… MỘt cơn gió mạnh lướt qua, táp vào má, người Linh run lên vì xúc động manh, ánh mắt thất thần, cánh tay buông thõng, năm đầu ngón tay rát bỏng…. Linh hoàn toàn mất tự chủ, toàn thân cứng đơ, tê dại…
Cô ngước lên chầm chậm ,đôi mắt run rẩy dừng lại nơi những vệt má đỏ au của Vũ…Những vết xước động cựa… tim nhói lên từng đợt, xót xa..
Bất giác, cô từ từ đưa những ngón tay tội đồ lên sát mặt anh… nhẹ chạm vào vùng má đang tê đi vì cái tát hết dồn hết sực lực của một cô gái đang giận dữ ban nã. Rất đỗi dịu dàng… bàn tay còn lại không nhúc nhích, rơi vào quên lãng trong cái nắm tay xiết chặt của Vũ…
Nắng vàng ngọt rơi xuống bờ mi, Vũ lạnh lùng nheo mắt, chăm chú nhìn những đường nét bối rối, ánh mắt xót xa ươn ướt trên khuôn mặt Linh. Khi những đầu ngón tay em khẽ chạm vào lớp da thịt, mọi thứ như tan chảy… Cơn cuồng nộ tưởng nổ ra nhanh chóng được mơn trớn xoa dịu… Cảm giác rát bỏng được tưới mát bởi những giọt yêu thương âm ỉ, nhẹ nhàng róc rách qua từng tế bào thần kinh dưới lớp da mặt… Tim Vũ đập nhanh, mạnh… loạn!
Trong khoảnh khắc ấy, Vũ thấy những hạt nắng vàng ươm sóng sánh trong ngập ngừng đáy mắt, những giọt nắng trong veo, tươi vui, nhảy múa… Mọi thứ ngưng lại cho, cô đọng trong từng chuyển động nhỏ của năm đầu ngón tay Linh. Họ đứng đối diện nhau,ánh mắt cô ngước lên lặng lại nơi bờ má anh. Anh, mắt không rời, xao động với từng biến chuyển trên gương mặt người con gái nhỏ mà mới đây anh còn nhẫn tâm đem ra làm công cụ chiến đấu với ba mình…Đối mặt nhưng hai trái tim dịch chuyển theo những ngã rẽ riêng. Khoảnh khắc này, Linh như quên mất chàng trai trước mặt mình là Hoàng Lê Vũ, và không phải cái tên nào khác... Còn với Vũ đây có lẽ là những tích tắc đẹp đẽ nhất, trong lành và tươi mát nhất, khoảnh khắc mà sau này, mỗi lần trong giông tố lại trở thành dòng nước tưới mát, xoa dịu tâm hồn anh…
Một giọt nước mắt rơi xuống lòng bàn tay đang nắm chặt tay cô… Vũ giật mình… bất ngờ… Giọt nước mắt nóng ran chất chứa bao nỗi đau, nghẹn ngào.
- Cô điên à, buông ra…! Vũ lạnh lùng quay phắt mặt đi, để lại những ngón tay Linh chới với giữa không trung, đôi mắt cô nhập nhòa trong nước mắt… Anh không hiểu tại sao nhưng lòng anh nhói lên, tim giật giật từng cơn ngắn cũn như người bị nấc cụt.
- Tôi xin lỗi, xin lỗi. Tôi không cố ý… Linh sụt sùi trong nước mắt, dùng mọi nỗ lực ngăn nỗi đau đang dâng trào trong cô tràn ra khóe mi.
- Im đi, khóc lóc cái gì… Tôi đã chết đâu! Vũ nói xẵng. Nhận ra Linh vẫn không thôi sụt sịt, anh trừng mắt nhìn cô, bực bội:
- Nín!!! Tôi bảo cô nín. Cô điếc rồi hả?
Rồi quay lưng, từ từ tiến lại bên chiếc xe, mở cửa bước vào, hoàn toàn bình thản. Khi đã ngồi chỉnh tề trước vô lăng, Vũ ngước ra lề đường, Linh vẫn đứng im không nhúc nhích, đôi mặt cúi rụt bất dịch trên đôi cao gót chênh vênh trên mặt đường.
- Cô có lên xe không đây, tôi thông báo cô muộn 10 phút rồi. Định đứng đấy ăn vạ vì đã tát tôi hả?
Vũ nói qua cửa kính, ánh mắt anh đầy lo lắng và bất an. Có những điều mãi anh vẫn không hiểu ở cô gái mà lúc này hình như đã là một chút gì đó trong anh. Một chút gì rất nhẹ rất khẽ, rất mỏng nhưng vấn vương và quấn quýt… Một chút gì rất đỗi trong veo và mát lành…
Linh chầm chậm bước lại phía cửa xe, định với tay mở cánh sau của chiếc xe sang trọng.Nhưng.... Cửa trước mở toang, Vũ lạnh lùng thu tay về lại đặt nghiêm chỉnh trên vô lăng như ban nãy, hất mắt về phía Linh. Cô hiểu ý, lặng lẽ bước vào ngay ghế bên cạnh anh, gương mặt vẫn cúi sầm, đôi mắt vẫn không thôi yên vị trên đôi chân đang bị hành hạ bởi đôi cao gót lạ lẫm.
-Ngẩng mặt lên xem nào, cô định đi làm ngày đầu tiên với khuôn mặt đưa đám ấy hả?
Linh ngước lên nhìn Vũ trong phút chốc, đôi mắt vẫn sóng sánh những vệt mây buồn ảm đạm, dừng lại nơi bờ má đã bớt đỏ của anh… Rồi chán nản hướng mắt ra cửa sổ, những hàng cây bên đường lướt qua, những chiếc xe máy lùi lại phía sau… Người ngồi bên cạnh cô là Hoàng Lê Vũ… Linh khẽ thở dài… Khuôn mặt nhăn lại vì một cơn lạnh thấm cả vào tim…
Những vết xước động đậy. ...
Trụ sở chính Hoàng Gia đã ngay trước mặt… Mặt tiền rộng rãi hướng ra con đường lớn sầm uất… Bác bảo vệ đánh mắt qua Vũ…cười, chào Linh như một người quen biết, khi xe anh dừng lại đợi mở cổng. Linh cũng gập đầu chào bác, bất giác sực nhớ đến Nguyệt và cuộc gặp gỡ hôm qua… Cô hiểu chị ấy đúng, và sự thật là không thể phủ nhận… Lúc này, Linh càng chắc chắn về quyết định của mình.
Cô bước xuống xe… ngước mặt lên… khẽ mỉm cười với những vệt mây trắng xóa bồng bềnh giữa bầu trời tháng 5, thấy lòng mình bình thản và nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Vũ với tay lấy chiếc điện thoại trong xe… bất giác bắt gặp Linh ở khoảnh khắc đó, nắng lấp lánh trên gương mặt ngời sáng , đôi mắt ánh lên niềm yêu sống… Cô ấy trong veo như một thiên thần. Một thiên thần thanh tú!
- Chào cô trợ lí mới, cô lại đến muộn đấy và tôi không nhầm hôm nay là ngày đầu đi làm nhỉ!
Một giọng nói chì chiết, đầy mỉa mai vang lên phía sau lưng…quen quen…
Là Phương, cô trưởng phòng trẻ măng vừa bù lu bù loa ở phòng Vũ mấy hôm trước. Linh định đáp lại nhưng Vũ đã lên tiếng trước:
- Ồ, đúng rồi, muộn 15 phút, cô hỏi vị chủ tịch đáng mến của cô hộ tôi xem nên xử lí cô ta thế nào?
Vũ nhếch mắt, lướt qua Phương, chằm chằm nhìn vào khuôn mặt người vừa đi tới- Chủ tịch Hoàng Năm.. Khuôn mặt vốn điềm tĩnh, ánh lên những tia nhìn giận dữ của một người vốn giỏi kìm chế… Linh rùng mình!!!