Chương 2: Yên các
Mở mắt Tuyết Nhược thấy nàng đang nằm trên chiếc giường nhỏ có vẻ đây là một phòng sách, Tuyết Nhược đóan nàng đang ờ thư phòng. Nhưng nàng đến đây bằng cách nào?. Chẳng lẽ được người ta khiêng tới sao? Gương mặt nàng có chút hồng, thật là mất mặt, một cô nương mà cư nhiên ngủ mà bị người ta khiêng tới khiêng lui mà chẳng biết gì. Tuy biết nàng có tật xấu ham ngủ nhưng đâu đến nỗi mất mặt đếm mức cư nhiên ngủ như heo tại một nơi xa lạ như vậy chứ.
Đang tự trách bản thân thì của phòng bị đẩy của vào. Triệu Ngạn ý cười thật sâu trên mặt liếc mắt thấy nàng đã tỉnh, cư nhiên lại làm bộ như còn đang ngủ, hắn bước lại gần nhỏ giọng.
- Cô nương nên tỉnh rồi, hay là nàng còn muốn ta bế nàng như lúc nãy
Nghe hắn nói thế Tuyết Nhược đang làm bộ ngồi bật ngay dậy, mặt đỏ bừng, mở to mắt nhìn hắn.
“Phì”… Hắn phì cười lớn…hành động vừa rồi của nàng thật đáng yêu…” Đáng Yêu” Hắn như bị đọa bởi suy nghĩ vừa chợt lóe lên trong đầu khiền hắn ngừng cười, thế nhưng vẻ mặt không có biểu tình gì. Quay sang vẫn ý cười dịu dàng trên mặt hắn hỏi:
- Nàng tên gọi là gì?
- Vân Tuyết . Vân Tuyết Nhược trả lời theo bản năng nhưng nhớ ra gì đó nàng không nói ra hết tên mình. Nàng nhíu mày thật là cai miệng đáng chết.
- Hà bá dẫn nàng đến Yên các nhụ tạm. Cái nhíu mày của nàng tuy rất nhanh nhưng tất cả hắn đều thu vào mắt. Hà bá có vẻ ngạc nhiên nhưng rất nhanh ông đến bên cạnh Tuyết Nhược đẫn nàng đến Yên các.
Yên các là một tòa viện mộc mạc, đơn giản không như những trang viện tráng lệ như trong phủ nó mang một phong cách hoàn toàn khác như một tòa viện đôc lập với toàn trang viện. Thế nhưng hết sức sạch sẽ và gọn gàng, điều đó chứng tỏ nơi đây thường xuyên được quét dọn.
Bước vào phòng nàng nhận thấy nơi đây bài trí khá đơn giản chỉ là một bộ bàn ghế và một chiếc giường mộc. Ấy thế nhưng từ chiếc giường và bộ bàn ghế lại thoáng nhẹ mùi hương quế ngọt ngào mà dịu nhẹ. Phải dùng thật vừa phải lượng gỗ quế ghép khéo léo với những chi tiết từ những vật dụng bằng gỗ này mói có thể tạo ra được hương thơm nhưng không quá nồng mà chỉ dịu nhẹ thoang thoảng. Nàng bước đến một bức tranh đặt trên tường bức tranh vẽ vị nữ tử tuyệt sắc. Thấy nàng vươn tay sờ vào bức họa Hà bá ở một bên nhẹ nhàng nhắc nhở :
- Thỉnh cô nương đừng tùy tiện chạm vào mọi thứ ở đây. Mọi vật nơi đây đều do vương gia một tay chăm chút lau chùi tất cả mọi người trong phủ không một ai đươc phép động vào. Lão chỉ dám nói một cách nhẹ nhàng vì chủ tử chưa từng cho ai ở lại qua nơi này nhưng lại cho phép nàng ở lại đây đủ thấy nàng có lẽ thật đặc biệt. Nhưng không có nghĩa nàng được phép đυ.ng vào những thứ ở nơi đây.
- Bức tranh này cũng do hắn vẽ sao? Nó thực xuất thần thực đẹp.
- Vâng. Tất cả tranh ở đây đều do vương gia vẽ. Cùng mọi thứ ở đây đều do một tay vương gia tỷ mỉ làm.
- Ý của ông là giường và bàn ghế cũng do hắn làm sao? Nàng kinh nhạc không thôi
Lướt nhìn xung quanh nàng mới dể ý thấy xung quanh có chừng mười bức tranh vẽ cùng một nữ tử. Mỗi bức là một kiểu dáng khác nhau nhưng có một điểm rất chung đôi mắt nàng đượm buồn.
Thấy nàng không có ý chạm vào các bưc tranh nữa mà chỉ ngắm nhìn chúng Hà bá cáo lui để nàng nghỉ ngơi. Ngằm tranh của hắn khiến nàng cảm thấy có chút hiếu kỳ về con người này. Một kẻ có thể vẽ nên những nét bút xuất thần đến vậy tột cùng là kẻ thế nào. Lại nói những vật dụng trong căn phòng này đều do hắn tỷ mỉ làm.
Bất giác giơ tay sờ chiếc giường mộc bỗng nhiên nàng cảm thấy hắn có lẽ không phải người xấu. Giật mình vì suy nghĩ ấy, lần đầu tiên trong cuộc đời nàng có ý nghĩ nghi ngờ về mối thù diệt môn mà nàng luôn coi là lý tưởng để sống. Trước kia cho dù ngủ cả ngày nàng vẫn sẽ có thể ngủ ngon lành thế mà đêm nay nàng lại trằn trọc. Liệu có phải ngủ cả ngày trên xe ngựa khiến nàng khó ngủ hay là do ý nghĩ lạ lùng vừa mới rồi? Tuyết Nhược lần đầu tiên trong 16 năm qua mất ngủ.