Bảo chủ đi rồi, nửa tháng không đến Tiểu Trúc.
Tổng quản thỉnh thoảng tới, hỏi thăm việc ăn, mặc, ở, đi lại.
Kỳ thực Mạch Hồng, Mạch Thanh có điểm nghi hoặc. Bảo chủ và Tô công tử cảm tình khá tốt, thế nào lại giống như cơn gió, đi rồi chẳng thấy thân ảnh. Hỏi Tô Tư Ninh cũng không biết nguyên nhân — chẳng lẽ giống như người ở hậu viện suy đoán, Tô Tư Ninh rốt cục “thất sủng” rồi?
Tổng quản chắp tay sau lưng, liếc mắt nhìn các nàng:”Không có được sủng ái, tại sao thất sủng?”
Mạch Hồng học ông chắp tay sau lưng:”Được sủng ái hay không ông còn không biết?”
Mạch thanh cười cười: “Sủng ái hay thất sủng, chúng ta đều không biết, chỉ có một câu, tâm tư bảo chủ ai có thể đoán ra?”
“Vô luận thế nào thì các ngươi cũng sẽ không lãnh đạm với Tô công tử?” Tổng quản hỏi.
Mạch Hồng cười nói: “Chắc chắn không.”
Tô Tư Ninh nhìn mấy người điềm nhiên nói chuyện trước mặt mình, chẳng biết phải làm gì, một lúc sau mới khẽ nói với Mạch Hồng:”Các ngươi…”
“Chúng ta làm sao?” Mạch Hồng nhìn y, “Còn thỉnh Tô công tử chỉ dẫn.”
Tô Tư Ninh không nhìn nàng, chuyển hướng sang tổng quản:”Thương Mặc hai ngày nay đang làm gì?”
Hỏi trực tiếp, tổng quản cũng đáp trực tiếp:”Ngày hôm kia ra trường ngựa, ngày hôm qua đến thương lượng cùng các chủ buôn, hôm nay ở trong thư phòng chỉnh lý tài liệu.” Hôm kia ông cũng tới, thế nên mọi chuyện đều được “bẩm báo” với Tô Tư Ninh.
Tô Tư Ninh hạ mắt “À.”
Đúng là không ai hiểu rõ tâm tư bảo chủ, thế nhưng cũng không ai suy đoán ra tâm tư thiếu niên. Vì vậy ba người nhìn y, sắc mặt cậu khác với mọi ngày, ngữ khí cũng thiếu đi vẻ điềm đạm nào đó, hồn thất lạc mất nửa phần. Nhưng mỗi lần tổng quản đến, y sẽ hỏi tình hình gần đây của Thương Mặc. Là để tâm hay không để tâm?
Nghi hoặc càng dấy lên, bảo chủ và thiếu niên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tô Tư Ninh không lộ ra nửa điểm tâm tình, lại hỏi tổng quản: “Ta từng nghe Thương Mặc nói nơi này còn có một Tàng thư các?”
Tổng quản gật đầu:”Đúng vậy, ở tây nam giác, cách chỗ này không xa lắm.”
“Ta có thể đến mượn thư tịch về xem không?”
“Đương nhiên có thể.” Tổng quản đáp.
“Cảm tạ.” Tô Tư Ninh cười nói.
Liên tiếp mấy ngày, Tô Tư Ninh vui vẻ chạy tới Tàng thư các, hai ngày đầu còn có tổng quản và Mạch Hồng dẫn đường, về sau đều tự đi. Có đôi khi ở bên trong nửa ngày không ra, có đôi khi chọn một quyển ưa thích mang về Tiểu Trúc chậm rãi đọc.
Tiểu Trúc vẫn không xuất hiện thân ảnh Thương Mặc, nhưng thiếu nhiên lãnh đạm như vậy khiến bọn hạ nhân cũng giống bình thường, ít cười sau lưng.
“Tô công tử hảo.” Lão nô phụ trách trông coi Tàng thư các để ý tới, chắp tay cung kính nói.
“Ngài hảo, hôm nay lại tới làm phiền rồi.” Tô Tư Ninh cung tay đáp lễ.
“Đâu có, các giá sách này đều trầm tịch sắp mốc meo, may có Tô công tử nhiều ngày đến xem chúng.” Lão nô cười nói.
Tô Tư Ninh cười nhẹ, gật đầu:”Hôm nay ta muốn tìm một quyển kinh thư.”
“A, kinh thư đều xếp tận trong cùng, ở đó khá tối, rất khó nhìn.”
“Có thể cho ta mượn ngọn đèn hay cây nến không?” Tô Tư Ninh hỏi.
“Có đèn cầy.” Lão nô nói, “Nhưng hôm nay không được, ta có chuyện quan trọng, có lẽ mai công tử trở lại, ta cùng cậu hảo đi vào xem, thế nào?”
“Không dám phiền tới ngài.” Tô Tư Ninh nói “Chỉ tìm một quyển sách thôi mà.”
Lão nô suy nghĩ một chút: “Được rồi.”
Tô Tư Ninh tay phải cầm đèn, theo hướng lão nô chỉ, đi vào trong cùng Tàng thư các.
Ngân Tùng Bảo rất lớn, vì thế Tàng thư các cũng rất rộng. Có đủ mọi loại sách trong thiên hạ, không thiếu sách hiếm. Chỗ tận cùng bên trong xếp kinh thư quả thực rất tối, tản mác mùi mốc rất đặc trưng của sách. Tô Tư Ninh đơn độc cầm đèn khẽ lần theo gáy sách, tìm cái mình cần.
Phía sau chợt truyền đến tiếng bước chân, rất nhẹ, từng bước một. Tô Tư Ninh cảnh giác quay đầu lại nhìn, không có ai. Đi qua mấy kệ sách một vòng, xác thực không có ai, vừa muốn trở lại tiếp tục tìm kinh thư, bỗng nhiên nghe tiếng gió xẹt qua sau lưng. Cậu xoay người lại, vất vả né đoản kiếm đâm thẳng vào ngực, nhưng vẫn không hoàn toàn tránh được, một đao rạch lên cánh tay trái.
Tô Tư Ninh cảm giác một trận đau đớn, ngọn đèn rơi xuống đất tạo thanh âm lộc cộc. Cậu nhận ra một nữ tử mỏng manh, cao gần bằng cậu.
Tô Tư Ninh đưa tay phải lên ấn chặt vết thương trên cánh tay trái, đau không thốt ra lời.
Nữ tử nhìn cậu, đôi mắt đen thâm thúy mờ mịt, cho dù cầm đoản kiếm dính máu, khuôn mặt vẫn trẫm tĩnh như thể không có chuyện gì phát sinh.
Nàng nhìn cậu một chút rồi nói nói, thanh âm cũng rất ôn nhu:”Ngươi đừng trách ta, ai bảo ngươi lấy đi thực tâm của bảo chủ.”
Tô Tư Ninh đau đớn, lệ xuất, nghe nữ tử tiếp tục nói:”Chúng ta đều cho rằng bảo chủ vô tình, đối với tất cả mọi người đều như nhau, chỉ thỉnh thoảng có người nhẫu nhiên được hắn quan tâm. Nhưng ngươi đã phá vỡ thế cân bằng, còn không tự hiểu. Bảo chủ không ái kẻ bẩm sinh yếu đuối, vậy mà ở bên ngươi; bảo chủ không thích người bệnh tật phiền phức nhưng lại thiên vị ngươi; bảo chủ không thâm tình với ai, hết lần này tới lần khác vẫn là ngươi. Ngươi chiếm nhiều tình cảm bảo chủ như vậy, bị một tên bệnh nhược như ngươi đoạt lấy, ngươi nói chúng ta nên làm cái gì?”
“Trong lúc chúng ta phẫn hận bất bình, ngươi lại nhàn tĩnh, ngày ngày đến Tàng thư các tiêu khiển. Ở đây vắng người, chỉ có mình ngươi, không có hảo thủ hạ đi theo, đại khái tới nơi này chính là để nộp mạng a.”
Tô Tư Ninh không trả lời, có lẽ là không kịp đáp. Nữ tử vừa nói xong liền giơ cao đoản kiếm đâm tới, Tô Tư Ninh cố sức tránh, đột nhiên dưới chân nhá lên, tia lửa bắn ra bốn phía —— ngọn đèn rơi xuống lúc bọn họ giằng co vừa nãy đã bắt lửa vào giá sách cháy rực.
Trời khô, ngọn lửa cứ thế bùng lên rất nhanh, đã bốc cao đến nửa người, nữ tử tựa hồ cũng rất kinh ngạc, thế nhưng vẫn không bỏ qua việc gϊếŧ y. Tô Tư Ninh xoay người chạy trốn, cánh tay trái thụ thương khiến thần trí mơ hồ, y cũng vốn yếu thể lực, ngay cả một nữ tử cũng chạy không thắng, càng không cần nói tới thế lửa cháy hừng hực xung quanh. Rốt cục vì hít quá nhiều, y bị sặc khói, dừng lại chống người vào một kệ sách thở dốc, quay đầu nhìn, nữ tử đã tới gần. Thân thể y vô lực.
“Khụ… Ta ngay cả tên của ngươi… cũng không biết, khụ khụ… Ngươi nếu muốn gϊếŧ ta…” Tô Tư Ninh nói ngắt quãng, “Ngươi… không nhanh sẽ… chết cháy, còn muốn gϊếŧ ta… Khụ khụ…”
Nữ tử đi bước một tới gần: “Ta là Nhiễm Vân… Nếu như ngươi muốn chết rồi làm quỷ minh bạch…..nhớ kỹ a….”
Tô Tư Ninh dựa vào giá sách đi về phía trước vài bước, đi ra giữa tàng thư, khí vô lực, chỉ có thể dựa vào một cây cột, tụt dần xuống, nhìn nữ tử từng bước đến gần y, đoản kiếm trong tay nàng sáng lên, càng có vẻ yêu dã….
Đoản kiếm của nữ tử rốt cuộc không có hạ xuống, vừa tới gần Tô Tư Ninh, nàng đã bị đè bởi một trong những hàng giá sách đang đồng loạt sập đổ.
Tô Tư Ninh dựa lưng vào cây cột, nhìn lửa liếʍ khắp nơi, nghe bên ngoài truyền đến thanh âm huyên náo mới an tâm, từ từ nhắm mắt lại.