện
dấu vết hoan ái tụ máu, vùng bụng và bắp chân của y loang lổ vết dịch trắng của cả hai để lại. Cơ thể của y hiện tại nhức mỏi vô cùng, hậu huyệt phía dưới tuy đã được buông tha nhưng y cảm giác được ở bên trong đó vẫn chứa thật nhiều thứ mà Lâm Nhất Phàm để lại, đặc biệt hoa huy*t kia của y liên tục bị hai đầu ngón tay trêu đùa ra vào, lúc thì xoa nắn lúc thì miết mạnh, vừa đau đớn vừa sung sướиɠ, cảm giác này thật sự là khiến cho y muốn ngất đi nhưng không thể nào.
Lâm Nhất Phàm nâng một chân của Tá Dịch lên cao, mang cự vật trướng đau gấp gáp cắm sâu vào trong hoa huy*t mật ngọt kia, hoa huy*t vô cùng mềm mại cùng ấm áp, hắn vừa tiến vào trong thì hai vách thịt mềm mại kia liền ngay lập tức bao bọc lấy hắn. Tá Dịch đau đớn liên tục lắc đầu, dị vật xâm nhập kia quá mức to lớn ngoài sức chịu đựng của y, hơn nữa sức lực của y vừa mới rồi cũng bị Lâm Nhất Phàm hút cạn, bây giờ căn bản chỉ có thể yếu ớt mà chống cự:
"Không... hoàng thượng... quá lớn... ta không thể... rất đau"
Lâm Nhất Phàm đè trên người Tá Dịch, cẩn thận tiến sâu vào bên trong y, bên trong y thật ấm áp, thật chật hẹp, lại liên tục hút chặt lấy hắn khiến cho hắn muốn dừng lại cũng không thể, cứ như vậy điên cuồng mà luật động.
Tá Dịch ở bên nức nở cầu xin:
"Không... không... Nhất Phàm... thật đau"
Lâm Nhất Phàm nghe thấy tên mình phát ra từ trong miệng của Tá Dịch liền ngừng lại một lát, hắn kiên nhẫn điều chỉnh mức độ, thật nhẹ nhàng mà tiến vào. Lâm Nhất Phàm đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen mềm mại của Tá Dịch sang một bên, gương mặt nhỏ nhắn của y hiện tại đã tái nhợt, mồ hôi cùng nước mắt hòa lẫn với nhau nhìn vô cùng đáng thương.