Edit: quynhle2207—diễn đàn
Nhưng đã đến cửa ải cuối cùng rồi, những thứ tài liệu kia, những chuyện rung động lòng người đã trải qua, cũng không biết đã chết bao nhiêu tế bào não rồi, nếu nói bỏ qua là chuyện không thể nào rồi, Lạc Thủy cắn răng, để coi ai sợ ai!
Đái khái là Nam Cửu Khanh cũng phát hiện Nhược Thủy hình như có chút sợ loại động vật này, chỉ lẳng lặng đứng kế bên mà không nói chuyện.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Đi.”
Nam Cửu Khanh: “Lại đây, đứng ở đằng sau tôi.”
Lạc Thủy thận trọng nhích người qua, theo sát phía sau của Nam Cửu Khanh, đem kỹ năng quần công tăng lên đến mức cao nhất.
Nam Cửu Khanh mượn thế của cây cột bích ngọc trên hành lang dài, nhảy lên chỗ dạ minh châu, nhảy lên cao, nắm được khối ngọc kia, sau đó giao dịch cho Lạc Thủy: “Đi tìm Ngọc Giác đi!”
Quả nhiên, bầy rắn chuyển động mạnh, chen lấn leo ra khỏi hố sâu, bắt đầu khởi động tầng tầng lớp lớp tấn công.
Lạc Thủy ngây ngẩn một lúc, hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn, run rẩy mò mẫm mệnh môn của Kim Chung Tráo,!dđ!le!quy!don!! chuyển Lưu Ly Tông Ngọc vào trong khung nhiệm vụ tự nhiên nhảy ra, nhấn xác định.
Một giây, hai giây, ba giây, sao không có phản ứng gì vậy?
Nhiệm vụ khung dửng dưng mở rộng ra, vẫn không nhúc nhích gì hết, Lạc Thủy nhấn vào hạt châu chính giữa, lúc này mới nhìn thấy nhắc ở phía trên: Lưu Ly Tông Ngọc từ ngàn năm trước kia được đưa vào mộ để phong ấn bầy rắn, cần 999 viên xà đảm mới có thể mở ra.
Lạc Thủy liếc thời gian ở góc phải phía dưới màn hình, chín giờ rồi! Nói cách khác cũng chỉ còn mười lăm phút.
Trong vòng mười lăm phút phải gϊếŧ ít nhất 999 con rắn.
Đầu Lạc Thủy trống rỗng.
Tiếng ‘tích tích’ vẫn cứ vang lên bên tai không ngừng, Lạc Thủy nổi giận, hướng về một con rắn độc đang há miệng to như một chậu máu, rút ra hỏa hồ lô, đây chính là một chiêu hỏa vũ miên cực độc, dứt khoát chém đứt đầu con rắn dữ tợn, trong khi thân của con rắn vẫn giãy dụa dữ dội trên mặt đất.
Lạc Thủy nhẫn tâm đạp một chân lên.
Cũng không thèm dây dưa cùng những con rắn kia, chỉ lấy những chiêu tấn công ít máu để gϊếŧ những con rắn nhỏ, 999 viên xà đảm!
Trong đại điện, khắp nơi trên mặt đất đều là rắn, hai người cứ thẳng tay gϊếŧ bầy rắn đang bò mọi nơi.
Nam Cửu Khanh: “Nhược Thủy cẩn thận.”
Lạc Thủy không kịp xoay người, đã bị một đuôi của một con rắn to màu đỏ dữ tợn quét trúng, chỉ nghe một tiếng ‘Ầm’, máu đã xuống một phần ba, ngã thẳng trên mặt đất.
Nam Cửu Khanh vọt tới, tăng thêm trạng thái cho Lạc Thủy, ngăn trở con rắn lớn đang ép tới từng bước.
Có lẽ con này chính là vua rắn.
Lạc Thủy đứng lên, quét hết những con rắn nhỏ linh tinh đang dây dưa, xông về phía Xà Vương.
Máu của Xà Vương này không dày, nhưng độ nhanh nhẹn lại rất cao, cho dù Lạc Thủy có chạy tới thì rất nhiều đòn công kích đều thất bại.
Có lẽ là Lạc Thủy chém gϊếŧ đến điên rồi, chỉ để ý đến chuyện chống lại Xà Vương ở chỗ này, hoàn toàn quên mất điểm quan trọng của nhiệm vụ là xà đảm.
Nam Cửu Khanh: “Chỗ này để tôi, xà đảm quan trọng hơn.”
Lúc này Lạc Thủy mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nhanh chóng phóng vào bầy rắn, hỏa hồ lô đẩy lên mức cao nhất, mọi thứ đều hỗn độn.
Càng gϊếŧ càng tức giận, càng tức giận càng ra tay mạnh hơn.
Chém gϊếŧ cho tới khi đỏ cả hai mắt, thì mới nghe được hệ thống thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ.
Rốt cuộc.
Lạc Thủy giao Lưu Ly Tông Ngọc cho hệ thống, vòng sáng từ từ biến mất.
Buồn cười nhất chính là con rắn độc kia, có thể đây là lần đầu tiên trong đời gặp phải đối thủ, [quynhle2207’’lequydon] sau khi hai người dừng lại thì cũng không dám tiến lên nữa, chỉ ngoan ngoãn quanh quẩn ở trên hành lang gần đó.
Lạc Thủy đi về phía quan tài, ánh mắt mê ly.
Tay phải nhẹ nhàng nhất chuột phải để khóa lại, thì nghe được tiếng quan tài chậm rãi mở ra.
Chỉ có một viên ngọc bích toàn thân phát sáng hiện ra ngay trước mắt, ở trên có khắc mấy chữ: huyệt Ngọc Giác.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Tại sao chỉ có cái này thôi vậy?”
Nam Cửu Khanh: “Đây chỉ là tầng đầu tiên.”
Lạc Thủy so sánh độ cao của quan tài gỗ cùng với độ sâu của nơi đặt ngọc bích, cảm thấy có lý. Thật sự cô cũng không có sở thích đặt biệt muốn ngắm nhìn xác ướp gì đâu, cho nên không hề do dự cầm huyệt Ngọc Giác lên.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Bây giờ đi giao nhiệm vụ.”
Hình ảnh lập tức chuyển đổi, cảnh vật trong đại điện cũng biến mất không còn thấy gì nữa, bọn họ đang đứng ở cửa vào mộ huyệt.
Nam Cửu Khanh gọi ngựa của mình ra, dẫn theo Nhược Thủy Tam Thiên chạy đến chỗ Ngự Thú Sư ở Thủy Tinh Cốc.
Lạc Thủy giao nhiệm vụ.
Ngự Thú sư: chúc mừng nữ hiệp Nhược Thủy Tam Thiên trí dũng song toàn, ngài là người chơi thứ chín trong khu vực hoàn thành nhiệm vụ này, ngài có thể tùy ý chọn một trong ba con Thần Thú.
Thứ chín nha, Lạc Thủy đắc ý, khu vực chơi này có ít nhất cũng có mấy vạn người chơi, xếp thứ chín đã là hiếm hoi rồi, chỉ vì hệ thống đã đưa ra nhiệm vụ trong khu vực khó như vậy, làm cho người ta khó hoàn thành nổi. Nếu chỉ một mình cô thì đoán chừng cũng không qua nổi rồi, may mắn là có đại thần ở đây, không biết lúc đại thần hoàn thành nhiệm vụ này đứng thứ mấy đây.
Ba con Thần Thú, một con là thú hình chim, độ nhanh nhẹn rất cao, nhưng công kích không mạnh. Một con là con thú hình rùa, công kích cực mạnh, nhưng mà độ nhanh nhẹn thì….à, nghe tên cũng đã biết rồi. Con thứ ba chính là thú hình mèo, tròn vo một cục, trên trán có một chữ Vương, thuộc tính tương đối cân bằng, Lạc Thủy cười, chỉ là một con mèo nho nhỏ lại muốn giả dạng thành một con cọp.
Lạc Thủy loại bỏ con rùa đen kia, đang băn khoăn giữa chim và mèo, nếu có chim thì có thể bay, con mèo thì lại đáng yêu rất hợp ý của Lạc Thủy, chỉ đành phải hỏi ý kiến của đại thần rồi.
Nam Cửu Khanh nhìn thuộc tính của ba con thần thú trên màn hình, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chọn mèo đi.”
Được rồi, anh thừa nhận là mình có lòng riêng, (le/quy/don/quynh/le) nếu như Lạc Thủy chọn chim, thì mai mốt đi khắp nơi hai người chỉ có thể một bay một chạy, muốn bay thì phải làm sao? Nếu như chọn mèo, hắc hắc, đúng lúc có thể cùng sóng vai nhau mà đi lại khắp nơi.
Vì vậy bạn nhỏ Lạc Thủy liền chọn con mèo nhỏ kia.
Còn phải chọn một cái tên, lấy tên gì mới hay đây?
Mèo nhỏ màu trắng, gọi tiểu Bạch thì đần quá, sủng vật của Nhược Thủy Tam Thiên lấy tên gì mới hay chứ? Nhược Thủy Tam Thiên, Nhược Thủy Tam Thiên, có rồi, vậy thì gọi là Một Gáo Nước, quyết định như vậy đi.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Lão đại, con mèo kia của anh tên gì vậy?”
Nam Cửu Khanh hơi ngạc nhiên: “Tên hả?”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Ừ.”
Nam Cửu Khanh: “Của em tên gì?”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Một Gáo Nước.”
Nam Cửu Khanh trả lời một tiếng, trong lòng đã có ý định khác.
Lạc Thủy triệu hồi Một Gáo Nước đi ra, thần thú Một Gáo Nước tay ngắn chân ngắn, mình thỏ mặt mèo, lông trắng như tuyết bao phủ toàn thân, chỉ có một đôi mắt sâu thẳm lóe lên ánh sáng màu xanh lục, sáng ngời.
Lạc Thủy không chờ nổi nữa, leo lên ngồi, xoay qua xoay lại cả nửa ngày, Một Gáo Nước vẫn đứng im. Lạc Thủy cảm thấy kỳ quái nhìn nó, cuối cùng thì thấy trong tay Một Gáo Nước đang nắm một con cá, trong miệng thì đang ăn con khác.
Nó lấy cá ở đâu ra vậy? Lạc Thủy nghi ngờ, ngay lập tức kiểm tra lại túi đồ của mình. Quả nhiên một tổ cá Ngân Tuyết trong túi đồ đã ít đi ba phần.
Con vật này lại là tên trộm?!
Hay phải nói thần thú đều có năng lực lấy được thức ăn từ chủ nhân của mình?
Nhược Thủy Tam Thiên: “Tọa kỵ của anh có trộm đồ để ăn không vậy?”
Nam Cửu Khanh: “Có, đây là do hệ thống thiết lập, tọa kỵ còn có nhiều năng lực khác nữa, từ từ phát hiện sẽ thấy rất thú vị.”
Hai mắt Lạc Thủy sáng lên, thì ra tọa kỵ lại thần kỳ như vậy, quả nhiên là Thần Thú. (quynhle2207) Lạc Thủy chờ Một Gáo Nước ăn xong cá, vui vẻ la lên, cô cũng có tọa kỵ rồi, cô không cần đi bộ nữa.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Lão đại, leo lên đi, tôi chở anh!”
Đầu Nam Cửu Khanh nổi vạch đen, nhưng vẫn yên lặng leo lên, có đôi lúc được chở so với tự mình cưỡi thì thật thoải mái nha.
Tác giả có lời muốn nói: nhiệm vụ rốt cuộc hoàn thành. Rống rống.