Chương 9 : Lịch Sử - Uống say

Edit : Đàn Hy

Kể từ buổi chiều hôm đó, Hứa Nịnh đã đồng ý buông truyện người lớn tập trung vào việc học, hơn nữa ai làm cô cũng rất phối hợp. Mặc dù Pha Tây là một đại sắc lang nhưng anh vẫn rất nguyên tắc và biết kiềm chế, chỉ cần cô không chủ động khiêu khích anh thì anh sẽ làm cho cô một lần vào buổi tối trước khi đi ngủ.

Rốt cuộc ngày hôm sau cô còn muốn đi học, mệt nhọc quá độ làm cho đi học ngủ nhưng không tốt.

Với điều này, chỉ cần cô lơ là, cô sẽ bị "trừng phạt" những người đang nhìn chằm chằm vào cô, Hứa Nịnh trong lớp nghiêm túc hơn gấp mười lần so với trước đây, thậm chí những người bạn cùng bàn từng giống cô cùng bàn đều cảm thán rằng họ đã thay đổi cá nhân.

Trong kỳ thi giữa kỳ, Hứa Nịnh đã kẹp chân và dùng lực điền vào câu trả lời trong khi nhìn vào câu hỏi trắc nghiệm về thời điểm Đế chế La Mã chia cắt trên tờ giấy kiểm tra lịch sử.

Hứa Nịnh, cuối cùng cũng làm xong bài kiểm tra, thở phào nhẹ nhõm, có lẽ vì cô đã học quá chăm chỉ và không có thời gian để đọc truyện người lớn, nên chữ viết rất trơn tru.

“Hừ — kỳ thi kết thúc!” Hứa Nịnh trở về nhà, ném cặp sách lên ghế sô pha, và kéo căng thắt lưng.

Dì Triệu cũng vui vẻ ra lệnh cho đầu bếp chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho cô, như thể cô đã được nhận vào một trường đại học danh tiếng. Chồng bà, chính là chú Vương quản gia, vẻ mặt bình thường không chút lưu tình lúc này cũng hơi buông lỏng.

“Tiểu thư thi thế nào?” Dì Triệu cười hỏi, nhìn vẻ mặt thoải mái của Hứa Nịnh, chắc chắn cô ấy đã hoàn thành tốt kỳ thi rồi, “Những ngày nghỉ này tiểu thư nên nghỉ ngơi thật tốt!

Hứa Nịnh khá tự tin, khuôn mặt trắng nõn và dịu dàng ửng hồng phấn khích, hai mắt sáng ngời: "Lấy chỉ số thông minh của bổn tiểu thư, đương nhiên làm rất tốt."

Khi vừa ngẩng đầu lên, cô đã đối mặt với người đàn ông đột nhiên xuất hiện trên ghế sô pha, cô gái thè chiếc lưỡi hồng của mình ra nhìn anh từ một góc độ mà không ai khác có thể nhìn thấy, và yên tâm đón nhận nụ cười cưng chiều của Pha Tây.

Cô chạy đến ngồi cạnh Pha Tây và xoa xoa vai anh. Bởi vì người hầu không thể nhìn thấy anh, chỉ có thể nhìn thấy cô đang ngồi thu mình trên sô pha, không hề có thư thái của đại tiểu thư.

"Dì Triệu, tối nay cháu muốn uống rượu!"

Ý nghĩ đột ngột đó nhưng đã được dì Triệu cưng chiều cô vô điều kiện thỏa mãn.

"Ồ tốt! Nhưng tiểu thư không thể uống quá nhiều." Ngay cả nếp gấp trên mặt cũng tràn đầy vui mừng, Dì Triệu quay sang quản gia nói: "Lão Vương, đi lấy một chai rượu vang đỏ." Sau đó, bà quay người đi vào bếp giúp. Phục vụ các món ăn với đầu bếp.

“Uống rượu?” Pha Tây đưa tay chạm vào gò má mềm mại của cô gái, cho dù trong lòng có háo hức cỡ nào, anh vẫn duy trì vẻ dịu dàng trên mặt, “Say rượu sẽ thực‘ không thoải mái ’đấy?

“Chà… phải làm điều gì đó khác biệt.” Hứa Nịnh cười và nhỏ giọng đáp lại. Trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu không thể giải thích được. Cách duy nhất để ăn mừng trong suy nghĩ đơn giản của cô có lẽ là uống rượu.

Có lẽ sự sung sướиɠ và vui sướиɠ khi được tập trung vào học tập và đạt điểm cao đã bị choáng ngợp, và không nhận ra ý nghĩa khác trong lời nói của một người đàn ông.

Ănn tối với Pha Tây. Món ăn Pháp do đầu bếp năm sao của gia đình chế biến ngon đến nỗi Hứa Nịnh suýt nuốt phải lưỡi, và đôi má phồng lên khiến cô ấy trông như một chú chuột hamster nhỏ tham ăn.

Đương nhiên, rượu đỏ trân quý cũng là rót vào miệng lớn.

Người đàn ông thở dài trong lòng rằng uống rượu đơn giản và thô lỗ như vậy thì lãng phí, nhưng chỉ cần cô gái vui vẻ, muốn làm gì thì làm.

Hứa Nịnh đỏ mặt ngay khi chạm vào rượu, và đôi mắt hoa mai xinh đẹp của cô cũng nhuốm màu rượu vang, điều này khiến Pha Tâynhớ đến ánh mắt bối rối và ham muốn của cô gái khi ở cao triều, khóe mắt đỏ hoe và đẫm lệ.

Chỉ cần suy nghĩ một chút, hạ thể liền cứng lại. Nước da của anh như thường lệ, anh cúi xuống hôn lên khóe miệng nhuốm màu rượu của cô gái, rồi muốn làm gì thì làm vì người khác không thể nhìn thấy anh.

Khi cơ thể cô trở nên cứng đờ, Hứa Nịnh trừng mắt nhìn một cách kỳ lạ, nhưng mặt cô lại đỏ hơn làm dì Triệu đang đứng xem lại khuyên cô bớt uống rượu.

"Hi, dì Triệu, không sao đâu, con sẽ không say ..." Ánh mắt thập phần mê ly, cố nhìn rõ mặt dì Triệu nhưng không làm được.

Hứa Nịnh thở phào nhẹ nhõm, trên người có mùi rượu ngọt, "Chà, rất ngon."

Rõ ràng là đã hơi say rồi.

Pha Tây thích thú nhìn cô gái loạng choạng đứng dậy, đỡ muốn rời khỏi bàn ăn, nhưng thật đáng tiếc vì vừa bước một bước như bước trên mây và suýt ngã.

Ôm lấy thân thể mềm mại của cô trong tay, người đàn ông búng tay cho ảo giác vào người hầu, bước lên phòng trên lầu.

"Ôi, tên xấu xa, để tôi xuống ..." HứaNịnh không ngừng ưỡn ngực, dù bước anh đi vững vàng, cô cũng có chút khó chịu vì bay lên.

"Ngoan, tới rồi."

Trời đất quay cuồng mơ hồ nghe thấy giọng nói dễ chịu của Pha Tây , và cô gái bị anh hôn mà không biết cô đang ở đâu. ĐTiếng chạm gạch dành riêng cho phòng tắm phát ra từ lòng bàn chân cô, hơi lạnh và cô co quắp ngón chân lại.

“Hừm…” Hứa Nịnh như mất hết sức lực, khẽ mở môi, để lưỡi Pha Tây lộn xộn trong miệng, liếʍ từng kẽ răng, cùng đầu lưỡi nhảy múa. Chất dịch cơ thể do quá muộn để nuốt trôi chảy ra từ khóe miệng và chảy dọc theo cổ đến xương quai xanh, để lại một vết nước mơ hồ.

Không khí đầy nước da^ʍ, mùi rượu đỏ thoát ra trên hai chiếc lưỡi.

Cô lùi về phía sau từng bước, chỉ cảm thấy bụng dưới có một vật nóng bỏng, nhiệt độ xuyên qua quần áo sắp đốt cháy cô. Cuối cùng không còn đường thoát, cô gái dựa lưng vào tường, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng của Pha Tay.

Ngay khi Hứa Nịnh nghĩ rằng họ sẽ đây dưa đến thiên địa khoang khi*, Pha Tây buông cô ra.

(*)

Khoé miệng khẽ há ra thở hổn hển, từ góc nhìn của anh có thể nhìn thấy chiếc lưỡi hồng hào đang run rẩy yếu ớt sau khi bị hút. Pha Tây khẽ cười, đôi mắt nâu như có tráng men: "Ngoan, tắm xong là có thể ngủ."

Khi vào phòng tắm, anh mở nước một cách dễ dàng nên cô gái thoát y không thấy lạnh mà nhìn anh ngây người.

Khuôn mặt trong sáng và đáng yêu của cô ửng hồng, và chiếc cổ mảnh mai được quấn bởi những sợi tóc đen, khiến làn da của cô càng trắng hơn. Dáng người tuy rằng nhỏ nhắn, vừa vặn thon thả, đương nhiên hai con thỏ trắng vẫn nhỏ như vậy, màu đỏ mận đỉnh hơi run rẩy theo hô hấp của nàng, quyến rũ. Hoa môi giữa hai chân mím chặt vì đang chuẩn bị thi giữa kì nên gần một tuần nay chưa được cắm vào.

Thân mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dẫn cho người ta phạm tội, nhưng ánh mắt lại sạch sẽ, ngay cả nhìn anh cởϊ qυầи áo cũng không biết né tránh.

Nhiệt sôi trào tựa như một con cừu vô tội bị hiến tế cho ác ma.

“Nhìn vào gương đi, cô bé.” Pha Tây ôm cô gái trong tay, và cả hai đang đối mặt với chiếc gương soi toàn thân được đánh bóng sáng loáng. Dù đứng ở đâu, họ cũng sẽ được chiếu sáng rõ ràng.

Lúc này Hứa Nịnh trong gương đang mềm hai chân dựa vào ngực người đàn ông, anh tham lam mυ"ŧ lấy vành tai đỏ như máu của cô, tay trái đặt trên ngực cô gái nhào nặn đầṳ ѵú cô, còn tay phải thì đi xuống nhào nhẹ hai cánh hoa mịn không có lông.

Hứa Nịnh nhìn mình trong gương với khuôn mặt vô hồn và đôi má ửng hồng, rồi bắt gặp đôi mắt sâu đầy du͙© vọиɠ của Pha Tây, chỉ cảm thấy du͙© vọиɠ sắp thiêu đốt hai người họ.

Cô đỏ mặt nhắm mắt lại và nhếch môi để thoát khỏi người đàn ông. Pha Tây thở vào tai cô, khiến cô run lên, và tiểu huyệt không kiềm chế được phun ra một ngụm da^ʍ dich, làm ướt ngón tay anh.

“Cô bé thật sự càng ngày càng mẫn cảm.” Ngón giữa xâm nhập vào, chạm nhẹ vào miệng nước chảy, vòng qua không cho vào.

Vén mái tóc dài như thác nước lên, Pha Tây đưa cô gái đi tắm và lau người rất cẩn thận, anh rửa sạch từng tấc da của Hứa Nịnh bằng cả tay và miệng, nhưng anh chỉ bỏ qua vùng giữa ngực, chân, vùng nhạy cảm của cô. Sau khi những ngón tay thô ráp được vuốt ve là một nụ hôn liếʍ láp đầy yên tâm, cảm giác ướŧ áŧ không thể nào che lấp được bởi sự vuốt ve xẹt qua của nước bọt.

Có vẻ như cô đang thưởng thức những món ngon, và cô không bao giờ biết cách để no.

"Chà chà ..." Tuy rằng thân thể bị ánh mắt say mê thật sự mong đợi du͙© vọиɠ đã lâu, Hứa Nịnh trong tiềm thức muốn cự tuyệt, nhưng vừa đến miệng đã bị biến thành tiếng kêu rêи ɾỉ. Có một luồng điện râm ran khắp nơi chạm vào nụ hôn liếʍ láp, cộng với sự vuốt ve của dòng nước nóng ấm khiến bụng dưới trống rỗng một chút trong lúc thoải mái.

Một tay giữ ống tắm và cố gắng giữ cho cơ thể không bị tuột ra, tay kia muốn xoa dịu bản thân, nhưng Pha Tây đã đỡ lấy cô.

“Kiên nhẫn.” Người đàn ông cười xấu xa, chặn miệng thở phì phò của cô gái, tự mình xoa xoa vùng bụng phẳng lì mịn màng của cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn hoa huyệt mềm mại, đưa tay vào trêu chọc, tường huyệt mềm và kín.

Nhớ lại việc côn ŧᏂịŧ của mình bị chúng kẹp một cách nhiệt tình như thế nào, thân dưới của Pha Tây không khỏi cứng lên một chút.

Tấm lưng của Hứa Nịnh áp sát vào bức tường lạnh lẽo, nhưng toàn bộ phần ngực và bụng đều bị Pha Tây đốt cháy. Cô không chịu nổi mà đem hoa huyệt kẹp chặt, cảm giác ngón tay thon dài của anh mỗi lúc một vào sâu hơn, cô rút ra dòng chất lỏng màu bạc đều đặn. Nước bạc hòa với nước trong rồi chảy vào nhau mà không biết chảy nhiều đến đâu.

Tiếng thở hổn hển của cô gái ngày càng lớn hơn, những tiếng vọng lại gợϊ ȶìиᏂ trong phòng tắm khiến cô chủ động đứng thẳng người lên và ngoáy một cách thuận lợi với côn ŧᏂịŧ khiến cô chết mê chết mệt.

Hơi nước mù mịt bốc lên, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông càng không thể hiện rõ trong màn mờ ban đầu.

Hứa Nịnh ngẩng đầu lên chớp mắt, rốt cục thanh tỉnh hơn, nghe thấy anh thấp giọng thở dài: "Thật sự là luyến tiếc cô bé."

Rõ ràng cơ thể bị cảm giác khống chế phản ứng nhanh đến kinh ngạc, chỉ là đôi mắt tích tụ nước mắt sinh lý mới đau, nước mắt chảy xuống.

Lý trí chậm lại một hồi, cô giơ tay ôm cổ Pha Tây , trong nháy mắt nhìn anh chằm chằm: "Luyến tiếc cái gì?"

Cảm xúc mơ hồ và kỳ lạ trong giọng điệu của anh khiến Hứa Nịnh sợ hãi, anh không quan tâm đến cảm giác hồi hộp của hạ thân mình, mặt cô căng thẳng, Pha Tây cười khẽ với vẻ mặt nghiêm túc.

“Ngày mai tôi đi.” Cúi đầu cắn môi, giọng điệu so với trước kia dễ chịu hơn rất nhiều, “Sao? Cô bé cũng luyến tiếc tôi sao?

"Mới không có! Anh, anh, tên khốn vô tình!"

Sự miễn cưỡng trong lòng đang trào dâng, và cô gái vẫn không muốn thừa nhận điều đó.

Nức nở, ngay cả thịt mềm trong huyệt cũng co lại.

Trên thực tế, cô đã quên từ lâu những gì anh nói, "Tôi sẽ rời đi ngay khi hết giờ," và cảm giác lờ mờ của cô từ lâu đã được thể hiện trong những thói quen lặp đi lặp lại hàng ngày. Giống như trồng một bông hoa trong lòng, rễ đâm sâu vào đất mà không nhận ra, dù không phát triển được bao lâu nhưng chỉ cần nhổ nó ra vẫn thấy đau.

Rõ ràng không thể nói là cô thích, nhưng cô rất buồn, có lẽ là vì trong thời gian này cô đã quá phụ thuộc vào người đàn ông này và đã quá quen với sự tồn tại của anh. Ngay khi anh nói rằng anh rời đi, não bộ tê liệt bởi ánh mắt cồn cào cảm thấy buồn bã không thể kiểm soát.

Với những ngón tay thô ráp và những giọt nước mắt, Pha Tây tỏ ra khá bất lực khi đối mặt với cô gái đang khóc: "Em khóc cái gì vậy? Không phải cô gái nhỏ luôn đợi tôi đi sao?"

"Tôi chính là muốn khóc! Anh quản được sao!" Hai mắt đều đỏ lên, nước mắt chảy nhiều hơn hoa huyệt. Hứa Nịnh ậm ừ cúi người cắn môi người đàn ông, trút đi những cảm xúc đang mắc kẹt trong lòng.

Pha Tây ôm cô vào lòng, Hứa Nịnh theo thói quen hai chân cô ôm lấy eo anh, hoa huyệt vẫn uốn éo với cự long, hoàn toàn không để ý đến bầu không khí hiện tại. Hứa Nịnh càng buồn hơn khi cho rằng mình đã biến thành bộ dạng da^ʍ dãng như vậy rồi định bỏ đi, miệng cô lại lật đật chửi rủa gã đàn ông khốn nạn.

Một tay tắt vòi, tay kia vuốt lưng cô, giọng anh càng rõ ràng trong không gian không có tiếng rắc: “Không phải là sẽ không bao giờ gặp lại, đừng khóc, khóc sưng mắt sẽ khó chịu.”Giọng điệu vẫn nhẹ nhàng vỗ về, để cô cắn vào vai anh để trút hết giận.

——————

Tác giả có lời muốn nói :

Cảnh cuối cùng trước đêm kết của người chú, nhưng anh ấy cũng sẽ đóng vai khách mời trong tương lai [np need you.jpg]

Tôi đang nghĩ đến việc tính phí cho chương tiếp theo. Nó có vẻ là 30 po trên nghìn từ và 20 po trên nghìn từ? Có câu trả lời dễ thương nào không w

Nhân vật nam chính tiếp theo sẽ là một số học sinh! Các cảnh mới cũng sẽ được phát triển! Rốt cuộc, làm chuyện đó trong phòng 2333 thật chán

Yêu cầu thu thập hàng ngày bình luận ngọc trai ~