Chương 6.3

Nhìn cơn mưa xối xả, Bạch Nhụy Ngâm cũng hơi e ngại, chấp nhận đề nghị của họ, "Được."

Thẩm Tuấn Linh kéo cô đến ngồi xuống ghế sofa, còn rót trà cho cô.

Nghe tiếng mưa ồn ào ngoài cửa sổ, không hiểu sao Bạch Nhụy Ngâm lại cảm thấy có chút bồn chồn.

Cô lén nhìn Thẩm Quang Khải.

Thẩm Quang Khải ngồi dựa thoải mái trên sofa, trông có vẻ hơi mệt mỏi.

Bạch Nhụy Ngâm không ngờ rằng sau khi tốt nghiệp, cô lại có cơ hội gần gũi với Thẩm Quang Khải đến vậy.

Dù trước đây, họ đã từng còn gần gũi hơn, thậm chí suýt chút nữa thì—

"Cô Bella." Giọng nói trong trẻo của Thẩm Tuấn Linh kéo cô ra khỏi dòng ký ức, "Cô có muốn ăn cà chua không?"

Bạch Nhụy Ngâm lấy lại tinh thần, "Cảm ơn, cô không cần."

Bị từ chối, Thẩm Tuấn Linh rõ ràng có chút thất vọng, nhưng cô bé nhanh chóng tươi tỉnh lại: "Vậy dưa chuột thì sao? Ngon lắm, giòn giòn, non non, mọng nước nữa, em có thể ăn liền ba quả một lúc!"

Bạch Nhụy Ngâm bị những từ ngữ miêu tả liên tiếp của cô bé chọc cười, nhưng vẫn lắc đầu: "Cô chưa đói."

Nói đến đây, Bạch Nhụy Ngâm lại liếc nhìn Thẩm Quang Khải.

Người đàn ông nhìn ra cửa sổ, dường như không để ý đến cuộc trò chuyện của họ.

Nhưng từ tần suất chớp mắt không tự nhiên của anh, có thể thấy rằng anh chỉ dường như không để ý thôi.

Bạch Nhụy Ngâm biết, những gì liên quan đến cô, anh luôn đặc biệt quan tâm.

Vì nhận thức rõ điều này, nên ngày trước cô mới dứt khoát từ chối lời tỏ tình của anh.

Chờ gần hai mươi phút, cơn mưa cuối cùng cũng giảm bớt.

Thấy thời tiết đã tạm ổn, Bạch Nhụy Ngâm đứng dậy chuẩn bị cáo từ.

Thẩm Tuấn Linh lon ton lấy ô đưa cho cô, nhưng bị Thẩm Quang Khải ngăn lại: "Ô của con nhỏ quá, không che được cho cô Bella."

Anh lại gọi cô là "cô Bella".

Bạch Nhụy Ngâm cúi mắt.

Thẩm Tuấn Linh thất vọng thốt lên: "Ồ, đúng rồi, Tiểu Bạch nhỏ quá."

Bạch Nhụy Ngâm tò mò: "Tiểu Bạch là gì?"

Thẩm Quang Khải đáp: "Là tên cái ô của con bé."

Bạch Nhụy Ngâm: "..."

Cô hơi sững người, sau đó mỉm cười: "Không sao, còn ô khác mà, không cần làm phiền Tiểu Bạch."

Thẩm Tuấn Linh chu môi nghĩ một lúc, rồi lấy ra một chiếc ô dài gần bằng cô bé từ giá ô: "Vậy cô dùng Tiểu Quỳ nhé! Tiểu Quỳ là ô của cậu, siêu to luôn, đảm bảo không bị ướt chút nào đâu."

Nói rồi, Thẩm Tuấn Linh mở ô ra, mặt ô đầy những bông hoa hướng dương rực rỡ.

Ô không còn mới, cả mặt ô và cán ô đều có dấu vết sử dụng rõ ràng.

Nhìn thấy chiếc ô này, Bạch Nhụy Ngâm đứng lặng.

Không phải vì vẻ ngoài của ô, mà bởi vì cô quá quen thuộc với nó.

— Chiếc ô này là món quà cô đã tặng cho Thẩm Quang Khải vào năm hai đại học.