- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nhuyễn Ngọc Sinh Hương
- Chương 5: Con Hoang
Nhuyễn Ngọc Sinh Hương
Chương 5: Con Hoang
Tạ Hoàn bị cậu trách mắng, tủi thân ôm mặt bật khóc.
“Sao ngay cả đại ca cũng mắng muội, có phải là đại ca cũng muốn che chở cho nàng ta hay không?”
“Ca nói muội gây chuyện, nhưng nếu Tô Nguyễn không phải là con gái của phụ thân, sao phụ thân lại che chở cho nàng ta đến vậy, muội chỉ nói nàng ta có một câu thôi, phụ thân đã muốn đánh chết muội rồi, nhưng còn Tô Nguyễn, cho dù nàng ta có làm gì thì phụ thân cũng bảo vệ nàng ta.”
Tạ Hoàn tiếp tục khóc lớn, chỉ vào Tô Nguyễn uất hận nói: “Muội thấy nàng ta chính là con hoang của phụ thân và Trần thị.”
Sắc mặt Tạ Uyên vô cùng u ám.
Còn sắc mặt của Trần thị thì trắng bệch, bà loạng choạng như sắp ngã xuống.
từ nãy đến giờ, Thẩm Đường Khê vẫn luôn đứng bên cạnh, vốn dĩ không muốn tham gia vào chuyện nhà của Tạ gia, đang muốn tìm cớ quay về, nhưng đang định xoay người rời đi thì đột nhiên nhìn thấy Tô Nguyễn đang khóc thút thít ngẩng đầu lên.
Đôi má của nàng trắng nõn, nhưng đôi mắt lại đen láy sáng ngời, nàng im lặng nhìn Tạ Hoàn vừa khóc vừa gây chuyện đằng kia, trong mắt không có một chút cảm xúc nào, giống như không phải là cô bé đáng thương vừa ôm bài vị vừa khóc thút thít lúc nãy.
Ánh mắt Thẩm Đường Khê tối xuống, vừa định mở miệng nói chuyện, đã nghe thấy tiếng của Tô Nguyễn.
“Ta không phải là con hoang.”
Giọng cô rất mỏng, nhẹ nhàng, mềm mại, nhưng lời vừa nói ra, lại khiến sắc mặt mọi người đều thay đổi.
“Cha ta là Tô Tuyên Dân, là Tiến sĩ năm Ung Thành thứ hai mươi bốn, vốn là Hộ bộ Lang trung, năm Nguyên Khải thứ nhất được điều đến Kinh Nam, nhận chức Tri châu Kinh Nam…”
“Tô Nguyễn!”
Tạ Uyên quát lên một tiếng vô cùng chói tai.
Tô Nguyễn vẫn quỳ trên mặt đất, trên tay cầm những mảnh vỡ của bài vị, nhìn chằm chằm vào Tạ Hoàn: “Năm Nguyên Khải thứ bảy, Kinh Nam mất mùa, không thu hoạch được gì, triều đình hạ chỉ cứu trợ thiên tai, nhưng thuyền vận chuyển lương thực bị đánh chìm trên sông Nam Hà, Kinh Nam khổ cực chờ đợi hai tháng, không nhận được một hạt gạo, không một chút rau cỏ, đói chết hơn ba ngàn người...”
“Con đừng nói nữa!”
Tạ Uyên vội vàng bước đến, nắm chặt lấy tay Tô Nguyễn kéo nàng đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng Tô Nguyễn vẫn không ngừng nói.
“Khi Nam Nguỵ phái binh đột kích, cha ta giữ thành Kinh Nam đến chết cũng không lùi bước, đến khi chỉ còn tám trăm, người cũng không chịu rời thành, sau đó người bị bắt sống, Tuyên Bình Hầu nhận lệnh nam tiến dẹp loạn, ông ấy bắn chết tri châu Kinh Nam ngay tại chiến tuyến, chôn sống tám trăm người…”
“Bộp!”
Một cái tát mạnh giáng xuống, đánh gãy lời nói của Tô Nguyễn.
Sắc mặt Trần thị trắng bệch, bà ôm nàng lại, không cho Tô Nguyễn không nói nữa: “Đừng nói nữa, con đừng nói nữa, ta cầu xin con đừng nói nữa… Mẫu thân không gả nữa, không gả cho ai nữa…”
Tô Nguyễn bị bà ôm vào trong ngực, hai người ngã khụy xuống mặt đất.
Nàng cảm nhận được Trần thị đang run rẩy, nàng dựa đầu vào vai Trần thị, đôi mắt u ám nhìn đám người Tạ Hoàn, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Ta không phải con hoang, cha ta là Tô Tuyên Dân.”
Mặt của Tạ Hoàn trắng bệch, đột nhiên lùi lại.
Tạ Thanh Hành càng khϊếp sợ, phụ thân của Tô Nguyễn, là Tri châu Kinh Nam Tô Tuyên Dân?!
“Phụ thân.”
Tạ Thanh Hành quay đầu về phía Tạ Uyên, định mở miệng hỏi gì đó.
Tạ Uyên lại quát lên: “Đủ rồi!”
Tạ Uyên nhìn biểu cảm khác nhau nhưng chung quy đều là khϊếp sợ của tất cả mọi người trong Tạ gia, trên mặt ông ấy lạnh lùng hơn bao giờ hết.
“Trần thị là thê tử của ta, Tô Nguyễn là con gái của Tạ gia, từ hôm nay trở đi, ai cũng không được nghi ngờ nửa chữ. Những lời nói vừa rồi, các người nghe xong thì quên đi, nếu ta biết có ai nhắc tới thân phận của mẹ con các nàng, đừng trách ta vô tình!”
Tạ Uyên bước tới chỗ Trần thị và Tô Nguyễn, kéo Trần thị đứng lên, sau đó lại kéo Tô Nguyễn.
Nhưng không ngờ vừa đưa tay xuống, Tô Nguyễn còn đờ đẫn lúc nãy lại đột nhiên phát điên lên, nắm chặt lấy tay Tạ Uyên, cắn mạnh xuống.
“Lão nhị”
“Phụ thân!”
Tạ lão phu nhân và Tạ Thanh Hành đều đồng thời hét lên.
Nhưng Tạ Uyên lại phất tay không cho hai người họ đến gần, đứng im không nhúc nhích để Tô Nguyễn tùy tiện cắn mạnh.
Cho đến khi cánh tay ông ấy đã bị cắn đến chảy đầy máu tươi, răng chạm vào xương.
Sắc mặt Tạ Uyên vẫn không thay đổi, chỉ cúi đầu nói: “Làm loạn đủ chưa?”
Tô Nguyễn rũ mắt, ánh mắt phức tạp, rồi lại ngước mắt lên, cầm lấy mảnh vỡ trên mặt đất và đâm vào Tạ Uyên, làm cho tất cả mọi người đều hoảng sợ hét lên, còn chưa đâm vào, Tạ Uyên đột nhiên vòng tay qua sau cổ nàng đập xuống.
Cả người Tô Nguyễn trở nên mềm nhũn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Một tay Tạ Uyên ôm Tô Nguyễn lên, một tay còn lại kéo Trần thị, quay người lại nói với Tại lão phu nhân: “Mẫu thân, lễ nghi hôm nay đã xong, con hơi mệt, con đưa mẹ con nàng ấy về nghỉ ngơi trước. Sáng sớm ngày mai, con và Trần thị sẽ đến dâng trà cho người.”
Tạ Uyên ôm Tô Nguyễn, nắm chặt lấy tay Trần thị đang giãy giụa, kéo bà rời đi, để lại đám người Tạ gia đã nháo nhào thành ở phía sau.
…..
“Mẫu thân, nhị ca, sao ca có thể cưới quả phụ của tên họ đó Tô chứ!”
“Đúng vậy mẫu thân, người khuyên ngủ nhị đệ đi, nhị đệ là người đã bắn chết Tô Tuyên Dân, bây giờ lại cưới Trần thị, bọn họ đây là… lỡ như để người khác biết được thì phải làm sao?”
Tạ lão phu nhân nghe những lời la hét ầm ĩ bên tai, chỉ cảm thấy đầu óc rối loạn.
Bà ấy vẫn luôn khó hiểu tại sao con thứ hai lại dung túng Tô Nguyễn, thiên vị Trần thị đến vậy, nhưng bà ấy chưa bao giờ nghĩ đến, Tô Nguyễn lại là con gái của Tô Tuyên Dân.
Tô Tuyên Dân là ai, là Lục bộ Lang trung trẻ tuổi nhất Kinh Thành.
Sau khi tiên đế băng hà, ngay năm tân đế đăng cơ, Tô Tuyên Dân lập tức được điều đến Kinh Nam, nhậm chức Tri châu Kinh Nam.
Hai năm trước, Kinh Nam mất mùa, Nam Ngụy hoành hành, việc cứu trợ thiên tai ở trong Kinh Thành có nhiều uẩn khúc, sau đó Kinh Nam xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết, chỉ biết Tô Tuyên Dân bị Tạ Uyên bắn chết ngay tại chiến tuyến.
Sau khi bình định Kinh Nam, Tô Tuyên Dân bị trách tội vì lơ là công việc, nhưng bởi vì có công trấn thủ Kinh Nam, lại được Tạ Uyên cầu tình, nên Bệ hạ mới miễn tội cho những người có liên quan và ân xá cho người nhà.
Tạ lão phu nhân không thể ngờ được, hai mẹ con quả phụ mà một tháng trước Tạ Uyên đưa về từ Kinh Nam, lại là thê tử và con gái của Tô Tuyên Dân.
Vương thị nhìn thấy Tạ lão phu nhân không phản ứng gì, vội vàng nói: “Mẫu thân, người phải nói gì đi chứ…”
“Nói gì mà nói, còn nói được gì nữa!”
Tạ lão phu nhân nhíu mày.
Vương thị gấp gáp nói: “Nhưng mà Trần thị…”
“Đó là em dâu của con!”
Vương thị mở to mắt ra nhìn, ngay cả người từ trước đến nay không mấy khi hòa thuận với Vương thị là Ngô thị - phu nhân tam phòng - cũng ngạc nhiên: “Mẫu thân, Trần thị là quả phụ của Tô Tuyên Dân, người thật sự đồng ý để nhị ca cưới nàng ta vào hầu phủ?”
Tạ lão phu nhân vô cùng đau đầu, tức giận nói: “Không cưới thì còn có thể làm gì? Hôm nay đã làm lớn như vậy, lễ nghi cũng đã xong rồi, cô dâu cũng đã đón vào cửa, bây giờ tất cả người trong Kinh Thành đều biết nhị ca con cưới Trần thị làm vợ, chẳng lẽ lại quay sang đuổi nàng ta ra ngoài?”
Coi phủ Tuyên Bình Hầu bọn họ là cái gì?
Thấy Ngô thị còn muốn mở miệng nói, Tạ lão phu nhân tức giận: “Trần thị là phu nhân phủ Tuyên Bình Hầu, nếu con có bất mãn gì thì tự mình đi tìm lão nhị mà nói!”
Ngô thị nghe như vậy thì run lên, sao bà ta dám đi tìm Tạ Uyên chứ?
Ở trong phủ Tuyên Bình Hầu, mọi thứ trước giờ đều do nhị phòng định đoạt.
Tạ Uyên có hầu vị, nói một thì không được hai, ngay cả chồng bà ta là Tạ tam gia thấy Tạ Uyên còn hoảng sợ, huống chi là bà ta?
Tạ lão phu nhân nhìn thấy sắc mặt hoảng sợ của bọn họ, trừng mắt nhìn Tạ Hoàn gây náo loạn lúc này, trầm giọng nói:
“Tính tình lão nhị như thế nào các ngươi cũng biết rõ, nếu Trần thị và Tô Nguyễn đã vào phủ Tuyên Bình Hầu, thì các nàng chính là người của hầu phủ, các ngươi đừng động đến hai người bọn họ, nếu không chọc tức Tạ Uyên, ta cũng không bảo vệ được các ngươi.”
“Còn nữa, chuyện ngày hôm nay nuốt hết vào bụng cho ta, bình thường các người đùa giỡn gì đó ta còn có thể cho qua, nếu như ai dám lấy chuyện này ra làm trò đùa, ta sẽ lấy mạng người đó!”
Tạ lão phu nhân vừa nói, trong mắt tràn đầy sự tàn nhẫn.
“Có nghe rõ không?”
Mọi người trong Tạ gia đều vô cùng sợ hãi, vội vàng nói: “Đã nghe rõ.”
Tạ lão phu nhân nhìn quản sự ngoại viện vẫn đang quỳ trên mặt đất, và cả bài vị bị vỡ trên mặt đất, nhíu mày nói: “Liễu ma ma, cho người nhốt toàn bộ bọn họ lại, điều tra cho kỹ, cho dù chết hay sống, nhất định phải điều tra cho rõ ai là người làm nát bài vị của phụ thân Tô Nguyễn.”
Nói xong, bà quay người đối diện với Tạ Thanh Hành: “Hành Nhi, con đến phủ Thẩm Tướng, đưa Tiểu Lục về đây.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nhuyễn Ngọc Sinh Hương
- Chương 5: Con Hoang