- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nhược Thủy Cửu Khanh
- Chương 62: Người nhà thần bí . . .
Nhược Thủy Cửu Khanh
Chương 62: Người nhà thần bí . . .
Edit: quynhle2207
Qua ba ngày, nhân viên hoạt động oán thán liên tục, xanh xao vàng vọt, còn có một phần là lạ chỗ lạ nơi. Trừ cảm giác hơi mệt thì Lạc Thủy thấy mọi thứ vẫn tốt.
Lúc này, chuyến du lịch về nguồn đã hoàn tất. Đến buổi chiều ngày thứ tư, trong đầu Lạc Thủy đều là chủ nghĩa Các Mác cùng với tư tưởng Mao Trạch Đông,
giai cấp tư sản, giai cấp địa chủ, Quốc Dân đảng, phái phản động gì gì đó.
Lúc cởi giày ra, tê liệt ngã xuống giường, lại nghe được tiếng gõ cửa, phải mang giày vào, chạy đi mở cửa.
"Xin chào, đây là cô Lạc phải không?”
Lạc Thủy nhìn người mặt đồng phục màu đen đứng ở cửa, người nữ sinh ở chung với cô không phải họ Lạc, nếu như vậy thì: “Là tôi.”
"Mời cô qua bên này."
Chỉ thấy anh ta cực kỳ lịch sự khom người làm ra một động tác mời.
Lạc Thủy bất động, cảnh giác nhìn anh ta.
Anh ta khẽ mỉm cười, lấy ra một tấm danh thϊếp, đưa cho cô: "Ông Lam đang đợi cô.”
Đúng vào lúc này, điện thoại di động vang lên, Lạc Thủy lấy ra nhìn, Lam Khanh nói: Phu nhân, tới nhanh đi.
Lạc Thủy không rõ mọi chuyện như thế nào, nhưng vẫn đi theo ra ngoài. Người bạn cùng phòng đang đứng sau lưng ngó dáo dác xung quanh, Lạc Thủy thản nhiên nói với cô ấy muốn đi ra ngoài một chút.
Có xe đang chờ ở dưới lầu..
Thật sự đường phố Thượng Hải rất hẹp, dòng xe cộ đang chạy như không hề để ý đến sắc trời đang tối dần xuống. Lạc Thủy ngẩng đầu nhìn lên những tòa nhà cao tầng hai bên đường, cao vυ"t đến tận mây. Nhìn từ xa đều là những ô vuông có ánh đèn le lói bên trong.
Những khối thạch anh thật lớn trải dài dọc con đường Lâm Lập, trạm xe buýt rải rác, phần lớn cảnh tượng ở hai bên đường là những người đang đi lại hết sức vội vã, dễ dàng nhìn thấy những người đó chân mang giày cao gót, gương mặt trang điểm tinh xảo, đồ công sở bên ngoài, bên trong là áo sơ mi trắng.
Xe đi vào một con đường nhỏ không biết tên, nhà cửa hai bên phản phất nồng đậm hơi thở của một thành phố Thượng Hải cổ xưa, đa số là những khách sạn phương Tây ở thời đại trước, mặt tiền của những khách sạn này được trang trí bởi những hình vẽ nghệ thuật vô cùng đẹp mắt, hình vẽ trạm trổ cùng xen lẫn vào ánh đèn chiếu sáng, càng tô đậm thêm khí thế của những tòa nhà kiến trúc to lớn này.
Ở phía trên dây điện quấn quanh bắt chéo chằng chịt trong không trung.
Rốt cuộc thì tự mình trải nghiệm mới có thể hiểu hết được tại sao Thượng Hải lại có vị trí như thế này, ngửa đầu lên một góc 90 độ mới có thể nhìn thấy hết toàn bộ kiến trúc tòa nhà, (quynhle2207-dđlqđ) đầy những ô vuông cửa sổ, không thể nào đếm hết.
Lạc Thủy xoa nắn cần cổ ê ẩm của mình, một lần nửa ngước mắt nhìn, chỉ có thể nhìn được một nửa.
Những tòa nhà lớn nối liền với vườn hoa, mang một màu cổ điển của tháng năm thời gian, phía sau là một thác nước lớn đang đứng sừng sững.
"Cô Lạc, mời qua bên này.” Lại một người phục vụ tiến lên, khom người mở cửa xe.
Lạc Thủy chậm rãi đi vào dọc theo hành lang dài, dưới chân là sàn đá bóng loáng đến nỗi có thể soi mặt được, dọc theo phía trên hai bên hành lang là những dây hoa đằng mọc dày đặc, cửa chính ở phía trước, hé lộ ra ánh đèn vàng.
Lam Khanh ở trong đó?
Phô trương như vậy, Lạc Thủy không phải chưa từng thấy qua, chỉ là lúc này cảm thấy vô cùng kỳ quái, Lam Khanh hoàn toàn không giống là loại người phô trương như vậy, cô cảm thấy Lam Khanh sẽ không cố tình mời cô tới những chỗ như vậy ăn cơm.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Lạc Thủy đã đứng ở trong sảnh lớn.
Ở giữa phòng khách chính là một sảnh lớn hai tầng, mang phong cách Rococo điển hình, hết sức xa hoa rực rỡ chói lọi, những bậc thang xoán ốc hoa lệ khoa trương vây thành một vòng quanh sảnh chính, làm cho người ta cảm giác được sự phóng khoáng không bị hạn chế.
"Mời qua bên này." Lại một người phục vụ bước tới, mặc một chiếc áo sườn xám Thượng Hải cổ điển, khuôn mặt trang điểm nhẹ, chỉ có đôi môi được tô điểm đỏ rực.
Lạc Thủy bước vào thang máy ở bên cạnh phòng khách, nhìn cô ta nhấn vào số tầng cao nhất, 37. Nhìn vào tấm kính của thang máy, Lạc Thủy thoải mái ngắm nhìn lại bản thân mình, mặc một bộ váy hoa cổ chữ V không bóp eo, cảm thấy rất kỳ lạ, cô nhìn vào tấm kính nở một nụ cười, vẫn cảm thấy kỳ lạ, cười lộ ra hàm răng đều đặn, lại cảm thấy cứng ngắc, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là giữ nguyên khuôn mặt không chút thay đổi.
Cửa thang máy còn chưa kịp mở ra hết, thì đã có một tên nhóc xông vào ôm lấy Lạc Thủy: "Chị à, tại sao giờ này chị mới tới, làm em nôn nóng muốn chết.”
Lạc Thủy nhìn Lam Quân giống như con bạch tuộc tám chân đang bám chặt trên người mình, không hiểu gì hết, không thể làm gì khác hơn, đành phải hỏi: “Tiểu Lam Quân, anh của em đâu?"
"Chỉ biết mỗi anh của em!" Lam Quân mất hứng, nhảy từ trên người Lạc Thủy xuống, nắm vạt áo của mình, cúi đầu, tức giận nói.
Lạc Thủy vội vàng cuối người xuống dụ dỗ: "Sao có thể như vậy, chị thích nhất chính là Tiểu Lam Quân nha, chị dẫn em đi ngắm hoa, rồi mai mốt sẽ tìm cho em một cô vợ nhỏ mập mạp ha.”
Lam Quân dậm chân, quyệt miệng: "Không cần, không muốn, mai mốt em lớn sẽ lấy chị làm vợ có được không?”
Ái chà, ông tướng nhỏ này, Lạc Thủy dở khóc dở cười,
không thể làm gì khác hơn đành nói: "Chờ em lớn rồi tính đi.”
Lam Quân đứng chống nạnh vênh váo, giơ cánh tay nhỏ lên: “Chị à, hôm nay em mời chị ăn cơm."
Keng két, keng két, keng két, răng rắc.
Cái đầu nhỏ của Lạc Thủy co rút thật mạnh, thì ra ‘ông Lam’ kia chính là ‘ông nhỏ’ Lam Quân này hả? Không đúng, cô nhận được tin nhắn của Lam Khanh bảo cô tới mau mà. Cô há miệng, nhìn cái người đang chống nạnh hết sức vênh váo với dáng vẻ thật hưng phấn cũng ngại ngùng khi hỏi Lam Khanh ở chỗ nào, chuẩn bị lấy điện thoại di động ra gọi để xác định.
Từ bên cạnh cửa sổ sát đất cách đó không xa vang lên tiếng tằng hắng.
Lúc này Lạc Thủy mới phát hiện ra trong phòng còn có người, tầng cuối cùng này được thiết kế theo kiểu mở rộng, xung quanh đều là những cái cửa sổ sát đất thật lớn, ngoài cửa sổ chính là những ngôi sao sáng lấp lánh, từng ngôi sao giống như được đính trong màn đêm. Chung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng của bức rèm chạm vào nhau tạo ra những âm thanh ‘leng keng’ giòn giã động lòng người.
Màn cửa sổ bằng lụa mỏng màu xanh nhạt, những đám mây ở phía trên như đang lặng lẽ trôi.
Bởi vì đứng cách xa, Lạc Thủy chỉ có thể mơ hồ nhìn ra được người kia là phụ nữ, nhẹ nhàng dựa vào trên khung cửa sổ, một nửa người chìm trong góc tối, nhìn qua có vẻ như không chân thực, chỉ cảm nhận được đường cong tuyệt đẹp.
Lạc Thủy bị Lam Quân lôi về phía trước, đợi đến gần một chút, cảm thấy người kia trông rất quen, lại không thể nghĩ ra là ai cả.
Lam Quân hoàn toàn không có chút xíu băn khoăn nào, kéo Lạc Thủy qua giới thiệu: "Mẹ, con dẫn bạn gái tới rồi.”
Thiếu chút nữa là Lạc Thủy cắn trúng luôn đầu lưỡi, một tay bịt miệng Lam Quân, gấp gáp giải thích: "Dì Lam, cháu là bạn của Lam Quân."
Dì Lam chỉ cười, đưa tay nắm lấy tay Lạc Thủy: "Rất vui khi được gặp cháu lần nữa.”
Lúc này, Lạc Thủy mới biết được tại sao dì Lam này lại quen mặt như vậy, tại vì bọn họ đã đυ.ng trúng nhau lúc ở viện bảo tàng ‘Nhất Đại’, dì ấy còn hỏi cô có phải khâm phục vị tiền nhân kia nhất hay không. Lạc Thủy hơi nhức đầu, hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị để gặp mặt người thân của Lam Khanh, hơn nữa quan hệ còn phức tạp như vậy.
Lam Quân tránh khỏi tay Lạc Thủy: "Chị à, tại sao không cho em nói, mẹ em lại rất thích chị, còn khen chị là ‘đại trí nhược ngu’* đó." Vừa nói vừa quay về phía ‘mẹ’ trừng lớn hai mắt.
(*Quỳnh: đại trí nhược ngu là chỉ người thông minh có vẻ ngoài ngu ngốc, mình để nguyên văn cho hay nha.)
Dì Lam đưa tay xách cái tên nhóc Lam Quân quỷ quái tinh nghịch qua:
"Ăn cơm trước đi, không cho phép con nghịch ngợm."
Mặc dù biết lời của đứa bé nói không thể tin, nhất là tên nhóc đẹp trai thối tha Lam Quân này thì càng không thể tin, nhưng Lạc Thủy vẫn ôm nghi ngờ ở trong lòng, không phải ai cũng nói con trai giống mẹ hơn sao, chuyện này, chắc dì Lam này sẽ không thật sự nghĩ chon cô làm con dâu, sau đó từ từ nuôi lớn chứ hả? Nghĩ tới đây, Lạc Thủy có cảm giác ớn lạnh cả người, da đầu cũng tê dại từng đợt.
Ngay lập tức đã muốn mượn cớ trốn luôn.
Dì Lam thân thiết kéo Lạc Thủy qua: "Có muốn ăn cơm chung không?"
Lam Quân nhìn chằm chằm Lạc Thủy, nói với vẻ rất tinh quái: “Phu nhân…..Đi mà.”
......
Thật ra đôi mắt nhỏ của Lam Quân rất giống với Lam Khanh, cậu nhóc cũng vừa nói vừa học theo giọng điệu của Lam Khanh, giống tới sáu bảy phần lận, Lạc Thủy cứng ngắc đưa tay sờ cái đầu nhỏ của Lam Quân: “Không cần khách sáo, không cần khách sáo.”
Đột nhiên cửa phòng bị mở ra, kèm theo là một giọng nói gấp gáp nhưng rất quen thuộc: “Lạc Thủy."
Lạc Thủy vừa quay đầu, đã thấy vẻ mặt gấp gáp của Lam Khanh, trên người mặc một bộ đồ Tây màu xanh đen, có lẽ do đi quá gấp, có mấy nút áo sơ mi vẫn còn để mở, tóc có chút xốc xếch. Không đợi Lạc Thủy đứng lên, thì nghe được giọng nói đầy nghi ngờ của Lam Khanh nhẹ nhàng thốt ra một chữ: “Mẹ.”
Lạc Thủy hết sức thật thà quay đầu, đột nhiên cái đầu nhỏ của cô cũng trương lớn tới bảy tám phần, đỉnh đầu toát ra một dấu chấm hỏi màu vàng chóe sáng lấp lánh.
Không phải Lam Quân là em họ của Lam Khanh sao?
Không phải Lam Quân là em họ của Lam Khanh sao?
Căn phòng hơi lớn, Lạc Thủy chỉ nghe được một trận tiếng vang ầm ầm: mẹ, mẹ, mẹ……
Người trước mặt là mẹ của Lam Khanh.
Lam Khanh bước về phía trước, nhấc Lam Quân lên trên ghế dựa bên cạnh, ngồi vào chỗ kế bên Lạc Thủy: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Chỉ lỡ một bước mà trở thành nỗi hận thiên cổ rồi, biết trước như vậy thì có chết cũng không hỏi mẹ mượn chiếc xe kia, đúng là thư ký nhiều chuyện quá.
Mấy ngày nay, mặc dù bọn họ đều có những hoạt động chung với nhau ở tại đây, nhưng anh thật sự quá bận, hai người bọn họ khó có thể ở chung một chỗ với nhau được, đợi đến khi hoạt động sau cùng kết thúc, anh muốn dẫn cô đến vườn hoa Đông Phương Minh Châu để nhìn ngắm xung quanh, vừa hay cũng
có căn phòng ở của người bạn ở tòa nhà bên cạnh, có thể ngắm nhìn được mọi thứ xung quanh, bọn họ cũng có thể đi tìm bến số 18.
Vốn là muốn cho cô một vui mừng bất ngờ, dự tính sắp xếp mọi chuyện xong xuôi mới tìm cách dẫn cô tới đó, kết quả anh đã ở đó chờ đợi thật lâu, hết chờ rồi đợi, nhưng lại không đợi được cô.
Điện thoại di động của cô ở trong tình trạng tắt nguồn, gấp gáp cũng không được, không thể làm gì khác hơn là chạy về chỗ khách sạn mà trường học đã sắp xếp trước đó để tìm cô, nhưng người đã không còn ở đó, người bạn cùng phòng của cô nói rằng có một người đàn ông mặc đồng phục tới đón đi, nếu như không quen biết thì Lac Thủy sẽ không tùy ý đi cùng, anh hỏi đi hỏi lại mới có thể xác định được hình dáng của người đàn ông mặc đồng phục kia, liền suy đoán là do mẹ của anh giở trò.
Phong cách đặc biệt của mẹ anh chính là mỗi lần đi Thượng Hải công tác, sẽ chạy đến tầng cao nhất này để ngắm sao.
Anh ba chân bốn cẳng chạy tới, chỉ sợ mẹ anh nói chuyện gì không nên nói, mặc dù gia đình anh tương đối dân chủ cởi mở, nhưng anh vẫn lo lắng, lo lắng mẹ có làm ra chuyện gì đen tối hay không?
Thật sự là anh không thể không lo lắng mà.
Có một lần, khi về nhà, mẹ anh muốn đi chăm sóc sắc đẹp, không tìm được chị em bạn gái nào, đã kiên quyết lôi anh đi chung, anh không chịu đi, trốn ở trong phòng ráp đi ráp lại mô hình đồ chơi, kết quả là ngày hôm sau khi đi học về đã thấy mô hình đồ chơi bị tháo rời thành tám khúc, ở trên còn dán thêm một tờ giấy: không đi chăm sóc sắc đẹp với mẹ, con thử lần nữa coi?
Từ đó về sau, anh liền dọn về ký túc xá ở, đại khái sự kiên nhẫn kinh người của anh là do mẹ anh huấn luyện ra, nhìn người phụ nữ với bộ mặt phớt tỉnh kia, người không biết thì nghĩ rằng do quá nghiêm túc, quá kiêu ngạo, có trời mới biết đây chính là tố chất vừa nhàm chán lại vừa thần kinh của mẹ anh, mỗi ngày không đi gây sự sẽ bị tổn thọ mà.
Anh sợ Lạc Thủy thua thiệt.
Mẹ Lam vỗ bàn, tức giận mắng Lam Khanh: "Mẹ muốn nhìn con dâu một chút không được sao? Giọng điệu này của con là sao hả? Đây là thái độ gì?”
Con dâu......
Con dâu......
Đây là sự thần kỳ của người một nhà như thế nào đó hả?
Gạt người hết sức chuyên nghiệp, đem cái mũ như vậy chụp dính lên đầu của Lạc Thủy, dầu muối tương dấm đều chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu chưa bỏ vô nồi xào thôi.
Lạc Thủy trợn to hai mắt.
Muốn hỏi, xác định người này là mẹ của Lam Khanh sao? Quý bà trẻ tuổi, dáng vẻ khỏe mạnh, thần thái đẳng cấp, vỗ mạnh lên bàn,lại còn thêm dáng vẻ níu kéo đau khổ này thật sự là có chút......Não bạch kim, à, ý của cô là rất đáng yêu, mọi người đều hiểu mà.
Mẹ Lam thấy thân phận bị vạch trần, cũng không thèm để ý, thật sự bà không có kinh nghiệm gặp con dâu mà, trước khi đến không biết đã tư vấn biết bao nhiêu chị em bạn gái rồi, bọn họ đều nói phải có khí thế, để mai mốt không bị con dâu khi dễ.
Thật sự bà không có thói quen này nha, con dâu cũng là người một nhà thôi mà, đã là người một nhà thì cần gì nghiêm túc như vậy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nhược Thủy Cửu Khanh
- Chương 62: Người nhà thần bí . . .