Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Những Vết Xước Màu Rêu!

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
Linh chạy vội về phía mẹ mình. Cô dang hai cánh tay yếu ớt chắn ngay trước bà. Vũ đang lao đến như một con hổ đói còn mẹ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Vì quá mệ nên khi Hoàng Anh đứng lại bà chỉ đơn giản nghĩ Linh còn bận gì đó nên họ cùng đợi cô.

- Dừng lại, dừng lại. Tránh xa mẹ tôi ra. Tránh ra!

Linh nhìn thẳng vào mắt Vũ cương quyết nhưng thoáng nhiều lo lắng. Vũ hoàn toàn không để ý đến lời của Linh.Anh cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt đang một chút bất ngờ về những lời của Linh.

- Cô tránh ra, chuyện này không liên quan đến cô. Tránh ra cho tôi!

Vũ nói nhẹ như hụt hơi. Anh không quát tháo nhưng Linh đã có cảm giác rùng mình.

- Không, không được phép làm tổn thương mẹ tôi! Anh cút đi! Nếu anh không đi tôi gọi cảnh sát đấy!

-Tránh ra!

Vũ đã đứng trước mặt Linh, hét lớn. Cô giương mặt lên nhìn anh, mắt mở to, đầy cương quyết.

- Anh là gì mà hét tôi. Anh đang tấn công cái gì mới được chứ? Anh đã biết gì đâu? Về đi và chúng ta sẽ cùng tìm hiểu chuyện này sau! Về đi!

- Tránh ra!

Vũ lại gào lên!

- Không, trước khi anh bước qua xác tôi!

Vũ đẩy mạnh Linh ra, cô ngã nhào xuống đất…choáng váng.

Bốp!!!!!!!!!!!!

Vũ ngã nhào ra đất, đưa đôi mắt gườm gườm nhìn Hoàng Anh, tay phải chống đất đứng dậy, tay trái đưa lên quyệt vệt máu nơi khóe miệng. Vũ không có ý định nói chuyện với Hoàng Anh. Anh rướn dạy ngó về phía sau, nhìn người đàn bà ấy với ánh mắt thù hằn. Linh đứng dậy chạy vội về phía mẹ, đỡ bà, bước vội vào nhà. Vũ bật dậy nhưng Hoàng Anh đã túm lấy cổ áo anh.

- Tôi không biết anh muốn gì. Nhưng tốt nhất để cho mẹ con cô ấy yên. Cô ấy đã nói sẽ giải quyết sau.

Vũ vung tay, cổ áo sơ mi rách toạc. Anh quật ra đấm như búa bổ vào mặt Hoàng Anh. Cả hai cứ đấm nhau qua lại cho đến khi Hoàng Anh nắm được cổ áo Vũ lần nữa. Đè sát mặt mình vào mặt Vũ, anh gằn lên từng tiếng một:

- Nếu mày muốn đánh nhau, tao không nể…

Họ đứng thế, gườm nhìn nhau như sắp có một cuộc chiến nổ trời đến nơi.

- Buông anh ấy ra.

IX Nước mặt khi hôn…Mặn lắm!

Nguyệt dừng chiếc xe ngay dưới vỉa hè. Tiến lại phía họ:

- Tôi bảo anh buông anh ấy ra. Anh nghe rõ chứ?

- Cả cô nữa, cô cũng không có chỗ ở đây!

- Nếu anh không buông anh ấy ra thì mọi chuyện sẽ còn rối rắm hơn đấy. Và người chịu đựng nhiều nhất anh nghĩ là ai ngoài em Linh bé bỏng của anh?

Nguyệt nhìn Hoàng Anh bằng đôi mắt khinh khỉnh, cô biết mình đã thắng! Hoàng Anh buông tay, quật mạnh Vũ xuống đất. Vũ không buồn phản xạ nữa, anh thậm chí ngồi yên như thế cho đến khi Hoàng Anh quay lưng rồi đi thẳng vào con hẻm dẫn vào nhà. Hoàng Anh đang sốt ruột rằng mình Linh không xoay xở được với những gì đang xẩy ra.

- Em biết chuyện đúng không? Em biết bà ta ở đấy đúng không? Em biết tất cả đúng không?

Vũ không nhìn Nguyệt, mắt anh vẫn không rời những ngọn cỏ héo khô, hoàn toàn vô thức. Nguyệt cũng không trả lời, mắt cô nhìn chằm chằm vào Vũ

- Đúng không?

Vũ hét lên gần như mất kiểm soát rồi lại gìm giọng:

- Em nói đi? Nói đi? Tại sao? Tại sao? Tại sao lại không nói với anh? Tại sao không cho anh biết. Anh đã tin tưởng em, đã đưa cho em những thông tin gần nhât để đi tìm và đã không mảy may nghi ngờ? Anh còn tin ai được đây?

Câu cuối cùng Vũ gằn lên nghe chua chát đến buốt lòng.

- Em cũng vừa mới biết…

- Và đó là lí do cho việc em gặp Linh thường xuyên, lí do em để ý thái quá đến cô ấy. Lí do em nói dối anh và tìm đủ mọi cách dàn xếp chuyện này?

- Chỉ từ khi anh dẫn cô ấy về Melody. Hôm đó là lần đầu tiên em thấy anh đòi đưa một cô gái về. Em đã nghĩ cô ta sẽ không tầm thường. Nên cho bọn đàn nó tìm hiểu. Lúc biết sự thật em cũng thật sự rất shock! Nhưng có lẽ em chấp nhận chuyện này dễ hơn anh vì em đã linh tính đúng về Linh?

- Ý em là gì?

- Linh tính rằng anh sẽ yêu cô ta!

- Em…

Nguyệt cầm chiếc áo bị Linh vứt lại trên nền đất , ngồi xuống đưa cho Vũ.

- Đừng phủ nhận, nếu trên đời này có ai hiểu anh hơn mẹ thì đó chính là em...

Nguyệt dừng lại một chút, nhìn Vũ hồi lâu rồi tiếp tục:

- Sự việc đã đến nước này, anh cũng nên biết thêm một điều. Linh không có quan hệ máu mủ gì với bà ta cả. Cô ta là người yêu Hoàng Dương, thằng bé trong bức ảnh mẹ cầm lúc mất. Trớ trêu hơn là anh và cậu ta giống nhau như hai giọt nước chỉ có điều cậu ta đã mất cách đây ba năm.

- Em…

Vũ mở miệng nhưng không bật lên nổi thành tiếng. Mọi thứ đặc quánh lại trong cổ họng, không đặc quánh lại trong cả cơ thể. Người anh run lên bần bật như bị những cú đấm sấm sét liên tục đập vào người. Anh đấm mạnh vào ngực mình. Tim Vũ như sắp vỡ tung… 5 phút rồi 7 phút… Anh gạt tay Nguyệt , đứng dậy, lảo đảo đi về phía xe.

- Vũ, để đấy em đưa anh về!

- Anh muốn một mình!

Vũ đóng mạnh cửa xe. Chiếc xe xiêu vẹo mấy vòng trước khi đi vào đường chính. Vũ bóp chặt vô lăng, chiếc xe lao đi với tốc độ chóng mắt. Phút đấy giá có ông cảnh sát giao thông nào có lẽ cũng “chịu thua” với chiếc xe sang trọng này. Mấy bác bảo vệ chung cư giật mình bấm cửa cho xe Vũ, đến quên cả vẫy tay chào theo lệ. Họ ít thấy Vũ như thế khi về nhà .Bình thường những lúc tâm trạng Vũ hay đến Melody tìm Nguyệt, anh sợ cảm giác một mình trong bốn bức tường lạnh lẽo những lúc cô đơn. Còn hôm nay đến cả Nguyệt cũng không còn được tin tưởng nữa. Cô chỉ lặng lẽ đi sau anh và một chút yên lòng khi anh đã về nhà, cô quay xe trở về quán. Cô biết những ngày đen tối đã thật sự bắt đầu. Và Nguyệt muốn ngẫm nghĩ về điều đó.

Trong phút chốc Vũ quên cả mật khẩu phòng mà hôm ấy Linh nghịch ngợm đổi đi. Vũ cố gắng dùng chút tỉnh táo ít ỏi của mình, tay miết đi trên bảng mã số. Cuối cùng cánh cửa cũng từ từ mở ra. Vũ nhào vào phòng như sắp ngã. Anh ấn nút khóa trong và ngồi vật ra sàn, tựa lưng vào tường gỗ. Ram ráp như cảm nhận cả những thớ gỗ đã nhẵn thín. Vết xước của gỗ hay của chính trái tim anh? Vũ không buồn nghĩ nữa. Chiếc ví rơi ra khỏi túi, vô tình mở toang.Mẹ! Tim Vũ nghẹn lại, không buồn đập. Như hàng trăm miếng kim loạn vỡ vụn đâm vào tim, chỗ nào cũng đầy thương sẹo. Anh nhìn mẹ anh trong tấm ảnh, cười tươi và rạng rỡ lắm. Vì mẹ biết con trai sẽ tra thù cho mẹ, mẹ biết con sẽ không để cho người đàn bà đó được sống yên ổn và nhất định tất cả sẽ phải trả giá. Con đã ấp ủ mối hận này suốt bao nhiêu năm qua. Con đã từ bỏ tất cả để về nước, để chứng minh cho ba thấy không ai có thể được toại nguyện bằng cách cướp đi mẹ của con. Vũ khép mắt, giọt nước mắt chảy dài trên gò má anh. Anh lặng nhìn những thứ xung quanh mình. Ánh đèn cao áp rọi thẳng vào chiếc ghế Linh từng ngồi co chân ở đó, hồn nhiên húp hết bát mì tôm anh nấu. Cô lùng nhùng trong chiếc áo quá cỡ của anh và cười tươi rói với những vệt nước chảy dài trên tóc khi bước ra từ nhà tóc. Anh cũng thấy mình ở đó,ngồi sau sấy tóc cho cô.Anh nhớ giọng cô thánh thót kể cho anh nghe về tuổi thơ với bãi biển ngày mưa đi nhặt những hộp thịt trôi. Và cả cách cô ngủ ngon lành trên chiếc giường của anh mà không hề biết rằng anh có thể mở cửa phòng ngủ bằng mật khẩu. Vũ yêu Linh và đã có lúc anh tin rằng Linh cũng dành cho anh thật nhiều tình cảm. Vậy mà hóa ra tất cả chỉ là ảo giác của cả anh và cả Linh. Hóa ra Dương không phải tên một cậu bạn hồi còn bé tí của cô. Chỉ vì anh giống cậu ta sao? Hóa ra tình cảm ấy anh có được vì con trai của cái người mà anh căm thù sao? Vũ không cần? Không cần! Anh thấy căm hận và ghê tởm điều đó? Căm hận bản thân mình vì đã sung sướиɠ và hạnh phúc với thứ tình cảm được có từ ảo giác của sự giống nhau ấy.

Đầu óc Vũ cứ lởn vởn hình ảnh Linh dịu dàng trong buổi chiều hôm ấy nơi con đường Nguyện Du lộng gió, váy trắng và đôi mắt trong veo màu nước mắt. Lại thỉnh thoảng ám ảnh không yên tiếng thét của mẹ trong đêm gọi cho anh. Vũ không chịu được nữa, anh tự giải thoát mình bằng cách cố gắng đứng dậy. Người anh như hàng tấn đá đè lên không thể nhúc nhích nổi nữa. Vũ lê bước về phía chiếc tủ lạnh lôi ra cả đống rượu mạnh. Anh dốc thẳng cái chất cay cay ấy vào cổ họng. Ho sặc sụa. Không cảm giác. Anh nín thở cho hơi rượu đừng thoát ra. Chúng cứ ở đó mà gϊếŧ chết anh đi. Vũ uống, uống điên cuồng và rồ dại. Rượu chảy vào từng tế bào làm chúng hừng hực lên, nóng ran. Còn dễ chịu hơn cảm giác tê cứng ban nãy. Vũ nằm dài ra giữa sàn nhà lạnh. Cái lạnh xuyên qua lớp áo, thấm vào lưng, nghe nhồn nhột. Vũ co chân đạp mạnh, chiếc ghế gỗ đỗ oành kéo theo chiếc bình thủy tinh phía trên đáp xuống mặt sàn. Vũ cười, cười điên dại cùng những âm thanh đổ vỡ đó. Trong anh lúc này cả thế giời đã kịp đổ vỡ. Gia đình còn lại chỉ là lòng căm hận. Tình yêu hóa ra chỉ là ảo giác. Còn nói gì là chân chính và đích thực. Nó có tồn tại không? Không hề. Tim Vũ gào lên. Anh đổ thẳng rượu vào miệng. Rượu cay nồng như chảy thẳng vào tim để những vết xước lại được dịp cào xé, nhức nhối đến buốt lạnh. Vũ khóc. Hết cười Vũ lại khóc. Nước mắt cứ thế túa ra đẫm cả sàn nhà. Lâu lắm rồi Vũ không khóc ,chính xác kể từ ngày mẹ mất, kể từ ngày Nguyệt gục trên vai anh. Vũ đã hưa phải mạnh mẽ, phải sống thật ngang tang, thật kiên cường. Anh lại nghe giọng Linh văng vẳng: “Hồi bé tôi được gọi là Strong đấy! Phải mạnh mẽ lên! Khi nào anh mệt quá thì nói Strong, Strong… là khỏe ngay”! Và anh lại nghĩ đến cô…Cứ thế… Cứ thế vòng suy nghĩ lại luẩn quẩn xoay vòng đào nát tâm trí Vũ… Và anh lại uống à không, chính xác là đổ rượu thẳng vào cổ họng.
« Chương TrướcChương Tiếp »