Chương 32: Jae? S"agapo? Taboo

YoonHo vừa hôn vừa đưa JaeJoong vào phòng ngủ, áp cậu xuống giường rồi hôn lên trán, lên mắt, lên mũi cậu, sau đó dừng lại nhìn JaeJoong.

“JaeJoong, em có thật sự muốn không?”

JaeJoong vòng tay ôm lấy cổ YoonHo kéo anh lại gần, hôn lên môi anh.

Đầu lưỡi của YoonHo linh hoạt tiến vào miệng JaeJoong, khám phá từng góc nhỏ nhất trong miệng cậu, rồi quấn lấy lưỡi cậu bắt đầu liếʍ mυ"ŧ.

Cảm giác khi hai đầu lưỡi chạm nhau vừa ngọt ngào vừa kí©h thí©ɧ khiến JaeJoong rên lên khe khẽ.

YoonHo vẫn vừa hôn vừa vuốt ve lưng JaeJoong qua lớp quần áo khiến cả người cậu run rẩy, rồi bàn tay lại luồn vào dưới áo cậu, từng chút từng chút cởi bỏ áo rồi quần cậu. Cả cơ thể đột nhiên phơi bày trong không khí nên JaeJoong có chút không thích ứng kịp, cậu theo bản năng áp sát vào thân thể ấm áp của YoonHo.

“Ư…” YoonHo rời môi JaeJoong, hôn lên tai cậu, lúc ngậm vành tai vào miệng liền nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của JaeJoong. Sau đó lại hôn xuống cổ, JaeJoong tự nhiên ngả đầu ra sau, một loại cảm giác kí©h thí©ɧ lan khắp toàn thân, cậu như mất hết khí lực, thân thể trở nên mềm nhũn. YoonHo lại hôn liếʍ lên hai điểm nhỏ trước ngực khiến JaeJoong rêи ɾỉ không ngừng, hơi thở bắt đầu dồn dập, cậu ôm chặt lấy YoonHo ở trên mình.

Đến lúc cả hai người gần như khoả thân hoàn toàn, JaeJoong đột nhiên khóc. Vì cậu nhìn thấy hình xăm trên người YoonHo, phía dưới xương quai xanh là một hàng chữ.

Jae? S"agapo? Taboo

Jae, là tên của cậu.

S"agapo, tiếng Hy Lạp, có nghĩa là ‘Anh yêu em’.

Taboo, tiếng Anh, có nghĩa là ‘Điều cấm kỵ’.

Cậu hiểu được câu này mang ý tứ gì, rất hiểu. Tình yêu của anh và cậu là điều cấm kỵ, không thể quang minh chính đại như mọi người. Nhưng anh vẫn đem tình yêu đó khắc vào trên người, ở một nơi rất gần trái tim. Cậu biết YoonHo yêu cậu, nhưng cũng không nghĩ tới anh yêu cậu nhiều đến thế, thật sự không nghĩ tới.

YoonHo thấy JaeJoong khóc, liền chậm rãi liếʍ vệt nước mắt của cậu, không ngừng gọi, “JaeJoong… JaeJoong…” nhưng lại khiến cậu khóc to hơn.

“Đáng ghét! Anh là tên đáng ghét! Lần này đến lượt em cắn anh!” JaeJoong vừa khóc vừa nói, rồi cắn lên vai YoonHo.

Tuy YoonHo đã rất cẩn thận chuẩn bị cho JaeJoong, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cậu, nên thời điểm YoonHo tiến vào, cậu có cảm giác như phần thân dưới sắp nứt, cảm giác như bị xé rách này khiến JaeJoong đang ở thiên đường của du͙© vọиɠ rơi xuống hiện thực. Gương mặt đang hồng trở nên tái nhợt, nước mắt lại bắt đầu tuôn ra.

“A! Jung YoonHo! Anh là tên khốn! Anh gạt em! Anh bảo không đau mà! Đáng ghét đáng ghét!”

“JaeJoong, ngoan, cố chịu một chút, được không?” YoonHo dừng lại, một cử động nhỏ cũng không dám động, đau lòng hôn lên vệt nước mắt trên má JaeJoong. Anh vừa an ủi JaeJoong, vừa chịu đựng ham muốn của mình. Anh là đàn ông, một người đàn ông bình thường nha, từ khi quen JaeJoong về sau giống như cấm dục vậy, ở thời điểm ‘nước sôi lửa bỏng’ này còn có thể nhẫn nại, thế mới biết sức kiềm chế của YoonHo lớn đến mức nào.

Cơn đau dịu đi một chút, nhìn thấy YoonHo đang vất vả “chịu đựng”, JaeJoong cũng biết đàn ông nếu phải kiềm chế du͙© vọиɠ là thống khổ cỡ nào, cho nên cậu cố thả lỏng thân mình, để YoonHo bắt đầu chuyển động. Lúc đầu vẫn có chút đau đớn, nhưng dần dần cảm thấy là lạ. Cảm giác như có một dòng điện truyền dọc sống lưng, theo từng động tác của YoonHo, đem đến từng đợt kɧoáı ©ảʍ.

“Ư…” JaeJoong không nhịn được bắt đầu rêи ɾỉ. Nghe thấy thanh âm của mình, JaeJoong có chút hoảng hốt, sau đó đỏ mặt, nghĩ thầm rằng, Trời ạ, đó là tiếng của mình sao? Xấu hổ chết mất.

Nhìn thấy phản ứng của JaeJoong, YoonHo cao hứng mỉm cười, liền bị JaeJoong trừng mắt, ý là, Cười cái gì mà cười, chưa từng nhìn qua người ta à?

YoonHo hiểu ý của JaeJoong, vì thế thân dưới dùng sức đẩy mạnh thêm một chút, ý tứ rất rõ ràng, Hiện tại anh rất hưng phấn, rất vui nên anh cười, em quản được anh sao?

“A a… biếи ŧɦái! Ư… Jung… YoonHo… anh… A! Đáng… đáng ghét…” JaeJoong bị YoonHo không ngừng xâm nhập, liên tục thở dốc, đến nói cũng không nói được thành câu đầy đủ.

“….”

“Anh… anh đê tiện…. Ư…. Anh… đừng… đừng nhìn em… thế…. A… anh… anh dám… trêu em…”

“Cảm giác thế nào, bảo bối?” YoonHo gian tà nhìn JaeJoong. “Nếu không thích bị anh trêu, thì “trêu” lại anh đi.”

“A… a…. anh chờ… đấy… Mai… a… mai em sẽ gϊếŧ… A a a a… anh chậm một chút… a a…”

Không đợi JaeJoong nói xong, YoonHo bắt đầu chuyển động mãnh liệt.

“Anh chậm một chút chậm một chút… a a… Yoon… YoonHo…”