Linh chưa muốn vào nhà. Cô ngồi nơi bậu cửa gỗ. Mắt hướng không ngước về phía khu vườn Hoàng Lan mà bám đuổi nơi hành lang gỗ đầy những vết xước. Màu thời gian cũ kĩ ẩn hiện dưới những ánh đèn vàng vọt, yếu ớt. Tại sao Linh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thay những bóng đèn sáng hơn nhỉ? Như mặc định, như bởi nó quá phù hợp với không khí với con người ở đây. Linh không nghĩ được gì trong lúc này. Đầu óc cô mở toang cho cho mọi luồng suy nghĩ tốc vào, nhưng l; lại không điều gì thật sự sắc nét. Linh thấy mệt mỏi, cô muốn đầu óc mình thật thảnh thơi. Nhưng nó lại trở nên rối bù. Cô cầm điện thoại lên và nhắn một cái tin thật tâm cũng không suy nghĩ nhiều:
- Anh về nhà chưa? Tự nhiên em lại muốn khóc! Nhưng mà đừng có đến. Em lại muốn ngủ nữa?
Người nhận : Hoàng Anh. ĐH
Rồi tiện tay cô xóa chữ ĐH (đồng hương), cô muốn gọi anh bằng một cái tên thân mật hơn một chút. Vì nghĩ về anh về tuổi thơ cháy nắng, lòng Linh lại nhẹ nhàng đến vậy. Nhưng nghĩ mãi không được tên nào hay ho nên cô để lại duy 2 chứ: Hoàng Anh. Nếu biết việc này, có lẽ Hoàng Anh cũng đủ vui rồi. Người con trai ấy đã đợi Linh suốt 10 năm, đã đi sau cô suốt 3 năm bão tố và hôm nay ngày đầu tiên dám bước lên trước Linh.
- Trời ơi,mai đi làm về anh cho đi ăn kem bờ hồ tiếp. Chắc hôm nay mình ăn mất cái cuối đây mà. Khổ chưa? Nín đi, mai đến cho năm cái.
Linh phì cười. Ừ, cô biết Hoàng anh đùa và kiểu đùa cũng thật ngốc xít, nhưng nó cũng làm cô thấy mình bé con đến vậy. Cách nói chuyện nhẹ nhàng của Hoàng Anh làm Linh thấy dễ chịu. Trong lòng Linh bất giác có sự so sánh, không phải với Dương mà là Vũ.
Linh bất giác đưa tay lên môi mình, cảm giác lúc đo lại hiện về nguyên vẹn. Một chút đam mê, một chút yêu thương, một chút bối rối nhưng nhiều hơn là ám ảnh, là ân hận. Lâu lắm rồi, cô mới lại hôn. Và nụ hôn với Linh gần như là một sự kiểm chứng. Yêu, không yêu? Nụ hôn sẽ giúp mỗi chúng ta trả lời. Đó thật sự là một sự hòa quyện ngọt ngào và lãng mạn. Nhưng , chính trong giây phút ngày hôm nay, cô lại không hiểu tình cảm của bản thân mình. Dẫu luôn ý thức rõ rang người con trai ây không phải Dương, dẫu luôn nhắc bản thân rằng phải dừng lại, đã không ít lần trong khoảnh khắc ấy, Linh them được đáp lại, được hôn anh. Và phải rất lâu sau lí trí trong cô mới có thể gượng dậy để đẩy Vũ ra.
- Vẫn đang khóc à Linh Strong đờ iên, Strong mà thế à. Mạnh mẽ lên cái xem đi nào?
Lại là tin nhắn của Hoàng Anh. Linh nhoẻo cười, reply:
- Linh Strong đã thôi khóc anh nhé. Em đi ngủ đây. Mai nhé, 5h30 ở Hoàng Gia nhé! Em ăn 7 cái đó!
- Ok. Thưa sếp Strong!
Linh lại cười, một vài cánh hoàng lan đáp xuống cạnh chân. Linh đưa lên mũi. Hít mạnh. Mùi thơm nhẹ nhàng thấm vào luồng không khí quanh cô. Linh có cảm giác toàn thân như được bao phủ bởi một làn hương thật trong trẻo và êm dịu. Cô sờ tay lên má mình, vuốt nhẹ. Hương đêm trong lành đang nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian, khiến Linh thấy mọi chuyện vừa trôi qua chảy tan đi, còn lại chỉ là những niềm vui và ngọt ngào êm ái. Có phải Linh đã giữ những nỗi đau quá lâu? Chính cô cũng không biết thế nào là lâu nữa. Nhưng bắt cô quên anh, có lẽ mãi mãi là điều không thể. Dương đã từng là cả thế giới của cô, là tất cả tình yêu trong trẻo, mơ mộng và hồn nhiên nhất. Để rồi đến bây giờ Linh vẫn chưa đủ sẵn sàng bước ra khỏi thế giới ấy dẫu nó đầy nước mắt, đầy xước xát, để bước vào thế giới mới có thể sẽ tốt đẹp hơn. “Quên thì thật khó nhưng học cách bớt nhớ mỗi ngày, mình sẽ học cách đứng dậy từ đó. Đã đến lúc phải đối mặt với quá khứ và đi tiêp đến tương lai”. Linh đóng khung dòng chữ nghiêng nghiêng vừa ghi bằng mực đỏ, nổi bật trên quyển nhật kí của mình. Linh đặt quyến sổ lại phía ngăn kéo và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài với không ít chuyện đáng nhớ. Linh mơ, trong giấc mơ ấy, còn ướt nụ hôn cùng Vũ…. Và cô mỉm cười… vô thức. Nụ cười đọng trên môi thay vì nước mắt ướt đẫm gối một buổi sáng mai chớm thu.
Những cơn gió mang hơi nồng mùa thu đã sà xuống bậu cửa sổ, những giọt nắng tháng tám vo tròn lăn dài xuống sàn gỗ. Linh dậy muộn hơn thường ngày. Có lẽ bởi một giấc mơ đẹp đẽ không còn mộng mị, không còn nước mắt. Anh nhớ người con trai ấy, người con trai đứng quay lưng lại phía biển. Là anh nhưng lại chẳng phải anh. Trong thâm tâm cố vẫn mặc định đó không phải Dương, nhưng bước chân cô vẫn ào đến. Họ hôn nhau, rất lâu và rất sâu trên bãi biển đêm hè lộng gió ấy. Đêm tối, không ánh đèn, Linh không nhận ra người con trai ấy. Người con trai ấy không vuốt tóc cô sau nụ hôn chếch choáng như Dương vẫn thường làm. Người con trai đó không quỳ xuống đắp cát vào chân cô, nghịch ngợm như anh. Để tiếng cười của họ lại tan chảy cùng sóng cùng gió. Người con trai đó rời khỏi môi cô vội vã sau những phút đắm say. Và hối hả bước đi như sợ hãi, như không dám đối mặt, như cố che giấu đi tình yêu của mình. Và Linh, cô ở lại, không chạy theo, không níu giữ. Một mình chênh vênh trên bãi cát dài, trơ trốc. Cô chấp nhận!
Linh tự an ủi mình rằng đó chỉ là một giấc mơ sau một ngày nhiều biến cố. Và vụ “cưỡng hôn” chẳng có gì thú vị của Hoàng Vũ. Cô đứng dậy… Hôm nay cô đi làm.
- Mẹ định gọi con dậy nhưng sợ con mệt nên ….
- Dạ không, con cũng chưa muộn đâu ạ!
- À, hôm qua mẹ đã nhờ ông Binh đầu ngõ sửa xe hộ con rồi. Nhưng ông ấy bảo còn thiêú một số đồ nên tí sang sửa nốt. Hôm nay con đi taxi tạm đi.
- Ồ đây, con quên tiêu mất ạ. Mẹ không cần lo cho con đâu. Con tự tính được ạ. Nhiều việc quá con lại quên mât.
- Không lo cho cô thì tôi còn biết lo cho ai nữa đây. Có ai để tôi lo nữa đâu chứ. Cái thằng... cứ đi biền biệt hoài.
- Dạ, anh ấy….
- Thôi con cố đợi nó thêm một năm nữa. Cũng 4 năm rồi còn gì. Nó về mẹ tổ chức cho hai đứa luôn. Phải bắt nó bù đắp cho con mới được.
Linh nhướn mày, cố giữ nước mắt không trào ra. Cô cảm động đến xót xa tình cảm mà mẹ dành cho cô. Lẽ ra bà mới là người cần được đông viên, an ủi, cần được chăm sóc. Nhưng với bà, Linh cứ như một cô con gái nhỏ, chịu nhiều thiệt thòi. Mẹ à, những gì con nợ mẹ, cả cuộc đời này con cũng không trả hết. Những gì mẹ phải chịu đựng, từng trải qua khiến con thấy mình bé nhỏ quá! Trong thoáng chốc Linh nghĩ về Hoàng Gia, về gia đình Vũ bằng cả tất cả sự giận dữ…
Hoàng Anh đứng tựa chân vào chiếc xe cao kều yêu quý. Anh vừa đang nghĩ về gương mặt cáu kỉnh của ông giám đốc ban nãy khi anh xin nghỉ việc. Hoàng Anh biết bỏ việc giữa lúc này là đặt lên vai lão già ấy rất nhiều áp lực. Ở vị trí trưởng phòng kinh doanh, Vũ đã gần như đảm đương mọi công việc của công ty. Mất anh, ông ta lại chẳng mất đi một cánh tay đắc lực. Vũ tặc lưỡi, cười cười nhớ đến câu dọa dẫm:
- Cậu sẽ chết đấy, nếu không đi làm cho tôi. Chẳng ở đâu, ưu đãi cậu nhiều như ở đây đâu. Ra khỏi đây, cậu chết chắc.
Lão già ấy, đã sa sả vào mặt Hoàng Anh những điều vô nghĩa đó mà không ngờ nhận được câu trả lời đủng đỉnh:
- Chết thì cũng sắp rồi, tiền tôi kiếm đủ rồi, nhưng tình thì chưa. Thế nhé! Chào sếp, tôi đến với tình yêu bé nhỏ của tôi đây
Và Vũ có mặt ở đây. Trước con ngõ nhỏ vào nhà. Đợi Linh.
Cô xuất hiện ở đó. Váy trắng buông dài bay nhẹ trong những cơn gió chớm thu.Bước chân vội vã, mắt vội vã cố tìm một chiếc taxi. Trông Linh như một thiên thần thanh tú vậy, nhẹ nhàng như chính buổi sáng hôm nay.
- Linh…
- Ơ, anh Hoàng Anh…
Linh ngước mắt sang bên kia đường, Hoàng Anh đứng đó, hai tay khoanh trước ngực. Chiếc xe cao khều phía sau lưng. Trông anh đích thị như một tay “phượt” có nghề. Bụi bặm và rất “chơi”… Và cũng rất vững chãi,rất bình yên đó là cảm giác của Linh mỗi khi nghĩ về anh.
Hoàng Anh tươi ròi khi đội mũ bảo hiểm cho Linh:
- Lẽ ra em nên nói hôm nay em sẽ mặc váy đẹp thế này để anh bắt chước cho nó hợp?
-Ố ồ, anh định mặc váy thật à?
- Không chằng có ai Strong lại mặc váy cả, trừ em. Gà quá. Ý là anh sẽ mặc comple chẳng hạn cho giống chú rể. Chứ thế này… anh chán anh quá!
Linh cười giòn vang. Hoàng Anh bóp tay gas, chiếc xe vυ"t đi trên đường.
Vũ ngồi im trong xe nơi 1 góc đường, nhìn hai con người vừa nãy cười đùa với nhau qua gương. Gương mặt không nhiều biểu cảm. Chỉ có đôi mắt nhiều xáo động. Anh bật một ca khúc ngẫu nhiên và đặt tay lên vô lăng. Chiếc xe tiến ra đường lớn. Lại Hoàng Gia, lại những sóng gió không ngủ yên. Vũ ghét nơi đó.
Linh đi như đếm từng viên gạch trên sàn nhà. Phòng chủ tịch chỉ cách phòng giám độc Hoàng Vũ có mấy bước chân mà Linh đi mãi không đến. Biết thế lúc đầu, cô đã gọi điện cho anh trợ lí bên đó sang lấy công văn thay vì tự vác xác sang đây.
- Vào đi!
Giọng nói quen thuộc của Hoàng Vũ vang lên ngay sau tiếng gõ cửa rụt rè của cô. Linh chầm chậm đẩy cửa bước vào. Đứng chơ vơ giữa căn phòng lạ lẫm, rộng thênh, chợt thấy muốn bỏ chạy. Hoàng Vũ bỏ chiếc bút xuống bàn, ngẩng mặt lên, nhìn cô trong chốc lát, rồi ngả người ra ghế… Gương mặt hoàn toàn lãnh đạm:
- Có chuyện gì?
Linh giật mình, đột nhiên mất kiểm soát, quên hết cả một biển **** rủa đã chuẩn bị để xổ ra với Hoàng Vũ:
- Tôi hỏi có chuyện gì?
- À… Ừ…à vâng… là cái bản thảo dự án mới, chủ tịch bảo anh lại ngay và điều chỉnh cho phù hợp với điều kiện dân cư và kinh tế khu vực duyên hải ạ.
Vũ không trả lời, anh ra hiệu đặt lên bàn rồi phất tay có ý bảo cô ra ngoài. Linh cắn môi, bất ngờ vì Vũ nhưng cũng quay lại, bước ra cửa. Dù sao cũng là giờ làm việc.
- Này cô kia..
Linh mỉm cười, đắc thắng, định quay lại.
- Phiền cô gọi luôn cậu trợ lí của tôi ở phòng bên canh. Điện thoại bàn của tôi hỏng.
Linh nhăn mũi, bước ra, không để ý đập đầu luôn vào cửa chưa mở, cô kêu lên một tiếng Ui Da rồi đi thẳng. Phía sau cô, Vũ phì cười.
- Cháu gặp được Vũ chưa?
- Dạ, rồi ạ.
- Sao mặt đỏ bừng lên thế?
Chủ tịch bước vào, khi Linh còn đang mơ tưởng vơ vẩn, miệng lầm bầm **** rủa tên đáng ghét. Hóa ra Linh quên đóng cửa.
- Cháu tìm hiểu về dự án này nhé! Cháu sẽ là người thay bác điều phối nó cùng Vũ. Chiều nay bác có hẹn với một người bạn ở bên kia về. Mọi cuộc hẹn chiều nay về phía công ty cháu giải quyết nhé!
- Dự án mới ấy ạ?
- Ừ, yên tâm. Bác chưa nói ai làm được mà lại không làm được bao giờ.
- Dạ… nhưng… Vâng, cháu se cô gắng ạ!
- Còn nữa, tối mai, bác mời cháu đi ăn, được không ?
Linh còn chưa kịp lên tiếng, thì Nguyệt đã đứng phía sau:
- Ba, con không thấy ba bên văn phòng.
- Ừ, ba có chút việc cần nói chuyện với trợ lí.
- Mình đi thôi ba. Không bác ấy lại đợi.
Ông Năm quay lại phía Linh:
- Bác sẽ gọi điện cho cháu sau!
Rồi cùng Nguyệt quay ra cửa. Cô gái có đôi mắt Monalisa ấy còn quay lại, nhíu mày nhìn Linh, một chút dọa dẫm.
Linh gục đầu xuống bàn, ngán ngẩm nhìn đống tài liệu về dự án mới của công ty. Linh không ngại công việc thậm chí là thích thú nhưng có 2 điều khiến cô suy nghĩ. Thứ nhất là dự án xây dựng khu du lịch ở các bãi biển tiềm năng tại miền Trung. Thứ hai là người sẽ làm việc cùng với cô: Hoàng Vũ. Linh không nghĩ ra cách đối phó với con người này. Đứng trước anh ta, Linh không đến nỗi ngoan ngoãn như những cô nàng khác nhưng hình như sức đề kháng cũng yếu dần đi. Linh nhớ về nụ hôn hôm qua. Lại như một dòng điện giật thót chảy vào tận tim, tê tê…. Nhưng không thể phủ định rằng trong dòng điện ấy có những bối rối, có những xúc cảm rất riêng, những chộn rộn chính Linh cũng chẳng thể gọi tên. Cô sờ tay lên môi mình. Mềm mềm… ấm ấm. Tự nhiên có cảm giác vụng dại như ngày đầu lén nắm lấy tay Dương, mà mặt vẫn giả như không có chuyện gì, miệng lẩm bẩm đánh trống lảng bằng một bài hát vu vơ, vớ vẩn.
- Lại đang nghĩ về tôi hả?
Vũ kéo ghế ngồi xuống đối diện, một tay xoay xoay quả cầu nhỏ Linh đặt trên bàn, tay còn lại sải lên bàn . Ánh mắt chăm chú nhìn những chuyển động bên trong quả cầu thủy tinh. Giả như không để ý đến Linh.
- Anh điên à, sao không gõ cửa?
- Này nhá, ở thời điểm này tôi vẫn là sếp của cô đó nhé! Cửa không đóng, thưa quý cô! Tôi biết cô đang nghĩ về tôi, nên không nỡ làm cô giật mình.
- Trời ạ, sao anh cứ bám tôi cả ngày thế! Tha cho tôi đi!
- Thế không phải có người ban nãy sốc vì bị đối xử lạnh lùng à. Hô hố.
Vũ cười to, rõ… Từng tiếng một vui tươi, không nhàn nhạt khinh khỉnh như mọi khi. Tình yêu thường luôn làm người ta muốn cười, muốn hát ca, nhảy múa và thậm chí làm cả những việc điên rồ nhất.
- Anh bị điên à. Về phòng làm việc đi, trước khi tôi nổi điên lên.
Linh đứng dậy, xô Vũ ra ngoài. Nhanh như cắt, anh nắm tay cô kéo về phía trước mình. Mặt anh ghì sát mặt cô. Hai bờ môi lại rung lên. Tim Linh đập mạnh. Cô trợn mắt nhìn anh. Miệng không thể bật lên thành tiếng. Linh nhìn sâu vào đôi mắt Vũ. Bối rối. …
- Muốn hôn tôi nữa chứ gì?... Không dễ đâu!
Vũ nháy mắt rồi đẩy Linh qua một bên. Anh đứng thẳng dậy. Chỉnh lại cổ áo:
- 5h. Cổng sau. Đợi tôi ở đó! Nguyên tắc của tôi là không chờ ai quá 5 phút.
Linh thở mạnh. Tưởng như không khí trong l*иg ngực bây giờ mới điều hòa nổi. Cô tiến lại phía bàn. Bóc một chiếc kẹo dâu, bỏ vào miệng. Vị ngọt âm ỉ. Linh không nghĩ gì cả, cô chỉ lặng lẽ để cho những cảm xúc rất lạ, nhẹ nhàng , êm dịu âm ỉ len vào sâu bên trong tim mình. Ở đó những vết xước cũng như ngủ yên.
Tận 4h30 Linh mới nhớ ra chiều nay mình còn có hẹn với Hoàng Anh. Cô ngả mình ra ghế. Nhắm mắt. Hình ảnh về Vũ vụt qua. Và cô chọn Vũ. Linh học từ Dương điều đó. Cái gì vụt qua nhanh hơn, chưa cần suy nghĩ nghĩa là cái cô thật sự muốn. Tại sao lại là Vũ, dẫu biết rằng cô thích đi với Hoàng Anh hơn. Anh nhẹ nhàng, dịu dàng, bình yên và thật chắc chắn. Linh không đi tìm câu trả lời. Cô luôn tin Dương, tin tuyệt đối. Và lần này cũng không ngoại lệ. Cô cầm điện thoại lên gọi cho Hoàng Anh… Những tiếng tút dài nhàm chán…. Anh không nghe điện thoại. Linh để lại một tin nhắn báo việc mình bận chiều nay.
Hoàng Anh ngồi một mình trong phòng làm việc của cậu bạn, thấy ngột ngạt bởi màu trắng bao trùm. Hoàng Anh ghét bệnh viện dẫu anh phải đến đây gần như mỗi ngày. Và chỉ điều đó thôi cũng đủ làm anh mệt mỏi. Nó nhắc nhở anh rằng quỹ thời gian còn lại của anh là rất ít ỏi… Hoàng Anh nghĩ đến Linh, anh mỉm cười tự nhắc mình: Strong! Mạnh mẽ nào! Nụ cười trong veo của cô lại thấp thoáng trong đầu, Hoàng Anh thấy tim mình rộn rã niềm vui được sống, được đi bên cô.
- Xin lỗi cậu. Thứ 2 nào cũng họp hành bận rộn thế đấy!
Lâm bước vào, cởi vội chiếc áo blouse trắng, và đi lại phía bình nước, rót một cốc đầy ụ. Tu cạn.
- Chiều nay làm bữa đi! Chào tuần mới cái chứ?
- Chịu rồi, lát tớ hẹn đón Linh rồi.
Lâm giả bộ sắp phun nước ra khỏi miệng
- Giỏi! Đã đến giai đoạn đi chơi riêng rồi cơ à? Mà cố kể để giễu thằng bạn già ế dài kì này đấy hả?
Lâm đặt cốc nước xuống bàn, ngả người về phía Hoàng Anh
- Thế nào? Thê nào? Tỏ tình chưa? Nàng nói sao rồi? Đồng ý hả? Hôn chứ? Hôn chưa? Đó, tấn công sớm có phải tốt kông?
- Chưa, chưa tỏ gì cả? Chỉ đi chơi bình thường thôi.Nhanh thế thì có khi bị cho mấy tát rồi, ông tướng ạ.
Hoàng Anh cười. Lâu lắm rồi, Lâm mới nhìn thấy cậu bạn thân từ cấp 3 cười. Có lẽ áp lực bệnh viện, có lẽ mối quan hệ bác sĩ và bệnh nhân khiên Hoàng Anh không thoải mái. Dẫu sao, lúc này Lâm cũng thấy vui lây niềm hạnh phúc giản dị mà Hoàng Anh đang có. Cái cô Linh ấy, Lâm chưa kịp gặp, chỉ nhìn thấy trong bức ảnh ở nhà cậu bạn. Ấn tượng về một nụ cười trong vắt, tươi rói và … mạnh mẽ. Và Lâm tin, cô gái ấy là người duy nhất trên đời có thể đưa Hoàng Anh lên bàn phẫu thuật. Không ít lần, Lâm muốn gặp cô ấy, muốn cầu xin cô ấy cứu lấy Hoàng Anh nhưng hơn ai hết Lâm cũng hiểu con người Hoàng Anh sẽ chẳng bao giờ chấp nhận một tình yêu nhiều hơn là sự thương hại. Và Lâm cũng không hề muốn bạn anh vì bất cứ điều gì mà phiễn não, đau đớn hơn. Cuộc đời đã cướp đi của cậu ấy quá nhiều.
- Tớ về đây! Để quên điện thoại ngoài cốp xe rồi! Không biết có biến gì không? 5h kém rồi . À quên, tớ nghỉ việc rồi?
- Sao? Nghỉ việc? À, ừ. Cái cô Linh đó có cái gì mà làm cậu cóc cần gì nữa luôn thế không biết? Phải gặp lần mới được.
- Không, gặp rồi cậu sẽ tranh cô ấy với tớ mất!
Hoàng Anh lại cười và chộp vội cái đơn thuốc trên bàn. Vẫy tay chào Lâm. Đi thẳng. Lâm nhìn cậu bạn thân, khẽ cười. Trên đời này tình yêu dường như là chút gì thật lãng mạn, mong manh, mơ hồ và dễ vớ nhưng lắm khi sức mạnh của nó lại thật không tin nổi. Nhất là khi mọi sức mạnh khác đều trở nên vô nghĩa. Lâm chưa từng yêu sâu sắc để cảm nhận được điều đó, nhưng anh nhìn thấy nó trong mắt những bệnh nhân bất hạnh của mình và không ít lần tình yêu làm nên những điều kì diệu mà biết bao kiến thức y học từ cổ chí kim cũng bó tay.