Chương 2

Không thể tin được! Đại tiểu thư Minh gia trước mặt mọi người thổ lộ tình cảm, người trong lòng lại là......

Một lớp sóng vừa đi, một lớp sóng khác lại đến, Minh Đường không ngờ tới ở bữa tiệc sinh nhật, mình không những không có từ vòng xoáy đàm tiếu thoát ra mà còn đích thân tiết lộ một bí mật mới.

Trong bệnh viện sạch sẽ và sáng sủa mùi nước khử trùng bay nồng nặc, màu trắng của sơn tường chiếm cứ mảng lớn tầm nhìn.

Vừa bước vào phòng bệnh, Minh Đường còn chưa có kịp cùng bà nội chào hỏi, liền nghe được lời mình mỉa mai từ trong điện thoại truyền ra.

"Nhìn lại vào gương xem."

"Anh cũng xứng."

"Quên nói với anh, anh ấy mới là người tôi thích."

Điều đáng sợ hơn cái chết chính là những gì xảy ra ngày hôm đó đã được mọi người quay video lại, Minh Đường ở ngay trước mặt mọi người thổ lộ với Thẩm Tùng Yến.

Cho dù người đang sinh bệnh nằm viện là Minh lão phu nhân, cũng không quên xin người khác một phần video trực tiếp, xem đi xem lại, quan sát liên tục.

Minh Đường vừa đẩy cửa đi vào: “......”

Hai mắt tối sầm lại, bàn tay đang đẩy cửa từ từ thu lại, cô kéo khẩu trang lên, còn chưa kịp chạy trốn, Minh lão phu nhân mắt tinh đã phát hiện ra cháu gái mình trước.

Tháo kính đọc sách xuống, Minh lão phu nhân ngước mắt nhìn về phía cửa, giọng điệu so với oán phụ trong thâm cung còn u oán hơn.

"Rốt cục cũng nhớ tới một cái xấu lão bà như ta?"

Lời này thật sự là tự giễu, Minh lão phu nhân lúc còn trẻ đã là mỹ nhân nổi tiếng, dù cho bây giờ đã già, nhưng phong thái của bà không hề giảm đi chút nào.

Trước đó vài ngày, biết được trong nhà có biến lớn, lão phu nhân lo lắng nhất không ai khác ngoài đứa cháu gái này.

Biết Minh Đường nhất thời không tiếp thu được, một mình chạy tới Tây Uyển liếʍ láp chữa lành vết thương, Minh lão phu nhân cũng không nóng nảy, thậm chí còn phân phó người trong nhà không đến làm phiền cô.

Ở nhà họ Minh, lão phu nhân yêu thương nhất chính là cháu gái Minh Đường, lời bà nói tự nhiên không ai dám chống đối.

Sau một tuần không đến bệnh viện thăm hỏi, Minh Đường cảm thấy hơi chột dạ, cô đẩy cửa bước vào, ôm cánh tay bà nói đủ thứ tốt đẹp.

"Con sai rồi bà nội......"

Âm thanh càng ngày càng nhỏ.

Lời vừa ra khỏi miệng, Minh Đường ý thức được mình xưng hô sai, yên lặng đem hai chữ "bà nội" nuốt xuống.

Minh lão phu nhân nhìn rõ mọi việc, liếc xéo cô một cái: "Làm sao, liền bà nội cũng không nhận, cũng chỉ nhớ đến cái kia......"

Ngón tay gầy như que củi run run chỉ vào màn hình điện thoại.

Thấy đoạn video của mình được phát lại, Minh Đường nhanh tay giật lấy điện thoại từ tay bà.

Cô giơ hai tay đầu hàng: "Bà nội, cháu cùng hắn mới gặp nhau một lần, lúc ấy tình huống đặc biệt, cháu thật sự không phải......"

"Cháu không thích đứa bé Thẩm gia kia?"

"Mới gặp một lần, lấy ở đâu ra có thích hay không......" Minh Đường nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Vậy thì tốt, cháu xem một chút mấy người bà nội chọn cho cháu, nếu cháu thích, bà sẽ giúp cháu hẹn gặp, thanh niên các cháu gặp mặt một lần coi như nhận biết thêm bằng hữu."

Mưu kế đạt được, Minh lão phu nhân cười ha hả, mặt mày hớn hở mở album ảnh.

"Người này tốt nghiệp Oxford, bây giờ đang làm IT cho một công ty trong nước......"

"Không được, cháu không thích người hói đầu."

Lão phu nhân trừng cô một chút: "Nói vớ vẩn gì đó, hắn là do đọc nhiều sách."

"Cháu mới không có, Thẩm Tùng Yến không phải cũng tốt nghiệp Oxford sao, hắn liền không đầu trọc......"

Về Thẩm Tùng Yến, Minh Đường kỳ thật không biết gì nhiều.

Trước kia cô đã nghe mẹ mình nhắc đến tên của anh, anh chính là thiên chi kiêu tử.

Lúc anh còn bé đã được người trong nhà đưa ra nước ngoài. Năm 18 tuổi, Thẩm Tùng Yến lấy 1 triệu đôla Mỹ thành lập quỹ Tương Lai. Ba năm sau, quỹ đã tăng lên 530 triệu đôla. Về sau, danh tiếng của Thẩm Tùng Yến là "Nhà giao dịch thiên tài" đã hoàn toàn lan truyền.

Mà bây giờ hồi tưởng lại, điều khiến Minh Đường ấn tượng nhất chính là đôi mắt của người đàn ông hôm qua.

Thâm thúy nội liễm, một đôi con mắt như mực bình tĩnh, ẩn sau tròng kính mỏng dường như là một vũ trụ tinh tú bao la vô tận, thần bí mà thâm trầm.

"Đường Đường, Đường Đường?"

Minh lão phu nhân không biết Minh Đường đang nghĩ gì, bà chỉ vào một tấm ảnh khác và nói.

"Vậy cháu xem cái này, người này dáng dấp cũng không tệ, chính là hơi nhiều bạn gái cũ."

"Đôi mắt của hắn không đẹp bằng Thẩm Tùng Yến."

Theo tiềm thức, Minh Đường đều đem người trong ảnh cùng Thẩm Tùng Yến so sánh.

"Vậy người này thì sao?"

"Không cao bằng Thẩm Tùng Yến."

Những thanh niên trẻ tài năng được lựa chọn cẩn thận đều bị lu mờ trước Thẩm Tùng Yến.

Minh lão phu nhân tức giận che ngực, liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư của Minh Đường.

"Nói thật với bà nội đi, cháu có phải hay không không muốn đi xem mắt? Cháu sẽ không thích tiểu tử Trần gia kia đi?"

Minh Đường một giây phủ nhận, đầu lắc như trống bỏi: "Làm sao có thể, cháu không có mù."

Minh lão phu nhân thở phào: "Vậy là tốt rồi, nếu không phải cha cháu là lão cổ hủ......"

Từ bé hai gia đình đã có hôn ước, nhưng bất quá là ước định miệng, đến tín vật đính ước cũng không có. Bản thân Minh lão phu nhân ủng hộ hôn nhân tự do, người Minh Đường thích mới là quan trọng nhất.

Đứa con trai của bà là một lão cổ hủ, cứng nhắc, ngoan cố, khó chơi, cha Minh kiên trì giữ lời hứa, quyết không bội bạc.

Nếu không, Trần Tranh cũng không có khả năng quấn quýt Minh Đường lâu như vậy.

Minh lão phu nhân nặng nề thở dài, đặt kính đọc sách xuống, lần nữa xem album ảnh.

"Nếu cháu không thích, vậy cháu xem mấy người này, ta vừa nhìn hoàng lịch, thứ bảy này là ngày tốt, thích hợp đi xem mắt."

Nói nửa ngày, đuôi cáo rốt cục cũng lộ ra, liền thời gian xem mắt cũng đã định ra.

Minh Đường bĩu môi, ý đồ dựa vào kinh nghiệm đấu trí đấu dũng nhiều năm lừa dối cho qua chuyện.

"Thứ bảy có thể a."

Bước đầu tiên, kế hoãn binh, trước mê hoặc địch nhân.

Minh Đường hai tay chống cằm, dưới ánh mắt mong đợi của lão phu nhân, cô chậm rãi đưa ra điều kiện của mình.

"Cháu thích người như Thẩm Tùng Yến, bà giúp cháu chọn một người đi."

Đừng nói đến mấy bức ảnh trong tay lão phu nhân, liền xem như toàn bộ thanh niên trẻ tài năng ở Nam Thành, cũng chưa chắc có ai trong số họ có thể sánh được với Thẩm Tùng Yến.

Bất kể về ngoại hình hay năng lực, Thẩm Tùng Yến đều đứng đầu.

Minh Đường tràn đầy tự tin.

Minh lão phu nhân ngay lập tức trở thành một quả bóng xì hơi, đảo mắt vài lần.

"Còn nói không thích, ta nhìn cháu chính là thích gương mặt kia của hắn."

Minh Đường gật đầu thừa nhận, không đề cập tới bất kì điều gì khác, khuôn mặt của Thẩm Tùng Yến thật sự rất đẹp, đủ để được xưng tụng là mỹ nam vạn năm trong nháy mắt.

Cô thì thào: "Không ai không thích gương mặt của anh ấy, đúng không?"

Ký ức ùa về, hình ảnh ở khách sạn ngày hôm qua lại một lần nữa hiện lên trong đầu, vai rộng hẹp eo, thân ảnh cao cao gầy gò, Minh Đường thấp giọng nói.

"Hắn vóc người cũng không tệ."

Minh lão phu nhân cau chặt lông mày, tức giận: "Cháu kia là thích nhan khống, nông cạn!"

Lướt mạng hồi lâu, huống chi Minh Đường ở trước mặt lão phu nhân nói chuyện không một chút kiêng kỵ.

Cô cười liếc mắt, không tim không phổi vui đùa: "Sao cháu có thể không thích cho được, cháu chính là nông cạn, chính là thèm muốn cơ thể Thẩm Tùng Yến......"

Dư âm đột ngột dừng lại.

Ánh nắng xuyên qua phòng bệnh bỗng nhiên bị cắt đứt, Minh Đường nghiêng người sang, đối mặt với Thẩm Tùng Yến đang đứng trước cửa.

Dưới ánh nắng, bóng dáng người đàn ông thẳng tắp thon dài, anh nhìn thẳng vào Minh Đường.

Minh Đường: ......"

Gϊếŧ người không cần dao, cô bây giờ so với cái chết không có gì khác hơn.

Gừng càng già càng cay.

Dù sao Minh lão phu nhân cũng là người từng trải qua mưa gió, sau vài giây sững sờ, nụ cười trên mặt bà vẫn giữ nguyên như cũ.

"Là tiểu Thẩm đi, mau vào."

Thẩm Tùng Yến gật đầu, chào hỏi: "Minh lão phu nhân."

Minh Đường sững sờ tại chỗ, bị bắt gặp bởi người mình liên tiếp hai lần lớn mật tỏ tình, dù bình thường Minh Đường cao ngạo như thiên nga trắng, nhưng lúc này lại như chim cút trong mưa ẩm ướt, nơm nớp lo sợ không dám nói lời nào.

Cô thậm chí không có can đảm ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thẩm Tùng Yến.

Họa vô đơn chí.

Ngoài cửa không chỉ có mình Thẩm Tùng Yến, còn có cha Minh cùng Trần Tranh.

Vốn ông là lão cổ hủ, sau khi nghe thấy Minh Đường nói những lời kia, Minh Tu Viễn tức giận trừng Minh Đường một cái.

Nếu không phải có Minh lão phu nhân ở đây, Minh Tu Viễn khả năng còn muốn thuyết giáo một phen.

Trần Tranh còn đổ thêm dầu vào lửa, khóe môi hắn câu lên mấy phần đắng chát: "Chú, trước kia là cháu không biết Minh Đường đã có người trong lòng, nếu không hôn ước này......"

Hắn gục đầu xuống, đem tư thái người bị hại diễn vô cùng tinh tế. Giống như chỉ cần trước đó Minh Đường nói một câu cô đã có người trong lòng, hắn liền không dây dưa nữa.

Minh Tư Viễn là người chính trực cứng nhắc, xem không hiểu mấy chuyện của người trẻ, thậm chí còn khuyên bảo Trần Tranh: "Chuyện này không liên quan đến cháu?"

Ông ngước mắt nhìn về phía Minh Đường: "Minh Đường, con cùng...... Thẩm tiên sinh có chuyện gì xảy ra?"

Minh Tu Viễn cau mày: "Ba trước đó hỏi con, không phải con nói mình không có người mình thích sao?"

Trần Tranh cười trên nỗi đau của người khác đứng ở một bên xem kịch.

Không lo được Thẩm Tùng Yến ở đây, Minh Đường lên tiếng giải thích: "Con gặp một lần......"

"Vừa thấy đã yêu" bốn chữ chưa kịp thốt ra, thì đột nhiên, một bóng đen đổ ập xuống trước mắt cô.

Thẩm Tùng Yến thân cao chân dài, dáng người như cây tùng bách, đứng trước người Minh Đường, anh gần như chặn hết mọi tầm nhìn của cô.

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp: "Chú Minh, đây là lỗi của cháu."

Minh Đường, người đang nói một nửa: ???

Thẩm Tùng Yến chậm rãi nói: "Trước đó cháu xuất ngoại không nói cho Đường Đường biết, cô ấy vẫn luôn giận cháu, cho nên mới không cùng người đề cập qua cháu."

Minh Đường: ???

Minh Tu Viễn sửng sốt: "Ngươi xuất ngoại, đây không phải hơn mười mấy năm trước sao......"

"Mười bốn năm trước." Thẩm Tùng Yến mặt không đổi sắc, "Lúc ấy cháu nằm viện, tại bệnh viện Nam Thành số hai gặp được Đường Đường."

Mười bốn năm trước, Minh Đường bởi vì thân thể không tốt phải ở bệnh viện hơn một tháng, khi đó Minh lão phu nhân luôn trong tâm trạng lo lắng, ngày nào cũng tụng kinh trong phật đường, Minh Tu Viễn còn khuyên qua mẹ mình một trận.

Thời gian, địa điểm đều chính xác.

Minh Tu Viễn kinh ngạc, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ: "Lúc ấy các ngươi mới bao nhiêu tuổi, sơ trung liền......" Nói chuyện?

Thẩm Tùng Yến mặt không đổi sắc, gật đầu.

Cô đương nhiên không dám đề cập việc yêu sớm với cha mẹ mình, sau đó Thẩm Tùng Yến ra nước ngoài mà không nói lời từ biệt. Minh Đường tức giận với đối phương và không nhắc đến anh trước mặt cha mẹ cô là chuyện bình thường.

Hợp lý và có cơ sở, không có nửa điểm sơ suất nào.

Nếu như không phải mình là nhân vật chính trong chuyện này, Minh Đường suýt chút nữa đã tin.

Châm ngòi ly gián thất bại, Trần Tranh mặt mày xanh lét, sắc mặt âm trầm.

"Lúc ấy tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ đều đã trưởng thành, Thẩm tiên sinh không nghĩ tới giải thích một câu sao?"

Thẩm Tùng Yến ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên: "Đúng là sơ suất của cháu."

Rốt cục cũng nắm được sai lầm của đối phương, Trần Tranh cười lạnh một tiếng, chen vào nói: "Xem ra các ngươi thích nhau cũng chỉ có như thế."

Thẩm Tùng Yến nhẹ nhàng nói: "Nếu như sớm biết có người đối với Đường Đường quấn quýt không buông, tôi nhất định lập tức về nước."

Nụ cười đắc thắng của Trần Tranh lập tức đông cứng lại, mọi người ở đây đều biết người đối với Minh Đường quấn quýt không buông chính là Trần Tranh hắn.

Trần Tranh tức giận không kềm chế được: "Anh nói ai là kẻ bám đuôi? Tôi nói cho anh biết, tôi thế nhưng cùng Minh gia có......"

Giọng nói của Trần Tranh dần mất đi khí thế dưới ánh mắt đạm mạc, thờ ơ của Thẩm Tùng Yến.

Thẩm Tùng Yến tùy ý ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén không một chút độ ấm.

“...... Anh, là ai?”