Chương 13

Nguyệt đâu?

Tiếng nhạc xập xình khiến Vũ khó chịu, anh chống tay lên quầy bar,dướn người về phía trước rồi hỏi nhân viên đối diện.

- Dạ… anh Vũ… chị ấy vừa ra ngoài ạ. Em lấy khăn cho anh lau nhé!

- Không cần!

Nói rồi Vũ nhón lên lấy ly rượu vừa pha chế trên tay cô gái rồi kéo ghế ngồi ngay đối diện. Ly rượu với màu đỏ sẫm đặc, những vệt sóng sánh, loang lổ nơi thành cốc. Vũ nâng chiêc ly lên sát mặt, hơi rượu mạnh như phả vào mặt, anh dốc thẳng cái chất sền sệt, đặc đặc ấy vào cổ họng đang khô khốc, nhạt thếch…

Cay xè…!

Vị cay men theo chuyển động của cuống họng, chảy sâu… thấm vào từng thớ da thịt, từng tế bào tim và chạm tới từng nơ ron thần kinh trên cái đầu ướt lột của Vũ…Anh uống nhanh. Cô gái với tay lấy chiếc cốc định pha cho anh ly thứ 4, chầm chậm ngước nhìn anh bằng ánh mắt có phần dè chừng.

- Em nghĩ là thôi anh ạ. Anh say rồi. chị Nguyệt sắp về đấy ạ.

Vũ gục mặt xuống bàn, đưa tay hơ hơ kèm theo giọng nói đã khản, nghẹn lại trong cổ họng:

- Nhanh lên, nói nhiều quá.

Cô gái nhíu mày đặt ly rượu vào tay anh. Vũ đỡ lấy, đầu vẫn gục trên bàn… Những giọt rượu chao đảo. …Một giọt nhỏ trắc ra rơi xuống bờ môi Vũ. Anh liếʍ nhẹ, rồi bật cười những tiếng khô khốc và đứt đoạn.

Vũ giằng mạnh chiếc ly vừa bị ai đó cố tình giật khỏi tay, bực mình ngóc đầu lên chậm rãi, mắt vẫn khép:

- Tránh xa tao ra….nếu bọn mày muốn sống….

- Ở đây chỉ có anh muốn chết thôi….

Nói rồi, Nguyệt buông tay, Vũ bất ngờ không kịp giữ, chiếc ly rơi mạnh xuống sàn gỗ… Tiếng động làm Vũ choàng tỉnh Anh lặng nhìn màu đỏ chảy ra, loang rộng. Những mảnh thủy tinh sắc nhọn thách thức. ..

Nguyệt không nhìn anh, cô quay lại ra hiệu với cậu nhân viên, rồi chầm chậm tiến lại phía góc bàn quen thuộc, như mặc định đã dành cho cô và những người bạn thân thiết. Nguyệt vòng tay lên thành ghế, ngửa mặt lên tầng nhà đầy thứ ánh sáng xanh đỏ, mệt mỏi. Cậu nhân viên ban nãy mang lại bàn 2 ly cognac khác :

- Anh uống đi…uống hết đi. Rồi gọi tiếp. Hôm nay em free cho anh đấy. Uống đi....

Giọng Nguyệt trầm trầm, nếu ai không biết chuyện hoàn toàn có thể nghĩ đó là một lời mời đầy nhã ý

Vũ vẫn nằm dài ra ghế, không buồn nhìn Nguyệt, men rượu chảy trong từng tế bào cơ thể. Nóng ran… Dù sao có Nguyệt bên cạnh , Vũ cũng thấy lòng đỡ chênh vênh hơn ban nãy:

- Đii đâu về đấy?

Vũ hất hàm hỏi cô em gái nuôi òi trước mặt đang ngồi trước mặt. Tay cầm điếu thuốc vừa đốt... đưa lên miệng... rồi đột nhiên dụi tắt trong chiếc gạt tàn bằng sứ trắng đặt trên bàn

- Gặp ba…

Vũ hơi nhúc nhích, mí mắt giật giật, khẽ nhếch mép… vẫn nụ cười nhạt thếch thông thường.

- À… thôi, không nói nữa, nếu muốn thay ông ấy giáo huấn ông anh bị xem là bất hiếu này.

- Anh thôi đi… ba bảo em đi tìm anh… xem anh ổn không? Nguyệt không nhìn Vũ, mắt vẫn ngước lên mải miết với những lập lòe chuyển động của ánh sáng nơi trần nhà, giọng nói lỗ rõ sự mệt mỏi.

Vũ đánh mắt ra đám đông đang lắc lư theo tiếng nhạc, nhưng hoàn toàn không nhập tâm. Rất tự nhiên anh lại nhếch mép cười, điệu cười quen thuộc. Dù thẳm sau trong tim đang nghẹn, máu như không thể lưu thông..... Như cả một tấn kim loại đè lên... Khó thở.....

Gương mặt anh méo mó, không hẳn là cười nhưng có chút gì đó rất phớt đời chua chát lắm chỉ ánh mắt, ánh mắt thăm thẳm một niềm đau đầy ắp. Rồi tất cả bật thành tiếng… vượt ra khỏi sự kiểm soát của Vũ. Có lẽ chỉ trong cơn say chập chờn, Vũ mới lần đầu tiên để cảm xúc lên tiếng. Tấm kim loại nặng nề ngày càng đè nén tim anh.... Sự khó thở làm Vũ thấy ngột ngạt quá chừng:

- Mệt quá……!

Nguyệt bất chợt mở mắt, cô ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh… thương lắm nhưng cũng giận vô cùng. Cô nhìn bộ quần áo còn lem nước, cổ áo dính chặt làn da ngăm, lộ những nét hao gầy nơi xương cổ. Cô nhìn gương mặt như quắt lại chỉ sau 2 ngày không gặp và cả những nét gượng gạo cố kìm nén nơi bờ má…. Xót xa.... Nguyệt thôi không nhìn Vũ nữa. Cô cũng dảo mắt ra đám đông, tìm một chút vui tươi :

- Mệt thì dừng, đau thì buông. Hành hạ ai đó thì cũng là hành hạ mình cả thôi. .. em đi lấy máy sấy sấy quần áo cho anh.

Nguyệt đi rồi, Vũ vẫn không ngước lại, ánh mắt anh vô định nơi những lập lòe xanh đỏ. Những lời của Nguyệt ,Vũ nghe… nghe rất rõ…. Tim anh loạn nhịp và đầu óc đang hoàn toàn rối bời. ..Có bao nhiêu con người đang lắc lư trong tiếng nhạc kia, đang cười nói không ngớt kia.... thật sự cảm thấy.... vui vẻ và lạc quan? Vũ tự hỏi mình... rồi lười biếng nhắm chặt mắt... ngại tìm một câu trả lời không thật sự hay ho.

…. Cửa sổ căn nhà chung cư tầng 12 mở tung. Những giọt mưa mùa hè lả lướt bám vào ô kính…. từng giọt nước chảy dài…nối tiếp... liên hồi. Đèn ngủ từ căn phòng hắt ra… những tia sáng yếu ớt vàng vọt… Tiếng ti vi buồn tẻ vang lên đều đều…

. Hoàng Anh ngồi quay lưng lại cô MC trên chương trình thời sự. Anh dảo mắt nơi những hạt mưa đọng lại nơi thành cửa.

“ Thời gian của cậu không còn dài. Có thể là 5 năm. 1 năm. 1 tháng cũng có thể ngay ngày mai. Tế bào ung thư đã bắt đầu hủy hoại các cơ quan khác. Tớ xin lỗi, nhưng tớ không còn cách nào khác nếu cậu không chịu nhập viện. Sự việc có thể sẽ khả quan hơn.

- Vậy nếu không , không khả quan hơn thì sao? Thì sao?

- Thì…

- Thì tớ sẽ chết và vẫn hoài phí toàn bộ thời gian còn lại của mình trên giường bệnh.

- Vậy hãy đi làm đi, là tất cả những điều cậu muốn rồi nhập viện ngay cho tớ, chạy đến và nói với Linh rằng cậu yêu cô ấy đi…. Tớ đợi cậu ở đây”



Đôi mắt Hoàng Anh vẫn miên man nơi những hạt mưa đang dân nặng hạt. Những hạt mưa bướng bỉnh đập vào thành cửa…. vỡ tan… tung tóe.

Cuộc gặp gỡ với Lâm, cậu bạn bác sĩ ban chiều không hiểu sao làm Hoàng Anh lo sợ. Chưa bao giờ kể từ ngày biết mình mang trong người căn bệnh tai ác anh lại thấy bất an đến vậy. Thời gian của anh đang dần đến điểm mốc và tình cảm của anh lại ngày càng thêm cồn cào. Hoàng Anh không biết mình nên làm gì.

Mấy năm nay anh bỏ “phượt”, sợ hãi phải xa Hà Nội, xa Linh. Anh đăng kí học tại chức ở trường Linh để được gặp cô gần như mỗi ngày dù ở thật xa hoặc những vô tình có ý thức trên sân trường đông người. Anh đến con đường tình yêu của cô mỗi tuần vì biết đó là nơi anh nhìn thấy cô gần nhất, thấy cô thật nhất… dẫu khi ấy cô vẫn luôn vùi mình trong nỗi đau…

Với Hoàng Anh, niềm hạnh phúc chỉ có vậy. Cảm giác rằng mình vẫn luôn bước theo những nhịp chân cô, vẫn luôn có thể bước lên khi cô cần giúp đỡ, vẫn luôn được nhìn thấy cô, nhận ra rằng cô dẫu luôn ám ảnh nhưng vẫn sống được và sống ổn…

Gió lướt qua khung cửa, làm tung lên tấm rèm cửa màu rêu đã được buộc lại cẩn thận.

Hoàng Anh xoay ghế về phía bên phải… Chiếc bàn màu trắng, phía trên có một lọ hoa khô màu nắng và bức ảnh bên cạnh cũng ngập nắng…

Nắng nơi bầu trời vυ"t cao, nắng in nghiêng nơi bãi cát mênh mông, nắng sóng sánh nơi mặt nước biển phía sau lưng…. Và nụ cười của cô bé ấy, hồn nhiêu, trong trẻo với đôi mắt rất “ hồn”.... Là người con gái Hoàng Anh yêu, yêu tha thiết và nhiều uẩn mắc, yêu từ ngày ấy để rồi mãi đi bên em từ phía sau…

Là Linh.

Tim anh giật giật, nhói nhói nơi nụ cười và những hạt nắng trong đáy mắt ấy.

Hoàng Anh cứ ngồi vậy…

Quay mặt ngược lại phía mưa và nhìn nắng ngập tràn trên từng đường nét khuôn mặt em…. Lòng Anh bỗng nhẹ nhàng, nỗi cô đơn, bất an tan đi như những hạt mưa vỡ òa nơi bậu cửa…

Anh đứng dậy, bật điện lên, căn phòng bừng lên… Hoàng Anh đã có quyết định cho quỹ thời gian còn lại của mình… Một quyết định thực sự quan trọng