Vì sao Dahmer gϊếŧ người?
Chia sẻ với thám tử Kennedy, Dahmer khẳng định rằng mình không chỉ phanh thây và quan hệ tìиɧ ɖu͙© với thi thể các nạn nhân mà còn ăn thịt họ. Hắn tin rằng chỉ cần ăn thịt ai thì người đó sẽ sống lại trong hắn. Tại sao Jeffrey Dahmer lại trở nên thú tính như vậy? Hắn đã trở thành một tên gϊếŧ người nguy hiểm, một kẻ ăn thịt người và một kẻ bị bệnh thần kinh như thế nào? Nhiều giả thiết được đặt ra: do tuổi thơ ấu không yên bình, bố mẹ không nuôi nấng tốt, đầu bị chấn thương, tác hại của chứng nghiện rượu, nghiện ma túy…
Tuy nhiên, trong cuốn sách “Câu chuyện của người làm cha”, ông Lionel Dahmer - bố của kẻ sát nhân khẳng định rằng vợ chồng ông luôn muốn mang đến sự giáo dục tốt nhất dành cho con. Thể nhưng, những đứa trẻ đã tự dựng lên một rào cản lớn, tách rời bản thân khỏi cha mẹ chúng. “Các bậc cha mẹ rất sợ khi con cái mình trở nên như thế. Nó giống như một dòng nước xoáy cuốn con bạn đi”.
Ông Lionel cũng khá thẳng thắn nhìn nhận những tiêu cực ảnh hưởng trong đời sống của Dahmer. Không có gia đình nào hoàn hảo. Mẹ của Dahmer có sức khỏe không tốt, thường xuyên đau ốm. Còn ông là một nhà hóa học đã lấy được bằng tiến sỹ. Ông Lionel thường xuyên ở nơi làm việc để tránh những sự rắc rối trong gia đình. Vợ chồng lạnh nhạt, xa cách. Và họ ly hôn khi Dahmer mới 8 tuổi.
Song đó không phải là nguyên nhân cốt yếu dẫn đến việc thay đổi nhân tính một cách không thể kiểm soát như vậy. Theo ông Lionel, lý do chính khiến Dahmer thay đổi bản chất là do việc chuyển tới sống tại Ohio. Dahmer lạc lõng giữa đám bạn bè và càng ngày càng thu mình lại. Từ năm 10 - 15 tuổi, Jeffrey Dahmer bắt đầu thể hiện sự lập dị của mình.
“Thằng bé thường xuyên lục lọi những túi rác xung quanh nhà để sưu tầm xác hay bộ phận của những con vật đã chết để lập ra một cái nghĩa trang của riêng mình. Nó lột da của chúng. Có khi còn xuyên đầu của một con chó trên cái cọc” - ông Lionel nhớ lại.
Trong khi những đứa con trai khác theo đuổi sự nghiệp, học hành và lập gia đình thì Dahmer lại chẳng có mục tiêu gì. “Nó hoàn toàn tách biệt khỏi cuộc sống bình thường, sống theo cách của riêng mình, chẳng giống ai” – ông Lionel nói.
Trong đầu Dahmer chỉ có những hình ảnh tưởng tượng của cái chết và chặt chân tay, các biểu hiện của Dahmer giống như một thiếu niên bị bệnh tâm thần. Mọi chuyện càng trở nên nghiêm trọng khi Dahmer bắt đầu có những hành động bệnh hoạn như: cởi truồng giữa đường, quấy rối trẻ nhỏ và kinh khủng nhất là gϊếŧ người.
Cứ mỗi lần như vậy, ông Lionel lại thuê luật sư giúp đỡ và mong đứa con trai của mình sẽ tiến bộ. Tuy nhiên, những mong muốn tưởng chừng đơn giản của ông lại không được đền đáp. Khi đó, Lionel nhận ra rằng đứa con bé bỏng ngày nào đã không còn trong vòng tay chăm sóc của ông.
Truyện Tiên HiệpGiáo sư James Fox, Chủ nhiệm Khoa Tâm lý tội phạm của Trường Đại học Northeastern tại Boston lại cho rằng: “Không có điều gì dự báo được thảm kịch này sẽ xảy ra. Không thể giải thích nổi những hành vi kỳ lạ như vậy. Nhân cách của Jeffrey Dahmer bị phá hủy khi mẹ hắn bỏ đi. Tuy nhiên thật không công bằng khi đổ trách nhiệm này cho bố mẹ của Dahmer. Kẻ tội phạm là hắn chứ không phải cảnh sát hay đấng sinh thành ra hắn”.
Giáo sư Fox nhận định rằng Dahmer là kẻ gϊếŧ người hàng loạt đặc biệt: “Hắn không thể kiểm soát được bản thân và bị chi phối bởi những suy nghĩ bệnh hoạn. Hầu hết các sát thủ đều dừng lại sau khi nạn nhân đã chết nhưng riêng đối với Dahmer, cái chết của họ chỉ là khởi đầu của cuộc vui.”
Phiên tòa xét xử Jeff Dahmer
Trong phiên tòa xét xử Jeff Dahmer diễn ra vào ngày 13/1/1992, lực lượng an ninh được tăng cường nghiêm ngặt nhất trong lịch sử Milwaukee: chó nghiệp vụ được điều động để đánh hơi, phát hiện bom mìn; dân chúng tới xem xét xử đều phải trải qua những cuộc kiểm tra kỹ lưỡng bằng máy dò tìm kim loại.
Riêng Dahmer, hắn được cách ly với mọi người trong phòng xử án bằng kính và song sắt. 100 ghế ngồi trong phòng xử án đã không còn chừa một chỗ, trong đó 23 phóng viên, 34 người nhà của nạn nhân và 43 người dân đến xem xét xử.
Ngoài Jeff Dahmer, phiên tòa còn có sự hiện diện của: thẩm phán Laurence C. Gram Jr, Luật sư của quận Milwaukee Michael McCann và luật sư bào chữa của Dahmer Gerald Boyle. Ông Lionel Dahmer, cha của tên tội phạm cũng tham dự tất cả các buổi xét xử của phiên tòa.
Trái ngược với lời thú tội với cảnh sát trước đó, Dahmer phủ nhận mọi tội lỗi của mình trước bồi thẩm đoàn. Tuy nhiên, sau khi nhận được sự tư vấn từ luật sư bào chữa, Dahmer đã thừa nhận mọi tội lỗi và lấy lý do là hắn bị điên.
Vậy tức là bây giờ thay vì bào chữa về tội gϊếŧ người, luật sư Gerald Boyle chỉ cần chứng minh rằng thân chủ ông ta bị điên thì mới gây ra những tội ác ghê tởm như vậy. Mike McCann, luật sư quận lại cho rằng Dahmer không bị điên và hắn ta biết những việc mình làm là sai trái nhưng vẫn cứ làm. Nói một cách khác, Dahmer là một con quỷ gϊếŧ người không ghê tay.
Cố tình hay bị điên?
Để chứng minh thân chủ của mình bị điên, luật sư bào chữa Gerald Boyle đã đưa ra 45 nhân chứng khẳng định rằng Dahmer có những biểu hiện rất quái dị của chứng rối loạn tâm thần và tìиɧ ɖu͙©. Dường như hắn không nhận thức được những hành động mình đã làm đối với các nạn nhân. Tất cả những gì hắn biết là mình đang tham gia một trò chơi kinh dị mà trong đó hắn đóng vai trò là một người đi săn.
Câu hỏi của luật sư Boyle: “Liệu Dahmer là một con quỷ hay là người bị mắc bệnh thần kinh?” đã buộc bồi thẩm đoàn phải mở một cuộc bỏ phiếu kín. Kết quả là đa phần đều đồng ý với lời biện hộ của luật sư Boyle.
Tuy nhiên, luật sư McCann chưa chịu thua. Ông cho rằng Dahmer hoàn toàn làm chủ được hành động của mình và mọi lời hắn cùng luật sư bào chữa nói trước tòa đều là dối trá.“Ai biết được chính xác hắn đã làm gì? Ai dám chắc rằng hắn sẽ thay đổi? Hắn đã từng tấn công người khác trong thời gian nhập ngũ, hãm hại những sinh viên trong thời gian học ở trường đại học bang Ohio. Quan trọng nhất chính là các kế hoạch của hắn đều được tính toán bài bản”.
Tiếp đó, hai cảnh sát thay phiên nhau đọc bản luận tội, trong đó liệt kê những hành vi quan hệ tìиɧ ɖu͙© trụy lạc và lời nhận tội mà Dahmer đã từng nói với cảnh sát: “Tôi tin rằng những việc tôi làm đều là cố tình, bởi những việc ấy hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi”.
Bản cáo trạng này làm Hội đồng xét xử rất lúng túng. Luật sư bào chữa Boyle lại càng làm vụ việc trở nên khó xử hơn khi vẽ ra một biểu tượng hình bánh xe cho bồi thẩm đoàn xem. Ông lý giải trung tâm của bánh xe là Jeff Dahmer và tất cả những nan hoa đều bị tháo rời cho thấy vì sao Dahmer trở nên lầm đường lạc lối.
“Cất đầu người trong tủ, khoan lỗ trên đầu nạn nhân, cho rằng các nạn nhân sẽ sống lại sau khi mình quan hệ và ăn thịt thi thể họ, rượu chè bê tha, thủ da^ʍ, xây nấm mồ trong nhà… Đó chính là chân dung của Jeffrey Dahmer – một kẻ tự thỏa mãn những hành vi tìиɧ ɖu͙© khác thường.” – Boyle nói.
Trong khi đó, luật sư quận McCann lên tiếng kêu gọi: “Thưa các vị, hắn đã lừa gạt nhiều người. Xin đừng để tên sát nhân nguy hiểm này thoát tội”.
Ác giả ác báo
Quan tòa đã phải mất 5 tiếng để suy nghĩ đưa ra phán quyết. Cuối cùng, họ đã quyết định dù có bị thần kinh hay không, Jeff Dahmer cũng không xứng đáng được nghỉ ngơi trong bệnh viện, chỗ của hắn phải là xà lim trong tù. Hắn phải nhận 15 án chung thân liên tiếp mà tính ra là 957 năm trong nhà tù Columbia Correctional Institute ở Portage, Wisconsin.
Dahmer cải tạo trong tù rất tốt, tuy nhiên hắn lại không được chấp nhận là một phần trong cộng đồng tội phạm ở đây. Hắn liên tục bị bắt nạt và đánh đập. Ngày 13/7/1994, hắn bị một tội phạm người Cuba tấn công khi đang trong một buổi lễ cầu nguyện. Vì việc này, Dahmer đã thuyết phục nhà tù cho phép anh ta được giao tiếp nhiều hơn với các bạn ở trong tù. Hắn có thể ăn và làm việc chung với bạn tù.
Mặc dù vậy, không hiểu vì sao trong số bao nhiêu tù nhân, Dahmer lại đi kết thân với 2 gã tội phạm cực kỳ nguy hiểm: Jesse Anderson và Christopher Scarver. Anderson là một gã da trắng đã gϊếŧ hại chính vợ mình và đổ tội cho một người da màu. Trong khi đó, Scarver là một người đàn ông da đen bị tâm thần phân liệt. Hắn cho rằng mình là con trai của Chúa nên được phép gϊếŧ người. Việc Dahmer làm thân với Scarver quả là một sự kết hợp tai hại khi phần lớn nạn nhân Dahmer từng gϊếŧ là người da màu.
Và đúng như dự đoán, sáng ngày 28/11/1994, người canh gác để 3 gã tội phạm lại để hoàn thành nốt công việc của chúng. 20 phút sau, người canh gác quay trở lại và chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng: Dahmer và Anderson đã bị Scarver gϊếŧ chết. Đầu của Dahmer bị đập nát đến mức không thể nhận diện, trong khi cách đó không xa là thi thể đầy thương tích của Anderson. Trên tay Scarver vẫn lăm lăm một cái cán chổi dính đầy máu. Dahmer đã bị đánh chết vào lúc 9 giờ 11 phút sáng, kết thúc một cuộc đời tội lỗi.
Kết thúc 13 năm gϊếŧ người vô độ, Dahmer chỉ để lại một lời sám hối muộn màng: “Mọi chuyện bây giờ đã qua. Kẻ như tôi không bao giờ dám mơ đến hai chữ tự do. Bản thân tôi cũng không muốn tự do. Thành thật mà nói, tôi muốn cái chết sẽ đến với tôi. Đây là cơ hội để cả thế giới biết đến tôi, biết đến những gì tôi đã làm.
Tôi không có lý do gì để căm ghét ai. Tôi biết tôi là một con quỷ hay một kẻ tâm thần, thậm chí là cả hai. Bây giờ, tôi tin là tôi không được khỏe về tinh thần. Bác sỹ đã nói với tôi về căn bệnh này và tôi cũng từng có biểu hiện y như vậy. Tôi biết nguyên nhân vì sao tôi lại gây nên những tội ác tày đình như thế. Cảm ơn Chúa là tôi sẽ không thể gây thêm bất cứ tội ác nào nữa. Tôi tin rằng chỉ có Chúa mới có thể cứu rỗi tôi khỏi những tội ác tôi đã gây ra”.