Ngày 27/8/1964, Edmund Emil Kemper, 15 tuổi, được bố mẹ gửi tới sống cùng với ông bà nội tại một trang trại rộng lớn phía bắc California. Kemper từng ở đây với ông bà vào kỳ nghỉ Giáng sinh và học tại đây một thời gian trước đó.
Lần này quay trở lại, Kemper không được ông bà và những người trong trang trại chào đón. Bản thân Kemper cũng không thích quay lại đây.
Kemper ghét cách mẹ cậu đối xử với cậu, và cũng không thích bị ông bà mình quản lý. Cả hai luôn yêu cầu và ép cậu phải làm mọi điều theo ý họ. Kemper đã sớm có ý định chống lại và “trả thù” ông bà mình.
Trong cuốn sách viết về những kẻ gϊếŧ người nổi tiếng và chứng bệnh tâm thần của chúng, bác sĩ tâm thần Donald Lunde có viết nhiều về Kemper.
Ngay từ khi còn nhỏ, Kemper đã muốn tất cả mọi người trên thế giới này phải chết, và hình dung ra cái chết của nhiều người. Kemper thích hành hạ những con mèo, đánh đập chúng, sau đó chôn sống hoặc gϊếŧ chết.
Một buổi chiều tháng 8, bà Maude 66 tuổi - bà nội của Kemper có nặng lời quát mắng Kemper trong bếp. Trước đó, Kemper bị mẹ mình mắng vì không nghe lời. Kemper dồn mọi sự tức giận lên bà và tỏ ra hỗn láo. Đỉnh điểm của sự việc là Kemper chạy tới góc nhà, vớ lấy khẩu súng trường, hướng về phía bà và nổ súng. Sau khi bà Maude gục xuống sàn, Kemper hạ súng xuống, nhặt con dao bếp trên tay bà và đâm liên tiếp cho đến khi bà gục hẳn.
Với thân hình to cao hơn nhiều so với tuổi 15 của mình, Kemper dễ dàng kéo xác bà vào phòng ngủ. Việc tiếp theo Kemper nghĩ mình cần phải làm để che dấu chuyện này là gϊếŧ ông nội.
Ông nội Kemper đã 72 tuổi nhưng còn khá khỏe mạnh, chính ông đã dạy Kepmer cách sử dụng súng vào kỳ nghỉ Giáng sinh năm ngoái.
Sau khi kéo xác bà Maude vào phòng ngủ, Kemper đã nghe thấy tiếng xe của ông ngoài hiên. Ngay khi ông Edmund vừa bước ra khỏi xe, Kemper đã nổ hai phát súng về phía ông. Kemper giấu xác ông trong gara ôtô.
Sau này, khi trò chuyện với bác sĩ tâm thần Donald Lunde, Kemper cho biết đây là cách hắn làm để “trả thù” bố mẹ.
Khi đã bình tĩnh hơn, Kemper gọi điện cho mẹ ở Montana và kể lại mọi chuyện đã xảy ra ở trang trại. Cô Clarnell hoảng hốt, không tin vào những gì con trai nói những vẫn gọi điện ngay cho cảnh sát để thông báo mọi chuyện.
Kemper cũng đã chủ động gọi điện cho cảnh sát. Cảnh sát nhanh chóng có mặt tại hiện trường.
Khi họ tới trang trại, Kemper đã ngồi sẵn ngoài hiên, dáng vẻ bình tĩnh, sẵn sàng bị bắt giữ.
Kemper bị coi là một kẻ máu lạnh nhất ở độ thuổi thanh thiếu niên. Theo Kemper khai nhận, việc gϊếŧ hại bà Maude là do vô tình. Sau đó quá sợ hãi, hắn đã bắn ông nội để giữ kín mọi chuyện.
Vào thời điểm đó, hệ thống pháp luật ở California chưa đưa ra những điều luật cụ thể để trừng trị một kẻ tội phạm gϊếŧ người mới chỉ 15 tuổi.
Kemper được chuyển đến trung tâm y tế để kiểm tra về tâm lý. Kết quả xác định Kemper có dấu hiệu hoang tưởng, tâm thần phân liệt. Tuy nhiên, chỉ số IQ của Kemper lại khá cao, gần như chỉ số IQ của một thiên tài.
Kemper bị quản thúc tại bệnh viện Atascadero của phòng điều tra. Tại đây, Kemper được kiểm tra tâm lý bởi những thiết bị hiện đại nhất.
Tòa án California xử Kemper theo khung hình phạt cao nhất dành cho trẻ vị thành niên, 5 năm tù giam không ân xá trước thời hạn.
Tuy nhiên, 5 năm trong trại giam không đủ để một kẻ vốn sẵn mang trong mình dòng máu sát nhân như Kemper hối hận. Được trả tự do, Kemper tiếp tục gây nên những vụ ám sát kinh hoàng hơn.
Thị trấn bên bờ biển Santa Cruz nằm phía Nam thành phố San Francisco, trên bờ biển Thái Bình Dương. Nơi đây được bao quanh bởi các dãy núi, đại dương và những cây gỗ đỏ cao chót vót. Rất nhiều những khu nghỉ dưỡng cao cấp được xây dựng ở đây.
Tuy nhiên, tình hình tội phạm ở Santa Cruz lại không “phù hợp” với điều kiện tự nhiên nơi này.
Chỉ trong vòng 4 tháng từ cuối năm 1972 đến đầu năm 1973, hàng loạt các vụ gϊếŧ người đã xảy ra tại đây. Thời gian này được coi là thời gian kinh hoàng nhất ở Santa Cruz.
Cùng với những cái tên hay gắn liền với bạo lực và gϊếŧ người như Frazier và Mullin, cảnh sát ở đây còn nhắc đến cái tên Edmund Kemper - một thanh niên trẻ nhưng đã từng chịu án tù 5 năm vì tội gϊếŧ người.
Khi đươc tạm tha vào năm 1969, các bác sĩ tâm thần đã khẳng định Kemper không nên quay về sống với mẹ hắn. Thái độ thù ghét vốn có với mẹ của Kemper có thể khiến hắn trở nên bạo lực hơn.
Clarnell - mẹ của Kepmer sau khi chia tay người chồng thứ 3 thì làm trợ lý hành chính tại trường đại học ở Santa Cruz.
Kemper trở về sống với mẹ hắn. Hai người thường xuyên tranh luận với nhau về rất nhiều vấn đề.
Những năm tháng gắn với bạo lực, gϊếŧ người đã ảnh hưởng lớn đến hành động của Kemper.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Kemper muốn theo học ở học viện cảnh sát. Tuy nhiên, điều đó là không thể đối với một người đã từng phạm tội gϊếŧ người như Kemper.
Một thời gian đi làm và tiết kiệm được một khoản tiền nhỏ, Kemper quyết định sống tách khỏi người mẹ "đáng sợ" của mình. Hắn chuyển đến Alemada sống với một người bạn. Tuy nhiên, Kemper vẫn thường xuyên về nhà để nhận sự hỗ trợ từ mẹ mình.
Thời gian này, Kemper mua một chiếc xe máy để tiện việc đi lại. Hắn chuẩn bị sẵn trong xe của mình dao, còng tay, súng... Kemper đã nghĩ đến việc sẽ gϊếŧ người và đang chờ đợi cơ hội. Hắn thường xuyên cho các cô gái đi nhờ xe của mình, ước tính có khoảng hơn 150 người. Bất kỳ ai trong số họ cũng có thể là nạn nhân nếu hắn thích ra tay.
Ngày 7/5/1972, Mary Ann Pesce và Anita Luchessa đi nhờ xe một thanh niên. Gia đình hai cô gái này đã liên hệ với cảnh sát khi không thấy con mình quay về. Cả hai được thông báo mất tích.
Ngày 15/8, một phần cơ thể của Mary Ann Pesce đã được phát hiện tại một khu vực đồi núi gần đó. Xác Anita Luchessa không được tìm thấy. Cảnh sát cho rằng cả hai cô gái này đã bị gϊếŧ chết cùng một ngày.
Ngày 14/9, Aiko Koo, một sinh viên nữ biến mất khi đi nhờ xe từ Berley về trường.
Đến đầu năm 1973, Cindy Schall, 18 tuổi, biến mất trong khi đi du lịch. Có thông tin xác nhận Cindy đã đi nhờ xe một thanh niên lạ trước khi được thông báo mất tích. Hai ngày sau đó, xác Cindy được tìm thấy trên một vách đá hướng ra biển.
Liên tiếp những vụ mất tích xảy ra khiến mọi người hoang mang.
Ngày 25/1, hai gia đình sống tại Santa Cruz bị bắn chết ngay tại nhà. Hung thủ rất liều lĩnh và ra tay dã man. Người dân ở đây thực sự hoảng loạn và lo lắng.
Cảnh sát cảm thấy bế tắc trong quá trình điều tra. Santa Cruz trở thành vùng đất nổi tiếng với các vụ gϊếŧ người, mất tích… Nạn nhân chủ yếu là phụ nữ và trẻ em.
Ngày 23/4/1973, cảnh sát Santa Cruz nhận được một cuộc điện thoại. Một thanh niên 24 tuổi đã thú nhận những tội ác của mình. Người đó chính là Edmund Kemper.
Kemper đã thú nhận gϊếŧ rất nhiều người và nạn nhân gần đây nhất của hắn chính là mẹ mình, Clarnell Strandberg. Clarnell đã bị gϊếŧ 4 ngày trước đó, hiện tại xác đang được giấu trong tủ quần áo.
Qua cuộc điện thoại, Kemper tỏ ra hoảng loạn và muốn có ai đó đến đón mình. Hắn còn khai nhận thêm mình có hơn 200 viên đạn và 3 khẩu súng ngắn.
Nhân viên cảnh sát tiếp nhận cuộc điện thoại không tin những gì mình vừa nghe thấy. Anh đề nghị Kemper gọi điện lại cho mình sau đó vài phút và Kemper đã làm đúng như vậy. Kemper một lần nữa “thuyết phục” nhân viên cảnh sát đến nhà mình.
Theo thông tin Kemper cung cấp, Trung sĩ Aluffi đã có mặt tại nhà Clarnell Strandberg để xác minh thông tin.
Vừa bước vào nhà, Aluffi đã ngửi thấy mùi kinh khủng của xác người đang phân hủy. Khi ông mở tù quần áo kiểm tra, ông đã tìm thấy xác một người phụ nữ.
Cảnh sát và các nhân viên điều tra nhanh chóng được điều động đến hiện trường.
Ngay sau khi nhận được cuộc điện thoại tự thú của Kemper, cảnh sát có mặt tại nhà Clarnell Strandberg để xác minh. Xác bà Clarnell được tìm trong tủ quần áo. Cái xác đang trong tình trạng phân hủy.
Kemper đã bị cảnh sát địa phương bắt giữ. Hắn tỏ ra khá bình tĩnh.
Kemper ý thức được mình là một kẻ gϊếŧ người nguy hiểm, khi ra tay hắn không kiểm soát được bản thân. Kemper sẵn sàng trả lời khi được hỏi và hai lần từ chối quyền yêu cầu có luật sư. Sau này, tại phiên tòa xét xử, Kemper đã nói rằng hắn muốn có luật sư nhưng không được chấp nhận.
Cậu chuyện của Kemper khiến các nhân viên điều tra thật sự bất ngờ. Hắn thừa nhận đã gϊếŧ 9 người, bao gồm cả ông bà trước đó. Hắn biết cách tạo nên một vỏ bọc tin tưởng khiến các nạn nhân đi nhờ xe không cảm thấy lo lắng, bất chấp những cảnh báo của cảnh sát.
Để chứng minh cho những gì mình nói là đúng, Kepmer chỉ cho các nhân viên cảnh sát nơi giấu và phi tang xác các nạn nhân.