Chương 5

Ngưng Ngọc bị phạt ba mươi trượng, đuổi ra ngoài Ngân Tùng Bảo.

Nàng dĩ nhiên không phục. Nhưng có Mạch Hồng đứng ra làm chứng, chỉ lên trời thề rằng nhìn tận mắt thấy nàng đẩy Tô Tư Ninh, thị vệ ngày ấy chạy tới cứu Tô Tư Ninh cũng nói bản thấy nhìn rõ hành vi của Ngưng Ngọc. Hạ nhân Ngân Tùng Bảo từ trước đến nay có nguyên tắc riêng, không biết sẽ không nói, nếu nói thì nhất định đều là sự thật — tất nhiên họ được tuyển chọn một phần là vì thế. Lần này có hai người làm chứng, Ngưng Ngọc không thể biện giải, uất hận nhìn tất thảy người trước mắt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người hai nhân chứng:”Là ta tính sai.”

Người tính sai không chỉ có mình nàng, còn có những người vốn thờ ơ đứng ngoài cuộc. Hạ nhân của Ngân Tùng bảo cho tới nay đều mặc kệ đám người đấu đá, không thiên vị giúp đỡ ai, gặp chuyện gì cũng trầm mặc. Nhưng lần này Mạch Hồng và người thị vệ lại đứng ra làm chứng cho một thiếu niên mới vào bảo, họ — bao gồm các nữ tử hậu viện, Mạch Thanh, còn có bọn hạ nhân dưới quyền tổng quản — đều kinh ngạc không sao giải thích được.

———————–

Ở một góc Tây nam hậu viện, có một tiểu viện tên gọi là Thu Yên Các.

Kỳ thực ban đầu vốn không có tên nhưng sau này có một người tên Trầm Thu Yên dọn vào ở.

Nàng là một trong những người đã ở trong Ngân Tùng Bảo từ rất lâu.

Đập một cái lên tay nam tử vận y phục xanh thẫm đang ngả chén trà, Thu Yên cười nói:”Hôm nay ngươi tới làm gì?”

Dư Khiếu Phi lườm nàng một cái.

Trầm Thu Yên cũng không để tâm, tự rót cho mình một chén trà, ung dung uống.

Một lúc lâu Dư Khiếu Phi mới nghiêm mặt nhìn nàng:”Vì sao?”

Trầm Thu Tên phiêu mi: “Ý là, vì sao chúng ta nghĩ sai ư?”

Dư Khiếu Phi nhíu mày, cụp mắt: “Cựu ái không thể nào so được với tân hoan, nàng ta vọng tưởng bảo chủ sẽ nhớ đến tình cũ nên mới đi gây sự, lẽ dĩ nhiên đó là sai lầm của nàng ta.”

“Nhưng vì sao ngay cả hạ nhân cũng giúp người kia, đó điều chúng ta không ngờ tới.” Dư Khiếu Phi nói tiếp. “Tỳ nữ ấy hầu hạ trong viện của y, sinh lòng cảm mến cũng là chuyện thường, coi như cho qua. Tổng quản có thể phỏng đoán tâm tư bảo chủ, điều này cũng có thể lý giải được, nhưng tên thị vệ ấy….”

“Tổng quản phỏng đoán được, thị vệ thì không sao?” Trầm Thu Yên cười cười. ” Ngày ấy hắn ở trong đoàn người theo bảo chủ và người nọ trở về.”

Dư Khiếu Phi trầm lặng.

“Chúng ta cũng giống nhau, đều vào đây làm khách.” Trầm Thu Tên lại bôi trà:”Chỉ là cán cân đã dần dần nghiêng sang một bên.”

——————————

Trong Tiểu Trúc, Tô Tư Ninh đã tỉnh. Y phục dính mồ hôi cùng đệm chăn được đổi sang đồ mới ấm áp, sạch sẽ hơn. Mạch Thanh, Mạch Hồng bưng đồ ăn tiến vào, hỏi y muốn ăn trên giường hay xuống giường ăn.

“Ta không có khí lực xuống giường.” Tô Tư Ninh nói, thanh âm có điểm khàn khàn.

Vì vậy Mạch Thanh tiến đến nâng y dậy, nhượng y dựa vào mình, Mạch Hồng bưng bát đến ngồi bên mép giường, múc cháo cho y ăn.

Sắc mặt của Mạch Hồng nhìn không tốt lắm, Tô Tư Ninh có chút e dè.

Đợi ăn xong rồi, Mạch Hồng đặt bát lên bàn, lau miệng giúp y, lạnh lùng nói:”Hiện tại ta làm chứng cho ngươi, thế nhưng lại thành cái đích cho mọi người chỉ trích.”

Tô Tư Ninh vô cùng kinh ngạc.

“Đừng bày ra bộ dạng đó, ta thương không nổi.” Mạch Hồng tiếp tục nói.

Không giống với cung kính và khiêm nhường trước đây — dù chỉ là bày ra cho người khác nhìn — ngữ khí Mạch Hồng lúc này thậm chí dẫn theo nhiều sắc bén:” Ta không biết lúc đó ngươi ngẩn ra làm cái gì, thế nhưng nếu tự biết thân thể bất hảo, càng phải cẩn thận đề phòng mọi lúc mọi nơi.”

Tô Tư Ninh căng thẳng, nhưng không có hé răng.

Mạch Hồng cười lạnh một tiếng: “Đừng nói ngươi chẳng thấy rõ tâm tư những kẻ khác trong hậu viện. Ngươi yếu, thế nhưng ngươi không ngốc.”

Tô Tư Ninh cúi đầu, một lúc lâu mới nói: “Ta chỉ là không muốn chọc vào bọn họ….”

“Tuy nói ngươi không ngốc nhưng ta nhìn người sao đần như vậy a?” Mạch Hồng tức giận ôm ngực, “Ngươi cho là không trêu vào, ngươi sẽ biến mất được ư?”

Tô Tư Ninh vẫn im lặng cúi đầu. Thương cảm y, Mạch Thanh rốt cục mở miệng:” Được rồi tỷ tỷ, Tô công tử mới tỉnh lại, tỷ để người ta nghỉ một chút.”

Mạch Hồng hừ lạnh một tiếng, thu dọn chén bát, rời phòng.

Mạch Thanh nhẹ nhàng đắp lại chăn cho Tô Tư Ninh, ôn nhu cười nói:”Ngươi đừng trách tỷ tỷ, tỷ ấy quan tâm đến ngươi đó.”

Tô Tư Ninh cười:”Ta biết.”

Mấy ngày sau, Tô Tư Ninh đã có thể xuống giường đi lại. Thương Mặc mỗi ngày đều đến thăm cậu, thấy cậu không còn gì đáng ngại mới yên lòng.

Đưa tay giúp y chỉnh lại vạt áo, Thương Mặc cười nói:”Nhìn ngươi rốt cuộc khí sắc đã hảo nhiều a.”

“Ân” Tô Tư Ninh gật đầu “Do đó không cần uống dược.”

Thương Mặc nheo mắt nhìn.

“Dùng dược có ba phần hại.” Tô Tư Ninh nói “Ta trước đây cũng không giống như bây giờ, hàng ngày ba bữa, dùng dược làm cơm ăn.”

“Đại phu nói ngươi cần điều trị.”

“Số lượng vừa phải thì có thể. Dược ngươi cho ta dùng đều là dược liệu tốt nhất nhưng dược tính rất nặng, ta uống đến chảy máu mũi luôn.”

Thương Mặc cười nói: “Hảo, giảm lượng, thế nhưng phải mỗi ngày đều phải dùng như cũ.”

Tô Tư Ninh nhăn mũi, có chút tội nghiệp, có điểm nhu hòa: “Dược… đắng.”

Thương Mặc cười ha hả, kéo mũi y:”Lúc này ngươi mới lộ ra tâm tính hài nhi a? Chỉ bằng lý do này, không khiến ta giảm lượng đâu.”

Cuối cùng Tô Tư Ninh bất đắc dĩ chấp nhận.

Nghe trong phòng truyền đến tiếng cười của Thương Mặc, Mạch Hồng, Mạch Thanh liếc mắt nhìn nhau.

“Tỷ tỷ, kỳ thực ta cũng không hiểu người này.” Mạch Thanh nói.

“Ngươi nghĩ ta hiểu chắc?” Mạch Hồng liếc mắt với nàng.

” Xem ra ta đã đoán sai. Tỷ thấy Tô công tử đáng thương được yêu mến, nên mới giúp công tử.”

“Chỉ là chuyện của cá nhân ta. Chúng ta tuy rằng không hay quan tâm thế sự, nhưng nếu phạm tội ngay trước mũi chúng ta, đúng là khıêυ khí©h.” Mạch Hồng thản nhiên nói “Về phần ý tứ bảo chủ, ai có thể hiểu hết?”

Mạch Thanh cười cười: “Trái lại còn có thêm một người nữa nhìn không ra ý tứ.”

——————-

Bệnh nặng hơn một tháng, cộng thêm vốn nhược thể, ba bữa hàng ngày và bữa khuya của Tô Tư Ninh đều cực kỳ phong phú, hảo hảo bồi bổ. Tô Tư Ninh sắc mặt tuy còn nhợt nhạt nhưng khí tức ổn định hơn lúc xưa. Y điềm đạm, không ưu phiền, không oán trách, cũng không truy hỏi chuyện Ngưng Ngọc, chỉ an tĩnh ở trong Tiểu Trúc hơn một tháng. Mạch Hồng, Mạch Thanh theo hầu y, cũng bình lặng như nước.

Thương Mặc hầu như mỗi ngày đều tới nhưng chưa bao giờ lưu lại qua đêm. Hai vị tỳ nữ từ lâu đã biết, Tô Tư Ninh không giống như các nàng và mọi người trong bảo từng nói, là tân hoan của Thương Mặc. Thiếu niên và bảo chủ quan hệ trong đó thuần khiết như nước, cực kỳ trong sạch. Có điều bảo chủ không nói, thiếu niên không nói, chỉ có lời đồn đãi chuyện nhảm là bay loạn xạ trong bảo. Nếu hai vị kia không bận tâm, kẻ làm hạ nhân cư nhiên cũng trầm mặc. Có thể hai người các nàng, còn có quản gia và người hầu cận bên cạnh Thương Mặc, trong lòng đều có ít nhiều nghi vấn, nhưng bảo chủ từ trước đến nay chẳng phải thích để mọi người tự đoán tâm tư hắn sao?