Chương 4.2

Thẩm Quang Khải im lặng vài giây, sau đó nhẹ giọng nói: "…Cảm ơn cậu đã gửi cho tôi những điều cần lưu ý và tặng số trái cây này."

Nghe câu nói này, Bạch Nhuỵ Ngâm bật cười.

Câu này thực sự rất "Thẩm Quang Khải."

Trước đây, khi bị cô chọc cười đến mức lúng túng, không biết nói gì, anh cũng sẽ nói những câu tương tự.

Chẳng hạn như khi cô tặng anh một món bánh ngon, được cô khen ngợi hết lời, anh đỏ mặt muốn nói gì đó nhưng không biết nói sao, cuối cùng nặn ra được một câu: "Cảm ơn cô đã ăn món bánh crepe xoài của tôi."

Trong lúc họ đang trò chuyện, Thẩm Tuấn Linh đã mở túi trái cây ra và bóc một quả quýt để ăn.

Vừa ăn cô bé vừa xuýt xoa: "Wow! Ngọt quá!"

"Wow! Nước quýt như đang nhảy múa trên lưỡi em!"

"Wow!!!"

Những tiếng thốt lên đầy hào hứng này đã thành công thu hút sự chú ý của cả Bạch Nhuỵ Ngâm và Thẩm Quang Khải.

Thấy cô bé ăn ngon lành như vậy, Bạch Nhuỵ Ngâm cũng không khỏi tò mò: "Thật sự ngon đến vậy sao?"

"Siêu ngon!" Thẩm Tuấn Linh gật đầu lia lịa, "Đây là quả quýt ngon nhất trên thế giới! Em sẽ đặt tên cho nó là Super Orange."

Biểu cảm thỏa mãn của đứa trẻ quả thực rất có sức thuyết phục.

Bạch Nhuỵ Ngâm đang định sau khi ra ngoài sẽ mua thêm một túi nữa về nhà để ăn, thì Thẩm Quang Khải bất ngờ đưa tay ra, nhanh chóng lấy một nửa quả quýt, rồi đưa nửa còn lại cùng với túi cho Bạch Nhuỵ Ngâm: "Chúng tôi không thể ăn hết nhiều thế này, cậu mang về một ít đi."

Bạch Nhuỵ Ngâm ngẩn người một lúc, không nhận ngay.

Cô lấy một quả ra, bóc vỏ quýt và nếm thử một múi, rồi nhận xét: "Quả thật rất ngọt."

Bỗng nhiên cô liếc nhìn Thẩm Quang Khải, mỉm cười: "Cậu thử đi?"

Bạch Nhuỵ Ngâm đưa nửa quả còn lại cho Thẩm Quang Khải, anh cầm lấy nửa quả quýt, có chút do dự.

Bạch Nhuỵ Ngâm thắc mắc không hiểu tại sao anh không ăn, ánh mắt lướt qua thấy tay còn lại của anh, cô chợt nhớ ra bây giờ anh chỉ có thể sử dụng một tay, không thể bóc từng múi ra được. Nhìn thấy Thẩm Quang Khải nâng tay lên, chuẩn bị đưa cả nửa quả quýt lớn vào miệng cắn như ăn táo, Bạch Nhuỵ Ngâm vội giật lại, bóc một múi và đưa lên môi anh.

Thẩm Quang Khải ngạc nhiên một chút.

Bạch Nhuỵ Ngâm giục: "Ăn đi."

Vài giây sau, Thẩm Quang Khải hé môi cắn một miếng, vỏ quýt mỏng và mọng nước, nước quýt tràn ra, chảy xuống tay Bạch Nhuỵ Ngâm.

Thấy vậy, Thẩm Quang Khải nhanh chóng nuốt chửng và xin lỗi: "Xin lỗi."

"Hả?" Bạch Nhuỵ Ngâm chưa kịp hiểu, "Sao tự nhiên lại xin lỗi?"

"Làm bẩn tay cậu rồi."

"Ồ, chuyện đó à, không sao đâu." Bạch Nhuỵ Ngâm vừa nói vừa cúi xuống lấy một tờ khăn giấy để lau khô tay, "Xong rồi, mình đi đây, tạm biệt."

Ngày hôm sau là thứ Hai.

Vào lúc 4 giờ 50 phút chiều, Bạch Nhuỵ Ngâm cùng Lê Tâm Ngữ đến cổng Trường Tiểu học số 8 Thành phố Vọng Xuyên để đón bọn trẻ tan học.

Có rất nhiều phụ huynh đang chờ đợi ở cổng trường. Khi đến nơi, Lê Tâm Ngữ không vội vã, từ trong túi lấy ra một tấm bảng đèn LED có dòng chữ "Trung tâm gia sư Tâm Ngữ" và đưa cho Bạch Nhuỵ Ngâm cầm.

Vừa mới giơ lên, đã có một cô bé từ cổng trường chạy tới, lao vào vòng tay của Lê Tâm Ngữ: "Cô Lê ơi, cô Lê! Hôm nay em được 100 điểm bài nghe viết!"

"Wow!" Lê Tâm Ngữ mỉm cười khen ngợi, "Tử Thiện giỏi quá! Em muốn được thưởng gì nào?"

"Hôm nay em muốn ăn hamburger!"

"Được rồi."

Ôn Tử Thiện làm nũng với Lê Tâm Ngữ một lúc lâu, cuối cùng cũng chú ý đến Bạch Nhuỵ Ngâm đứng bên cạnh. Cô bé chớp mắt hỏi Bạch Nhuỵ Ngâm: "Chị ơi, sao chị lại cầm bảng của nhà em thế ạ?"

Lê Tâm Ngữ lúc này mới nhớ ra mình chưa giới thiệu Bạch Nhuỵ Ngâm với các em nhỏ, cô nói: “Đây là cô giáo mới, gọi cô là…”

Lê Tâm Ngữ quay đầu nhìn Bạch Nhuỵ Ngâm, trao cho cô một ánh mắt gợi ý.

Bạch Nhuỵ Ngâm nhẹ nhàng cười và nói: “Gọi cô là Bella được rồi.”

Ôn Tử Thiện ngay lập tức vui vẻ gọi: “Chào cô Bella.”

Đợi thêm một lúc nữa, sáu đứa trẻ đã đến đủ năm đứa.

Bạch Nhuỵ Ngâm vừa định hỏi Lê Tâm Ngữ về một điều gì đó, thì đột nhiên cảm thấy có ai đó nhẹ nhàng kéo góc áo mình. Nhìn xuống, cô bất ngờ thấy Thẩm Tuấn Linh.

"Ồ, Linh Linh đến rồi à!" Lê Tâm Ngữ vỗ tay và nói: “Tốt rồi, đủ người rồi, chúng ta về nhà thôi.”

“Ơ?” Bạch Nhuỵ Ngâm nhìn Thẩm Tuấn Linh với vẻ ngạc nhiên, “Thì ra Thẩm Tuấn Linh cũng là học sinh của trung tâm cậu à?”

Lê Tâm Ngữ cũng ngạc nhiên “Ủa, cậu biết cô bé hả?”

Bạch Nhuỵ Ngâm đáp: “Con bé là cháu ngoại của Thẩm Quang Khải.”

“Gì cơ???”

Thẩm Tuấn Linh tự hào ngẩng cao đầu nói: “Em cũng biết chị nữa. Hôm qua chị ấy đến nhà em.”

Ôn Tử Thiện tò mò hỏi: “Đến nhà cậu làm gì vậy?”

Thẩm Tuấn Linh lớn tiếng đáp: “Đến để đút quýt cho cậu của em ăn!”

Bạch Nhuỵ Ngâm: “…………”