Những Vụ Án Kỳ Lạ Gặp Phải Khi Tư Vấn Tâm Lý

8/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
"Tôi tên Lưu Hân Dương, là thư ký của một trung tâm tư vấn tâm lý. Bây giờ, tôi sẽ tám một chút về những vụ án kỳ lạ mà tôi đã gặp và nghe kể mấy năm qua một chút." Lời tác giả: Tốt bụng nhắc nhở: Nội …
Xem Thêm

Chương 7: Vận Mệnh
Có thể là do tôi lớn lên trong điều kiện gia đình không khá giả lắm. Từ nhỏ đến lớn tôi rất ít đeo đồ trang sức, cũng cảm thấy những thứ đó mang trên người tôi rất dư thừa. Trang sức không những không làm tôi nổi bật và xinh đẹp hơn đôi chút mà ngược lại còn dìm tôi càng thêm khó coi. Đương nhiên, tôi cũng là một người phụ nữ, cũng mua một vài đôi hoa tai, dây chuyền và các đồ trang sức nhỏ. Nhưng mà chưa có cái nào ở trên người tôi được quá hai tuần, lúc nào cũng mới vài ngày, tôi đã ném đi đâu mất.

Năm 2013, tôi đã làm việc vài năm, cũng xem như là có chút tiền để dành, mặc dù số tiền gửi tiết kiệm chưa bao giờ quá năm con số. Tôi thấy trên người mình thứ duy nhất khiến bản thân hãnh diện đó chính là đôi bàn tay đẹp. Có một hôm, tôi đột nhiên muốn tìm một chiếc vòng ngọc đẹp kiểu cổ điển, sang trọng đeo lên tay. Không phải tôi khoe khoang, mặc dù mặt mũi tôi bình thường hơi xấu, khung xương lớn, dáng người thô hơi vạm vỡ. Nhưng đôi bàn tay tôi thực sự rất dễ nhìn, vừa trắng vừa thon dài, lại mềm mại.

Tôi đem những suy nghĩ về chiếc vòng ngọc muốn mua cho một người bạn của tôi biết. Người bạn đó của tôi là một người thích ngọc, và cũng khá hiểu biết đối với ngọc thạch, đá quý. Trên tay cô ấy đeo một chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy lên nước màu rất đẹp và một chuỗi vòng đá hồng ngọc màu đỏ sẫm tím. Lúc đó tôi nói với cô ấy: “Tớ muốn một chiếc vòng ngọc phỉ thúy giống loại cậu đang đeo, rất đẹp.” Vì vậy bạn tôi đã đưa tôi đến cửa hiệu vàng bạc đá quý mà cô ấy hay ghé qua. Cô ấy nói, cửa hiệu đá quý này là cửa hiệu có tiêu chuẩn cao nhất trong thành phố của chúng tôi. Chí ít, theo cô ấy quan sát đá quý trong tiệm này tuyệt đối là ngọc thạch tự nhiên. Mấy năm gần đây, ngọc thạch đá quý lớn được tìm mua và yêu thích, giá cả cũng vì thế mà bị đẩy lên cao. Có rất nhiều cửa tiệm ngọc thạch đá quý trên con phố này, nhưng đa số mặt hàng bên trong đều là hàng loại B giả loại A. Cái gọi là hàng loại B, chính là một số ngọc vỡ sau khi ngâm qua a- xít mạnh, thì lên màu nung ở nhiệt độ cao, nhìn qua “thế nước” đặc biệt đẹp, nhưng mang trên người không tốt cho cơ thể. Theo bạn của tôi nói, thì bạn đi hao phí tiền của, dùng mấy trăm đồng mua hàng loại B hoặc là hàng loại C, chi bằng bạn chi thêm chút tiền nữa để mua hàng loại A. Chất lượng độ tinh khiết của hàng hóa loại A có giá cả cũng không phải quá mắc, nhưng nó hoàn toàn được mài bóng từ đá tự nhiên.

Vào một buổi tối, tôi và bạn đến cửa hàng đá quý này. Cửa tiệm gia đình này nằm trên tầng hai của một tòa nhà tọa lạc trong khu phố buôn bán sầm uất. Mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, vị trí phong thủy của tiệm cũng tương đối lệch, nằm trong một góc. Mặc dù tòa nhà thương mại này rất nổi tiếng, hễ đi dạo phố sẽ đi ngang qua toàn nhà này, nhưng không hiểu vì sao, rất ít người đi dạo lên tầng hai của tòa nhà, nhưng lại có rất nhiều người ăn uống ở tầng trệt và xem phim ở tầng một.

Sau khi lên tầng hai, tôi thấy có mấy cửa hàng bán đồ chơi điện tử, điện thoại di động cùng các sản phẩm điện tử, nhưng bên trong không có khách. Còn mấy cửa hàng còn lại đã kéo kín cửa cuốn xuống, dán tờ giấy cho thuê, xem ra là doanh nghiệp không thể tiếp tục. So sánh với tình trạng kinh doanh ảm đạm của những cửa hàng khác cùng tầng, thì cửa tiệm đá quý nho nhỏ kia lại đông như trẩy hội. Còn chưa đến cửa, tôi đã thấy từ xa bên trong có rất nhiều người đứng, người ngồi. Gần như toàn bộ cửa hàng chật nêm người, còn có một số người mang băng ghế dài ngồi ở bên ngoài cửa hàng.

Bên trong cửa hàng ngoại trừ một số tủ kính đặt xung quanh bốn bức tường ra, còn có một tủ kính dài đặt giữa cửa tiệm, lối đi nho nhỏ xung quanh. Trong cửa hàng có hai người, một phụ nữ hơn ba mươi tuổi đang cầm một quyển sách tướng số xem tướng cho khách, còn có một chàng trai trẻ tuổi đứng một bên xâu chuỗi hạt.

Bởi vì bạn tôi đã nói qua với tôi, cho nên tôi biết cửa tiệm này do hai chị em mở ra, cũng đã gần mười năm. Bạn của tôi từ thời trung học đã hay đến đây. Người phụ nữ trung niên da dẻ trắng nõn, tướng mạo sung túc được tất cả mọi người gọi là chị Chu. Chị là một người buôn bán không bình thường chút nào, mỗi khi chị mở miệng ra là ít ai có thể tay không đến rồi tay không đi được. Mà chàng trai hơn hai mươi tuổi đang đứng phía sau chị Chu xâu chuỗi hạt là em trai của chị ta. So với chị Chu, người em trai có vẻ ngốc hơn nhiều.

Lúc tôi và bạn của tôi bước vào tiệm, chị Chu đang xem tướng cho khách, vừa thấy bạn của tôi liền chào hỏi rất nhiệt tình. Chị ấy gọi bạn tôi một cách thân mật là “em gái. Chị ấy còn nhìn chiếc vòng ngọc trên tay và vòng bảo thạch trên cổ bạn tôi, tấm tắc khen ngợi: “Mọi người nhìn chiếc vòng ngọc và hồng ngọc lựu của cô em gái này xem, bảo dưỡng rất tốt. Còn có chuỗi bảo thạch trên cổ em ấy, màu sắc tuyệt đẹp, thế nước rất đầy. Tôi còn nhớ mấy năm trước, lúc em ấy đến chỗ tôi mua chuỗi bảo thạch này giá chỉ có hai ba trăm đồng. Bây giờ trong tiệm không còn tìm được chuỗi bảo thạch nào có màu đẹp như vậy nữa. Chuỗi ngọc trên cổ em ấy, nếu bây giờ muốn mua, chí ít cũng cần mấy nghìn bạc. Tôi còn tìm em ấy mua lại với giá cả hiện nay, em gái thế nào cũng không chịu đồng ý bán à.”

Khi chị Chu nói xong, ánh mắt của tất cả khách hàng trong tiệm đều dán lên chiếc vòng trên cổ bạn tôi, vẻ mặt ngưỡng mộ và ao ước. Tôi cũng nhờ vậy mà nhận ra, bạn tôi không nói quá. Chị Chu này, quả thực là một người buôn bán vô cùng khôn khéo. Bề ngoài là chị ta khen chiếc vòng thạch anh quý của bạn tôi dưỡng rất đẹp, trên thực tế cũng ca ngợi chất lượng hàng trong cửa tiệm cao, song song đó cũng gián tiếp nói cho mọi người biết giá trị thạch anh đá quý không ngừng tăng cao, muốn mua thì phải mua sớm.

Sau đó, tôi đi loanh quanh chọn thật lâu trong tiệm, chị Chu cũng đặc biệt nhẫn nại giúp tôi chọn và đeo thử các loại vòng ngọc. Mặt khác chị ấy cũng đã đánh giá tôi, và giới thiệu với tôi một số chiếc vòng mà chị ấy nghĩ là tôi có thể đài thọ được. Trong đó có một chiếc vòng bạch ngọc phát ánh tím đươc chạm trổ tinh xảo khiến tôi rất thích. Bạn tôi cũng nói, mang chiếc vòng này quả thực không tệ, chất lượng ngọc và thế nước đều rất tốt. Sau này mang lâu, thế nước càng thêm dồi dào, sẽ rất đẹp cho coi. Lúc hỏi giá cả, chị Chu tính trên máy tính đưa ra con số 21.000 tệ. Sau đó, chị ấy nhìn bạn của tôi, nói là do em gái dẫn đến, nên chi ấy giảm cho tôi một ít, tính toán lần nữa thì đưa ra con số 19.800.

Tôi bị dãy số này dọa hết hồn. Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, gia đình cũng không khá giả. Tôi, mẹ tôi, gần như không mang đồ trang sức. Mấy năm trước, mẹ tôi đi du lịch Hong Kong, mua một đôi khuyên tai bạch kim, hơn hai nghìn tệ. Sau đó đôi hoa tai đó, mẹ tôi vẫn đặt trong ngăn tủ, bà nói là sẽ tặng tôi lúc tôi kết hôn. Trước khi bước vào cửa hàng này, tôi vẫn cho rằng “hàng loại A có đắt hơn một chút so với hàng trên taobao[1]”, nhiều nhất chỉ ngàn đồng. Bởi vì tôi thấy một chiếc vòng ngọc loại A trên taobao, giá chỉ mới bốn năm trăm tệ.

[1] Taobao.com: là website bán lẻ có uy tín với lượng thông tin lớn nhất Trung Quốc.

Tôi thử đồ đổi đi đổi lại hơn hai tiếng, trong khi đó chị Chu đi theo một câu em gái, hai câu em gái. Vì vậy, lúc tôi biết giá chiếc vòng, tôi nhất thời có cảm giác đã cưỡi lên lưng cọp, không biết phải xuống thế nào, vô cùng xấu hổ. Tôi quay đầu nhìn bạn của tôi, bạn tôi dùng ánh mắt nói cho tôi biết. Chất lượng và độ bóng của ngọc rất tốt, cái giá này cũng xem như là hợp lý, nhưng bạn vẫn có thể giảm giá thêm chút đỉnh. Chiếc vòng bạch ngọc này là một trong những chiếc vòng tốt nhất ở đây mà chị Chu đã lấy ra cho tôi xem, cũng nói thêm, tôi quả thực đã không chọn sai.

Tôi làm bộ muốn đi WC, kéo bạn tôi đi cùng luôn. Thực ra lúc đó tôi rất muốn cứ thế bỏ đi luôn. Tôi nói với bạn tôi, tôi chỉ nhất thời nổi hứng muốn mua một chiếc vòng đeo chơi. Trước đó tôi còn hỏi bạn tôi, chiếc vòng phỉ thúy bạn ấy mang bao nhiêu tiền, bạn ấy nói hơn hai ngàn. Cho nên tôi mới muốn mua một cái tương tự, tối đa cũng trên dưới một nghìn thôi. Bạn tôi bảo, cái giá đó không thể nào. Bởi vì chiếc vòng phỉ thúy cô ấy đeo là mua vào bốn năm trước, bây giờ giá ngọc thạch đã tăng cao đến đáng sợ. Nếu bây giờ muốn mua một chiếc vòng tương tự của bạn ấy cũng phải năm sáu ngàn. Huống hồ giá chiếc vòng bạch ngọc kia là chính xác, bởi vì chất lượng còn cao hơn nhiều so với chiếc vòng phỉ thúy này. Theo lý thuyết mà nói, giá chiếc vòng kia trên dưới ba mươi ngàn. Nhưng mà trên chiếc vòng bạch ngọc có khắc hoa, có lẽ trên miếng ngọc ban đầu có một số lốm đốm, cho nên mới dùng chạm trổ để xóa đi. Vậy nên giá trị của nó đương nhiên cũng giảm đi đôi phần. Mười tám ngàn cũng xem là cái giá hợp lý. Nếu tôi thật tình muốn mua, có thể giảm xuống trên dưới mười sáu ngàn.

Tôi nói với bạn tôi là tôi không có nhiều tiền như vậy, mà cho dù có, tôi cũng không thể đem toàn bộ gia tài đi mua một chiếc vòng. Bạn tôi hỏi tôi có còn muốn mua nữa hay không? Nếu không muốn mua nó, hai người chúng ta bây giờ có thể chạy luôn. Lúc đầu, tôi quả thực chỉ ham vui nhất thời, nhưng lúc đeo thử vòng, lại thực sự rất muốn mua một chiếc. Không thể không nói, vòng ngọc của nhà chị Chu thực sự không giống với những chiếc vòng tôi đã thấy ở những cửa hàng khác hoặc khi đi du lịch Vân Nam, làm cho người ta đã đeo rồi chẳng muốn bỏ xuống nữa. Hơn nữa, tôi cũng hiểu rằng một người phụ nữ trên đời này cần phải có một món đồ trang sức tốt, không cần nhiều lắm, chỉ một là đủ rồi.

Tôi nói chuyện đó với bạn tôi, bạn tôi cũng đồng ý, đúng là như vậy. Bạn đã hai bảy hai tám tuổi rồi, không phải là cô bé mười bảy mười tám tuổi nữa mà mua những hàng trên vỉa hè hay những đồ trong tiệm nhỏ, hôm nay đeo cái này mai đeo cái khác, không ý nghĩa chút nào cả.

Cứ như vậy, chúng tôi bàn tới bàn lui trong phòng WC rồi mới quay lại cửa hàng gia đình kia. Cố gắng tìm một chiếc vòng giá cả thích hợp hơn một chút, hoặc là chọn một chuỗi ngọc thạch cũng được. Lại chọn một lúc nữa, quả thực cũng có những món có trong khoảng trên dưới hai ngàn, nhưng tôi lại đều không xem vừa mắt. Những cái mà tôi miễn cưỡng xem được, thì cơ bản đều trên năm nghìn.

Ngay trong lúc tôi đang do dự lưỡng lự tìm một món có giá thích hợp mà vẻ ngoài cũng được một chút thì chàng trai vẫn vùi đầu xâu chuỗi hạt kia bỗng nhiên lên tiếng.

Anh ta hỏi tôi: “Chị bình thường có mang ngọc sao? Là mang cho vui, hay bản thân định mua một cái mang theo cả đời, thậm chí sau khi chết còn truyền lại cho thế hệ sau?”

Tôi nói cho anh ta biết, tôi bình thường trên người không đeo trang sức nào cả, nếu như tôi thực sự mua một chiếc vòng ngọc, thì định đeo mãi. Hơn nữa, khi còn sống tôi nghĩ cũng không muốn mua chiếc vòng khác đeo. Cho nên tôi muốn chọn một cái thật thích nhưng giá cả thì trong phạm vi tôi có thể chi trả được.

Chàng trai đó nhìn tôi một chút, lại quay qua nói với chị Chu: “Chị ơi, chị đem cái kia cho chị này xem một chút.”

Có thể thấy rõ, chị Chu lúc đó hơi sửng sốt, dường như có chút kinh ngạc, sau đó lại có chút do dự. Hình như chị ấy không bằng lòng đưa “Cái kia” cho tôi xem. Nhưng sau cùng, chị ấy vẫn đến sau quầy hàng lấy một vòng ngọc ra.

Đó là một chiếc vòng tay quý phi tương đối xinh xắn, thoạt nhìn vô cùng bình thường, thậm chí không bằng chiếc vòng ngọc bích thế nước đẹp có giá tương đối rẻ tôi thấy lúc trước. Chiếc vòng ngoài màu xanh biếc trong suốt rất nhạt ra còn có nhiều những mảnh màu trắng, trong đó có một mảnh vật nhỏ màu xanh. Ngoài cái đó, trên chiếc vòng ngọc này còn có một chấm đen, tựa như một nốt ruồi.

Thành thật mà nói, tôi không nhìn ra chiếc vòng này có gì tốt. Chỉ là lúc đeo nó, lại cảm thấy vô cùng hợp, gần như dán trên cổ tay tôi, nhưng cảm giác lại không siết chặt. Chàng trai trẻ đã đề cử chiếc vòng này cho tôi, không hề giống chị Chu sẽ nói một loạt lý do vì sao giới thiệu để tôi mua chiếc vòng này. Tôi quay đầu nhìn bạn của tôi một chút, bạn tôi nói, miếng ngọc lục sắc này càng dưỡng thì sẽ càng xanh biếc, vô cùng đẹp. Bởi vì mấy chiếc vòng hợp giá cả tôi xem khi trước, bạn tôi chỉ nói cái loại này nào là dưỡng đẹp rồi, thế nước tốt. Trừ cái đó ra cũng không nói gì khác, còn không bằng đeo phỉ thúy.

Bản thân tôi không hiểu nhiều về ngọc, bọn họ nói cái này ổn. Tôi đeo thử một chút, cảm thấy cũng ổn, liền hỏi giá chiếc vòng này.

Chị Chu hơi do dự, lại quay sang nhìn em trai. Rồi chị ấy mới lấy máy tính ấn ra một dãy năm chữ số, nhưng em trai chị ấy lại nói, “Để cô ấy 3200.” Chị Chu dường như bất mãn với điều đó, không ngừng dùng ánh mắt trao đổi với em trai, giống như đang nói, cái giá này quá thấp. Nhưng ánh mắt em trai chị Chu cũng vô cùng kiên định.

Tôi nghĩ, những người giỏi về tâm lý học nhất Trung Quốc không phải là những người viết sách về tâm lý, cũng không phải là những chuyên gia bậc thầy trong trung tâm của chúng tôi mà là những người tiểu thương buôn bán này. Hai chị em nhà này kẻ tung người hứng, làm cho tôi có cảm giác bản thân nhặt được một món hời rất lớn. Nhưng theo tôi tự thấy, cái vòng ngọc này rất bình thường, ngoại trừ cái gì đó như một nốt ruồi đen ra, chiếc vòng này thật sự không có bất cứ chỗ nào hơn những cái khác. Huống hồ, hơn ba nghìn tệ là món tiền vượt quá rất nhiều phạm vi dự trù của tôi. Tôi vốn không định mua, nhưng cậu em trai kia ngẩng đầu nhìn tôi. Cậu nhìn khóe mắt của tôi một chút, nói chắc nịch:

“Nếu như cô tin tôi, cô lấy cái vòng này đi, cô sẽ không hối hận. Cái này màu xanh chấm trắng hợp với cô hơn so với cái màu tím kia. Chiếc vòng này có duyên với cô.”

Trước đó tôi đã nói, lúc cậu em trai kia nói với tôi, cậu vẫn đang nhìn khóe mắt của tôi. Phía dưới khóe mắt bên trái của tôi có một nốt ruồi đen sáng bóng. Mẹ tôi luôn rất không thích cái nốt ruồi này, nhiều lần muốn tôi đến bệnh viện dùng tia laser xóa nó đi. Nhưng tôi vẫn nghĩ nốt ruồi này coi như là một ký hiệu trên người tôi. Điểm đen trên chiếc vòng ngọc này nhìn qua có kích cỡ vừa khích với nốt ruồi bên khóe mắt của tôi. Cho nên, mặc dù tôi không thích cái vòng tay này lắm, nhưng cảm thấy chiếc vòng có tỳ vết này cũng giống như chính tôi vậy. Một câu “chiếc vòng này có duyên với cô” của cậu em trai vừa hay vạch trần sự tiếc rẻ của tôi đối với chiếc vòng. Mặc dù tôi kiên quyết cho rằng, hai chị em nhà này rất giỏi làm ăn, họ nắm đúng tâm lý “một người không hoàn mỹ thương tiếc cho một chiếc vòng ngọc cũng có tỳ vết như thế”. Nhưng tôi vẫn không thể không chi “số tiền lớn” để mua chiếc vòng ngọc “có duyên” với tôi.

Đúng như những lời cậu em trai kia nói, mặc dù ngay từ đầu tôi cũng không thích lắm, nhưng tôi thật sự không có hối hận. Sau hai tuần tôi đeo chiếc vòng này trên tay, không còn cảm giác u ám như lúc ban đầu, nó trở nên sáng ngời rực rỡ hơn. Bạn bè và đồng nghiệp thấy chiếc vòng trên tay tôi đều khen ngợi nói rằng màu sắc rất trơn bóng, giống như được tôi dưỡng đẹp thế. Tôi cũng dần yêu thích nó hơn, hơn nữa càng ngày càng thích. Lúc đầu, khi mẹ tôi nghe nói tôi mua cái vòng tay này, đã rất tức giận, cho rằng tôi không kiếm được bao nhiêu mà đã tiêu xài hoang phí. Nhưng sau này thái độ của mẹ tôi đã thay đổi, thậm chí còn ngỏ lời cũng rất muốn đi mua một chiếc vòng ngọc như vậy. Vì vậy, trước khi đến sinh nhật mẹ vào tháng năm, tôi đưa mẹ tôi đến cửa tiệm gia đình đó. Mẹ của tôi liếc mắt nhìn một đống vòng tay liền vừa ý một chiếc vòng phỉ thúy dần đổi màu. Mặc dù chiếc vòng rất bình thường, trong mấy cái vòng đưa bà chọn cũng không phải là cái tốt nhất. Nhưng bà thử đeo một lần lại không lấy ra được. Chị Chu thấy thế liền nói, ngọc thạch cũng có linh tính, chị vừa liếc mắt đã chọn trúng nó, nó cũng thích chị nên muốn đi theo chị. Mẹ tôi còn muốn xem mấy chiếc vòng khác, nhưng bởi vì thật sự không tháo nó ra được. Không còn cách nào khác, sau cùng bà phải mua chiếc vòng kia với giá 4800. Tôi nghĩ, lời nói ám chỉ của chị Chu có phần đúng. Mặc dù mẹ tôi ngay từ đầu có chút bài xích với chiếc vòng, sau này đeo nhiều thế nước càng ngày càng đẹp. Hơn nữa khi người khác khen chiếc vòng của bà thì bà sẽ kể sự tích đeo một lần liền không tháo được trước đây. Sau đó cho dù có nhìn những chiếc vòng khác, vẫn nghĩ nó vẫn tốt hơn nhiều. Còn về chiếc vòng có nốt ruồi đen trên tay tôi, thật ra còn một số chuyện để nói. Nhưng mà bây giờ tôi nên nói về cửa tiệm đá quý này trước đã.

Từ đó về sau, tôi đã vài lần đến cửa hàng này mua cho cha tôi bùa hộ mệnh treo trên xe và hồ lô đá vỏ chai (Obsidian). Đương nhiên, tôi mua những thứ này không phải vì tôi tin những thứ đó có thể bảo hộ ai đó, mà chỉ đơn giản biểu đạt sự quan tâm đối với người thân yêu của tôi. Thường xuyên qua lại, tôi và chị Chu tương đối thân thiết. Tôi biết được cửa tiệm này của chị là sản nghiệp của gia tộc. Cha chị trước đây thường thích đi khắp nơi tìm kiếm vật liệu đá quý, rất si mê với những thứ đó. Cả gia đình đều tin Đạo giáo[1], anh cả là xem phong thủy, huyệt mộ cho người ta. Anh hai thì thừa kế sự nghiệp của cha, ra ngoài tìm kiếm và thu mua một số nguyên liệu ngọc thạch và vật liệu gỗ. Chị tự mình kinh doanh cửa hàng đá quý, em trai có lúc theo các anh trai lo bên ngoài, nhưng phần lớn thời gian ở nhà giúp chị.

[1] Đạo giáo: do Trương Đạo Lăng thời Đông Hán lập nên.

Ngay từ đầu chương tôi đã đề cập đến cửa hàng này của chị Chu, ngoại trừ bán trang sức đá quý pha lê ra, còn xem đại vận, ngày tháng cho khách hàng. Vì vậy, đa số các cửa hàng kinh doanh trên tầng lầu này do lượng khách hàng quá thưa thớt mà đều đóng cửa, chỉ có cửa hàng của chị Chu mỗi ngày đều tấp nập người ra vào. Chị Chu nói qua tôi nghe cũng rất mơ hồ, nhưng mà theo ý tôi, đây là một phương thức làm ăn. Lúc đó rất phổ biến việc thỉnh Phật bảo hộ, chính là một kiểu phù hộ vô hình. Những người đến tìm chị Chu xem tướng số, hầu như mỗi người đến đây đều mang một miếng tượng Phật bảo hộ bằng đá vỏ chai trước khi rời khỏi đó.

Trong đó có một lần, tôi đến chỗ chị Chu xem sợi dây chuyền gỗ đàn hương đỏ, thì cậu chủ giàu có mở quán cà phê bên cạnh đến tìm chị Chu hàn huyên. Lúc đó anh ta nói, buổi chiều anh ta phải về quê một chuyến, quê anh ta là một thị trấn nhỏ trong một tỉnh cũng khá phát triển. Tất cả mọi người đều biết, địa phương nhỏ đó có nhiều nhà giàu có, cậu con trai lái Lamborghini đi khắp nơi tìm mua Lão can ma[2] và bánh hoàng[3] cho mẹ hay sao?

[2] Lão can ma: là một thương hiệu gia vị hạt tiêu nổi tiếng của Quý Châu.

[3] Bánh hoàng: đồ ăn vặt nổi tiếng của Quý Châu, Tứ Xuyên.


Cậu chủ này bày tỏ, hôm nay anh ta phải về quê, thế nhưng không biết vì sao, trong lòng luôn có một cảm giác rất bất an, giống như là chuyến đi này sẽ không thuận lợi cho lắm. Bởi vì xe đang chờ dưới lầu, anh ta phải đi gấp, cho nên anh ta muốn xin chị Chu xem cho anh ta.

Chị Chu nói với vị khách nữ đang chờ chị xem ngày giờ chờ một chút. Sau đó chị ấy bắt đầu lật sách. Bìa quyển sách kia màu đỏ, mẹ tôi cũng từng mua, hình như là sách của một thầy tướng số Đài Loan nào đó, hàng năm đều sẽ ra một cuốn. Quyển sách trong tay chị Chu không giống với quyển sách trong nhà tôi, đều cùng một người viết, nhưng nội dung khác nhau. Quyển trong nhà tôi là để cho người bình thường xem, còn quyển sách trên tay chị Chu, theo chị ấy nói, đó là dành cho “người trong nghề” xem.

Chị Chu hỏi ngày sinh tháng đẻ của cậu chủ kia, lật sách tra xét một chút, sắc mặt chị bỗng sa sầm. Theo như tôi thấy, vẻ mặt này là một loại biểu cảm chị Chu hay dùng để lừa người ta. Sau đó chị Chu sẽ tiếp tục mở miệng nói kiểu như “Huynh đài ấn đường ngươi biến thành màu đen à!”. Rồi sẽ: Ôi chao, thật sự là không tốt. Nhìn đại bát tự kết hợp với tiểu bát tự của huynh đài có tai nạn đổ máu à!

Một người vốn tự cảm thấy không ổn nên đến tìm thầy tướng số, đương nhiên sẽ hoàn toàn tin những gì chị Chu nói, sau đó sẽ hỏi chị ấy nên làm thế nào.

Đúng như tôi dự đoán, chị Chu nói với cậu chủ kia rằng, cảm giác của anh rất chính xác, chuyến đi này của cậu tốt nhất đừng đi, sẽ có đổ máu. Cậu chủ kia đương nhiên bị dọa, liền nói: Trời ời, Thế này sao được? Không được đâu, lần này tôi có chuyện quan trọng phải về xử lý. Chị chu nói, thực sự không về không được sao? Có lẽ đừng về là tốt nhất. Sau đó chị Chu thấy không khuyên được cậu chủ kia, liền đến bên quầy hàng lấy một thứ tôi vô cùng quen thuộc. Đúng vậy, chính là mặt dây chuyền tượng Phật bảo hộ.

Lúc đó tôi đứng một bên xem, thiếu chút nữa đã cười thành tiếng, cảm thán kĩ năng diễn xuất hạng nhất của chị Chu. Xem biểu cảm kia, thật sự giống như cậu chủ đời hai kia chuyến về quê này sẽ mất mạng vậy. Về phần mặt Phật bảo hộ này, tính chơi chơi một ngày bán ra cũng không ít à? Thật sự có thể nói một người mua một cái, từ lúc tôi ngồi đây chọn dây chuyền gỗ đến giờ, tôi thấy có ba người tìm chị Chu xem tướng số đều mang về món này. Bạn cho rằng như vậy rất tiện lợi? Cũng không tiện lợi lắm đâu, mỗi cái mất bảy tám trăm tệ à!

Tôi thấy chị Chu nói với cậu chủ kia rằng: “Em trai, nếu như chuyến đi này cậu em cần phải đi, thì hãy đeo cái này. Không cần bàn đến tiền bạc. Nhưng mà, chị khuyên em tốt nhất không nên đi. Chuyến đi này, khẳng định là không thuận lợi.”

Trong quá trình vài lần đến cửa hiệu đá quý này mua vài thứ, tôi phát hiện đúng như lời bạn tôi đã từng nói trước đây, chị Chu là một người buôn bán rất giỏi. Chị ấy rất khôn khéo, giỏi thăm dò hoạt động tâm lý của người khác, cũng rất giỏi dùng cách thức mơ hồ tâm linh này để lừa khách hàng mua thứ gì đó, luôn luôn khoác lên mình bộ dạng chuẩn mực. Một cậu chủ giàu có như thế, dĩ nhiên sao không mua nổi một sợ dây truyền mặt Phật bảo hộ mấy trăm tệ được chứ. Chị Chu nói là không cần bàn đến tiền bạc, nhưng người ta cũng không thể nào lấy thứ gì đó của chị ấy mà không trả tiền đúng không? Chị ấy nói như thế, ngay cả tiền cũng đừng đề cập với chị ấy, thật giống như đang nhấn mạnh tính cấp bách và nghiêm trọng của chuyện này, khiến cho người ta càng thêm tin những lời của chị ấy. Linh tính của ngọc thạch pha lê, là do rất nhiều người thích nó. Chị Chu nói ngọc thạch pha lê sinh ý, dùng cách nói mơ hồ này để nâng cao tác dụng vốn có của đá quý pha lê cũng không có gì đáng trách. Nhưng chị ấy dùng tướng số để ngụy trang, dọa người khác vừa kinh vừa sợ, sau cùng đạt được mục đích kiếm tiền, thì tôi thấy cái này hơi quá quắt rồi.

Lúc đó tôi đứng một bên nhìn tất cả, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Tôi không tiếp tục đứng nghe chị ấy làm thế nào lừa cậu chủ kia. Tôi đã tự mình bỏ đi, ngay cả dây chuyền gỗ đàn hương đỏ cũng không thèm mua. Lúc đó, tôi thậm chí đã có ý nghĩ, sau này sẽ không bao giờ đến cửa hàng của chị ta nữa.

Đại khái qua hai tháng, có một ngày, bạn tôi kêu tôi theo cô ấy đến cửa hàng đó đánh bóng lại đá quý. Người bạn này chính là người lúc đầu đã dẫn tôi đến cửa tiệm đó. Bạn ấy nói chuỗi vòng hồng ngọc lựu của cô ấy bị một cô gái mà cô ấy rất không thích sờ soạng. Lúc đó cô ấy cũng rất không vui, nhưng ngại nói ra thì tình cảm sứt mẻ không tốt, sau đó vẫn còn khó chịu. Cho nên cô ấy muốn đem chuỗi hồng ngọc lựu này đến cửa tiệm dể đánh bóng một chút.

Trên đường đi cùng bạn, tôi kể chuyện tôi đã thấy chị Chu đã lừa dối cậu chủ kia thế nào. Bạn tôi cũng bày tỏ, chuyện chị Chu xem tướng này cô ấy cũng luôn bài xích. Nhưng mà mấy năm gần đây, quặng đá quý ngày càng hiếm, cái mỏ Myanmar cũng đã đào rỗng từ lâu. Đa số nguyên liệu ngọc đều từ bên ngoài đưa tới, phẩm chất ngọc thạch cũng càng ngày càng kém. Tiệm nhà chị Chu là dùng ngọc mà cha chị ấy đã tích trữ trước đây. Chất lượng ngọc quả thực rất tốt, mua ngọc ở nhà chị ấy đúng là rất chuẩn.

Sau đó, tôi theo bạn của tôi đến tiệm đá quý của chị Chu. Giống như trước đây, vừa mới lên lầu đã thấy từ xa người đông đúc đang tìm chị Chu xem tướng. Chị Chu ngồi phía sau tủ kính bày hàng. Trong tiệm chỉ có một mình chị ấy.

Lúc tôi cùng bạn đi vào, chị Chu vẫn như trước đây, vô cùng nhiệt tình chào hỏi với hai chúng tôi, còn thân thiết gọi chúng tôi là “em gái”. Nhưng bởi vì chuyện trước đó, tôi không quá vồ vập với chị ấy. Trong lúc chờ bạn tôi đưa chuỗi hồng ngọc lựu đánh bóng, tôi đến ngắm nghía mấy sợi dây chuyền gỗ đàn hương đỏ. Tôi kêu bạn tôi xem giúp chất lượng gỗ này. Bạn tôi thông thạo đá quý pha lê, nhưng không biết về gỗ, cũng không biết đây có đúng là gỗ đàn hương đỏ hay không.

Lúc tôi và bạn đang xem chiếc vòng gỗ kia, thì có một phụ nữ trung niên với sắc mặt xanh xám tái đen, ăn mặt giống một nhà giàu mới nổi vội vã đi vào cửa tiệm. Người đó vừa tới cửa tiệm đã nói ngay với chị Chu:

“Tôi mới từ núi Cảnh Vân (nơi hỏa táng) trở về, tiêu trừ sợi dây chuyền đá vỏ chai của em trai tôi một chút.”

Chị ta một thân trang sức và túi xách sặc sỡ, bước qua cánh cửa tiệm của chị Chu, đi thẳng đến bên quầy hàng, không quan tâm đến người khách đang ngồi trước quầy nhờ chị Chu xem tướng số, trực tiếp nói với chị Chu rằng:

“Ngải Dục, thực sự được chị xem rất chuẩn. Chị bảo nó đừng lái xe, nó không tin, bây giờ thực sự xảy ra chuyện rồi. Hơn nữa chuyện này đặc biệt phiền phức… Chị biết chưa? Nó lái xe, giám đốc đối tác làm ăn đã chết. Chị mau xem giúp nó đi…”

Sau đó, chị Chu lật sách tướng số nói chuyện nửa ngày với người phụ nữ kia. Chị nói, để cậu ta mua sáu con rùa phóng sinh. Hơn nữa trong quá trình phóng sinh, đem những chuyện không tốt đã gặp phải cùng những chuyện không thể nói với người khác nói cho rùa nghe. Sau đó còn nói một số việc cần chú ý linh tinh khác, tôi cũng không nhớ lắm. Nghe nội dung nói chuyện của hai người họ, tôi mới biết được, người phụ nữ thoạt nhìn như nhà giàu mới nổi này chính là chị của cậu chủ quán cà phê tôi đã thấy trước đó.

Nghe đâu, cậu ấm đời thứ hai của quán cà phê kia gặp tai nạn giao thông trên đường về quê, mặc dù chỉ bị thương nhẹ, nhưng bản thân cậu ta sợ hãi không ít. Sau khi gặp chuyện không may trở về tìm chị Chu, nói chị Chu xem bói rất chuẩn, cậu ta thật sự không nên trở về, trên đường đã xảy ra chuyện. Nếu như không nhờ tấm bùa hộ mệnh chị Chu đã đưa, có lẽ cậu ta sẽ không bị thương nhẹ như vậy. Tiếp theo cậu ta lại nghe lời chị Chu mang về một món đồ đồi mồi về nhà trấn tà. Chị Chu bảo cậu chủ kia trong vòng ba tháng không được lái xe. Cậu chủ kia nghe chị Chu nói, bản thân không tự lái xe, đều để tài xế lái. Nhưng mấy ngày trước, cậu chủ kia tiếp đãi bạn hàng ở nơi xa đến, dẫn đi ăn. Sau khi mọi người vui chơi đến khuya, đều đã uống say, chỉ có cậu chủ kia là không uống rượu, cho nên cậu chủ kia đã lái xe, kết quả là xảy ra chuyện. Cậu chủ đó chỉ bị trầy da một chút (cậu chủ kia và chị của cậu đều cho rằng chuyện này là do nhờ sợi dây chuyền bảo hộ mà cậu chủ kia đeo), nhưng giám đốc đối tác bị quăng ra khỏi xe và đã chết. Bản thân lái xe gây ra chết người, khiến cho cậu chủ kia mang gánh nặng tâm lý rất lớn. Cậu ta thậm chí còn cho rằng do bản thân mang tai họa đã làm liên lụy đến người khác.

Trước đó chị Chu cũng từng nói, chị ta và em trai của chị ấy bởi vì có tin thờ đạo, nên trên đầu đều có “Công”. Đối với lời này, tôi luôn cảm thấy rất buồn cười. Sau khi từ tiệm đá quý trở về, tôi lại luôn suy nghĩ về chuyện đó. Quả thực, chuyện này nghe qua rất quỷ dị. Nếu như tai nạn giao thông lần đầu tiên là do gánh nặng tâm lý nặng nề gây ra bất trắc ngoài ý muốn, vậy tai nạn lần thứ hai thì phải giải thích như thế nào? Có một lúc nào đó, ngay cả tôi cũng tin, chị Chu thực sự rất “Thần thánh”.

Sau này, tôi đem chuyện này nói cho Ngô Bán Tiên nghe. Ngô Bán Tiên ghét cay ghét đắng hành động của chị Chu. Thầy nói, tiểu Lưu à, cô biết vì sao “Tử bất ngữ quái lực loạn thần”[1] không? Tôi trả lời, bởi vì Khổng Tử tin tưởng vào khoa học. Ngô Bán Tiên lấy ngón tay búng sau ót tôi một cái, tôi đau muốn chết. Thầy lại cười tủm tỉm và bắt đầu giảng giải:

[1] Tử bất ngữ quái lực loạn thần: có nghĩa là Khổng Tử không nói chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn, quỷ thần.

“Trên thế giới này có rất nhiều chuyện chúng ta không lý giải được, cô có thể không tin vào khoa học, nhưng có một điểm cô nhất định phải tin. Một người, chỉ cần lời nói và việc làm của bản thân đầy chính trực, tuyệt đối sẽ không gặp chuyện quái lực loạn thần. Ai cũng sẽ có khoảng thời gian không thuận lợi, hơn nữa đôi lúc còn số con rệp, các loại chuyện xui xẻo sẽ liên tiếp xảy ra không ngừng. Càng ở những lúc như vậy, thì càng dao động ‘chính niệm’ và chính tín’. Lòng tin của con người rất thần kỳ, trong lúc bạn gặp vận xui mạt rệp, nếu có người trồng vào lòng bạn một đức tin không tốt, thì trong một đoạn thời gian rất dài, bạn rất khó đứng dậy. Chị Chu kia chính là đã đem ý niệm không tốt nhồi nhét vào đầu người thanh niên kia. Cô ngẫm nghĩ lại xem, đó là áp lực tâm lý lớn thế nào chứ. Một người đang trong lúc chịu áp lực tâm lý, trạng thái tinh thần có thể tốt sao? Có thể không gặp chuyện không may sao?”

Sau đó không lâu, tôi có một người bạn, hai lần liên tiếp không hiểu vì sao lại sảy thai. Sau đó, bản thân đi trên đường bằng phẳng cũng bị té bị thương ở tay. Sau đó, bởi vì có người cấp trên cùng cơ quan theo đuổi cô ấy mà cô ấy đã tranh cãi túi bụi với chồng. Cô ấy nghe người ta nhắc đến chủ một cửa tiệm đá quý có xem tướng số, hơn nữa còn xem rất chuẩn xác. Cô ấy biết tôi đã từng đến cửa hiệu đó mua không ít đồ, nên muốn tôi đi cùng cô ấy đến đó. Tôi khuyên cô ấy đừng đi, nhưng cô ấy không chịu nghe, còn nói là, cùng lắm là cô ấy để tôi mua cái gì đó, đừng ngại, tôi mua. Vậy đấy, tôi thật sự rất bất đắc dĩ, chỉ có thể theo cô ấy đến đó.

Hôm đó, chị Chu cùng với người em trai không nói nhiều của chị ấy đều có mặt ở đó. Em trai của chị ấy vẫn giống như lần đầu tiên tôi gặp, ngồi im lặng bên quầy hàng xâu chuỗi hạt. Bạn tôi phải ngồi đợi bên cạnh quầy hàng rất lâu, mới đến lượt để chị Chu xem thời vận cho bạn ấy. Chị Chu lật sách qua lại, rồi mới nói. Năm nay cô trùng với sao mộc, trên đỉnh đầu có huyết quan, có rất nhiều điều không xuôi chèo mát mái. Nếu như chưa kết hôn, quan hệ với bạn trai có thể gặp phải ngăn cách. Nếu như đã kết hôn rồi mang thai mà nói, có thể đứa bé sẽ không giữ được, mặt khác còn phải cẩn thận kẻo bị thương. Cô gần đây có thể sẽ té ngã bị thương đến xương tay, mặt khác cuối năm sẽ gặp rất nhiều đào hoa lung tung. Lúc đó, bạn của tôi đi vào cũng đâu có nói chuyện gì với chị Chu, tay cô ấy bị gãy cũng không nhìn thấy vết tích gì nữa rồi. Cho nên những lời chị Chu nói, quả thực rất chuẩn xác cũng rất thần kỳ. Nhưng những chuyện chị Chu nói, bạn tôi thật sự đã gặp rồi. Những gì thật sự cần phải gặp vẫn phải gặp, chị ấy

Bạn tôi mua mặt dây chuyền Phật bảo hộ, lại nghe theo ý kiến của chị Chu, chuẩn bị đi mua sáu cây trúc phú quý đặt trong phòng. Lúc này, chị Chu quay đầu nhìn tôi, hỏi tôi có muốn xem ngày giờ đại vận hay không. Tôi bỗng nhiên nhớ đến những lời thầy Ngô Bán Tiên đã nói với tôi. Vì vậy, tôi cười nói, cảm ơn tôi không cần. Bất luận tốt hay xấu, đều là số mệnh của chính tôi, tôi không làm những việc trái với lương tâm, tôi tin rằng ông trời sẽ đối xử tử tế với tôi.

Lúc đó sắc mặt của chị Chu có đôi chút xấu hổ, nhưng ngay lập tức chị ấy lại cười nói vui vẻ với tôi. Chị ấy còn nói bản thân người có vận số rất mạnh thì sẽ không đi xem tướng số. Lúc tôi và bạn tôi chuẩn bị rời đi, cậu em trai vẫn luôn im lặng xâu chuỗi hạt kia bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi tôi mang chiếc vòng ngọc kia cảm thấy thế nào. Tôi nói cảm ơn anh đã giới thiệu, chiếc vòng này tôi rất thích. Cậu ấy nói thích là tốt rồi. Tiếp theo cậu lại quay sang nói với bạn của tôi:

“Chuyện của chị không cần quá lo lắng. Nhìn tướng mạo của chị vẫn còn tốt, sắc mặt cũng không sao, chỉ cần vượt qua khoảng thời gian không may này là ổn thôi.”

Những lời này của cậu làm bạn tôi cảm thấy rất thoải mái. Sau đó quả thực đúng như những gì cậu ấy nói, sự không may mắn của người bạn này của tôi đã qua đi rất nhanh . Cuối năm bạn ấy mang thai cục cưng, tháng 2 năm 2014 thì thuận lợi sinh con, một nhà hòa thuận vui vẻ.

Sau chuyện này, khiến cho tôi cảm thụ đặc biệt sâu sắc một điều đó là, bất luận là ai hay chính là bản thân mình, nói những lời tốt đẹp may mắn, như vậy tất cả mọi chuyện sẽ trở nên rất tốt. Không nên đi ám chỉ bản thân hoặc người khác có trạng thái không tốt, số mệnh không tốt, hoặc đại khái như vậy. Mấy cái vận mệnh, số phận gì đó, bạn càng nói nó không ổn, thì nó lại càng không ổn. Mà cái vận mệnh, số phận gì đó, không nên đi xem, biết rõ rồi thì phải làm thế nào hả? Mặc dù bạn cố gắng thay đổi nó, thì có thể thoát được cái hố trên con đường bạn đi cần phải có hay sao?

Thêm Bình Luận