Chương 11 : Đề Toán : Học xong thì làm

Edit : Đàn Hy

Mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, trên người không có cảm giác nhớp nháp, chăn bông đã được đắp ngay ngắn, nếu không phải cô nhúc nhích một chút là cảm thấy đau nhức khắp người, suýt chút nữa cô đã nghĩ cơn điên cuồng đêm qua chỉ là ảo giác.

“Khụ, khụ, khụ, trứng!” Cổ họng cô khản đặc vì sử dụng quá sức, và nóng rát. Hứa Nịnh ngồi dậy, chống đỡ thân thể, thầm rủa người đàn ông không biết kiềm chế, nhưng chợt nhớ ra--

Pha Tây đã đi rồi.

Căn phòng quen thuộc không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy trống trải, cô lắc đầu xua đi cảm giác xa lạ trong lòng.

“Dù sao an ta cũng sẽ trở lại.” Hít sâu một hơi, chân cô quá đau nhức, Hứa Nịnh đột nhiên nhớ ra cô đã quên hỏi khi nào gặp lại anh… Mới không luyến tiếc tên cáo già bội tình bội nghĩa kia, đúng là trứng thối!

Sau đó Hứa Nịnh chỉ có thể an phận ở nhà trong ba ngày nghỉ lễ, tên cáo già đã lăn lộn làm cô đến mức cô gần như không thể đi lại, hiển nhiên có thể giúp cô loại bỏ những cảm giác nhức nhối. Lần này không có cố tình, rõ ràng là cố ý!

Cô không có việc gì để làm và không muốn học, cô chỉ có thể dựa vào truyện người lớn để vượt qua thời gian. Nhưng khi nhìn thấy những đoạn văn miêu tả sắc tình đó, cô đã nghĩ đến những cái chạm và nụ hôn của đàn ông, và một vài từ ngữ hạ lưu, những cú thúc mạnh bạo hoặc nhẹ nhàng. Cơ thể bị khai phá tự phát mà động tìn, Hứa Nịnh chỉ có thể bất lực thở dài……

Không có lý do gì để mong đợi người tiếp theo Bah! Hứa Nịnh, người không muốn thừa nhận rằng mình càng ngày càng da^ʍ dãng, nên tức giận xóa liên kết truyện người lớn trong điện thoại, rồi miễn cưỡng tìm kiếm lại.

Cuối cùng, cơ thể hoãn lại, lại muốnđi học. Khi cô gái lấy điểm về nhà bước ra khỏi phòng tắm, cô bất ngờ và hợp lý nhìn thấy "cuốn sách" tiếp theo ——

Một thiếu niên mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh đậm đang ngồi ở bàn học của cô, chán nản nhìn qua sách bài tập, và sự cáu kỉnh mà anh tỏa ra từ cơ thể cô có thể cảm nhận được trong vài phút.

Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa, anh đặt quyển sách đã lật đến trang cuối cùng xuống, đứng dậy quay sang Hứa Nịnh.

“Hứa Nịnh?” Giọng điệu của nam sinh hướng lên, nhưng không có vẻ gì là nghi ngờ, mà là xác nhận hơn.

Một tiếng cảm thán giống với Lịch sử đến kinh ngạc,Hứa Nịnh gật đầu với anh và cẩn thận nhìn người thanh niên mảnh mai. Đôi lông mày dài của anh bay bây, và một đôi mắt mèo tinh xảo dù có lạnh lùng cũng quá đáng yêu. Đôi mắt màu lam như hội từ cả bầu trời sao với vẻ kiêu kỳ, khuôn mặt sang chảnh, mặc đồng phục học sinh đi dạo quanh trường được ước đoán giáo thảo của trường.

Nhưng điều mà Hứa Nịnh quan tâm là cái đầu xoăn tự nhiên màu đen của cậu thiếu niên, không dài hơn lông mày và rất bồng bềnh, gợi nhớ đến con mèo xoăn kiêu ngạo. Nói cách khác, anh giống như một con mèo kiêu kỳ, khi anh đứng nhìn cô, anh có vẻ lười biếng lắc lư cái đuôi không tồn tại của mình, và anh có nhìn như thể anh không đang nhìn cô.

“Anh là ai?” Hứa Nịnh nắm lấy khăn tắm hỏi, mặc dù là lần thứ hai, tuy rằng rất mong đợi “sách” tiếp theo, cô vẫn có chút lo lắng khi đối mặt với nam tử lạ mặt.

Thanh niên hắng giọng, lạnh lùng nói: "Ta là Úy Lam, đề toán học tập."

Cô có lẽ đã hiểu rõ hoàn cảnh của mình, Úy Lam cũng không giải thích quá nhiều, thu hồi ánh mắt ngồi trở lại trên ghế, cầm một quyển bài tập khác tiếp tục đọc, trong miệng nói: “Mặc quần áo đi làm bài. Nhanh lên."

Hứa Nịnh:? ? ?

Cô vẫn đợi anh bước tới cởi khăn tắm rồi bắt đầu ưm ah ah? ! Chàng trai da trắng và đẹp không cưỡng lại chút nào!

Nói không nên lời, Hứa Nịnh bước đến tủ lấy bộ áo ngủ, từ bên ngoài quan sát trai đẹp nhưng thấy anh không thèm liếc mắt, không chịu bố thí cho cô, cứ như sách bài tập trên tay có ghi thức ăn cho mèo kèm giới thiệu.

Làn da trắng hồng bởi hơi nước, gương mặt thanh khiết như hoa nhài được nhuộm ửng hồng trông thật quyến rũ, đôi mắt mơ và hàng mi dài thật đẹp. Bất mãn nhíu nhíu quýnh mũi, Hứa Nịnh nhìn mình trong gương và tự hỏi liệu cô có trở nên xấu xí vì đói và khát không?

Cọ tới cọ lui đến bên cạnh Úy Lam, thấy anh chỉ dời ghế mà không rảnh ngồi, Hứa Nịnh đành phải kéo một chiếc ghế khác ngồi xuống bên cạnh anh.

Hương bưởi đường bay qua chóp mũi, Hứa Nịnh vô thức quay đầu lại, muốn đi qua xác nhận thật kỹ, nhưng thiếu niên lại đưa một ngón tay lên trán cô. Cảm giác ấm áp và mát mẻ từ đó truyền đến, xoa dịu bộ não vốn đã nóng nảy của cô gái một chút.

“Học tập.” Không cần ngẩng đầu nhìn, Úy Lam thu ngón tay bấm vào trên bàn học, trên đó là xấp bài kiểm tra mà Hứa Nịnh vừa lấy ra hôm nay.

Mặc dù nó đã tốt hơn nhiều so với trước đây, nhưng những con số đỏ tươi chỉ có thể tiếp cận được.

“Hừ.” Từ Ninh trả lời mơ hồ, do dự vài giây, cô lại hỏi: “Không phải chúng ta…‘ cái kia ’sao?

Dường như bị cô cuốn hút lại có chút không kiên nhẫn, anh lật trang sách mạnh hơn một chút, tóc mái xoăn nhẹ lắc lư theo luồng không khí, "Học xong sẽ làm."

Hứa Nịnh đột nhiên nhận ra bản thân quá dâʍ đãиɠ, vài phút sau vừa gặp đã muốn quan hệ với người khác, thật là không biết xấu hổ. Sau khi rủa thầm vài từ trong lòng vì Pha Tây đã tiêm nhiễm cho cô suy nghĩ quán tính này, Hứa Nịnh cầm cây bút đỏ và bắt đầu sửa lại tờ giấy kiểm tra.

Mặc dù nhà trường đã đưa ra đáp án, nhưng đối với một số môn học, biết đáp án chẳng có nghĩa lý gì, và Hứa Nịnh chưa bao giờ hiểu được ý tưởng giải quyết vấn đề.

Đề toán học tập, chắc có thể giảng bài cho cô ...

“A… Úy Lam?” Thận trọng kéo tay áo của nam sinh, Hứa Nịnh cảm thấy tim mình đập rất lạ, l*иg ngực không mặc nội y dường như nóng lên, bộ đồ ngủ cũng không đủ dày để tôn lên vóc dáng như mơ.

Khuôn mặt nhìn nghiêng của Úy Lam được chiếu sáng bởi ánh đèn vàng ấm áp đặc biệt ưa nhìn, với hàng mi dài vẽ ra một dãy âm thanh, và đôi môi mỏng thường mím lại. Khi anh nhìn sang, ánh mắt lấp lánh không còn lạnh lùng như trước.

“Điền vào chỗ trống, tôi sẽ không.” Bất giác buông ra, Hứa Nịnh đưa mớ tóc vén trên má ra sau tai, hai mắt xẹt qua.

Anh chỉ nhìn lướt qua một dấu thập đỏ trên tờ giấy kiểm tra mà Hứa Nịnh đang dùng bút đỏ chỉ vào, khuôn mặt lạnh lùng của nam sinh trở nên nhàm chán, sau vài nét trên tờ giấy nháp, cậu đã viết ra cách hiểu câu hỏi.

Nét chữ đẹp đẽ, ngay ngắn, nhưng công thức và nguyên tắc viết thì giống như sách trên trời. Hứa Nịnh cau mày nói rằng cô không hiểu.

"Tôi chưa học?" Anh chỉ viết một công thức cơ bản nhất định bằng những ngón tay rõ ràng của mình, và móng tay màu hồng của anh khiến cô nhớ đến chiếc thịt lót của con mèo. Khẳng định thoải mái khi kẹp nó, ngậm nó trong miệng ...

Cô gái kìm nén suy nghĩ kì lạ ngây ngô lắc đầu, cô phiênd nhất là môn toán, học đến đâu không ngủ cũng phát ngốc, mỗi lần đi thi lại bị cho tổng điểm môn học đau đầu này.

Sau ba lần giải thích, vẻ mặt của Hứa Nịnh không khỏi suy sụp, Úy Lam nói cô "ngốc" bằng giọng nói đẹp như thanh xuân trong trẻo.

Nếu một giọng nói rõ ràng như rêи ɾỉ, nó phải là xuân dược hơn là thôi tình tốt nhất. Hứa Nịnh bí mật kẹp chặt hai chân của cô, giữa hai chân chảy ra một chút mật dịch, qυầи ɭóŧ tội nghiệp trải qua loại kinh nghiệm này hàng ngày.

Sau khi di chuyển cây bút như một cái vòng để sửa lại tất cả các bài kiểm tra, Hứa Nịnh cho rằng đây là thời gian nhanh nhất mà cô ấy từng làm bài tập về nhà - dù sao thì, sắc đẹp thật quyến rũ!

“Xong chưa?” Úy Lam đang lật sách bài tập của Hứa Nịnh ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng cô đóng nắp bút, một cảm xúc không rõ xẹt qua đôi mắt thủy tinh đen của cô.

“Rồi rồi!” Cô gái gật đầu như đập tỏi, trong lòng đã rạo rực rồi [ruồi xoa tay mong.jpg]. Thân thể vắng mặt ba ngày không biết xấu hổ, đã quên ký ức lần trước gần như rút cạn.

“A.” Nở nụ cười lạnh lùng, Úy Lam đứng lên, nhìn xuống gương mặt cô gái không giấu được vẻ mong đợi, “Đồ ngốc.”

Hứa Nịnh cũng có xu hướng đi theo hắn xuống giường, nhìn chằm chằm tấm lưng không mặc quần áo của hắn.

Đôi tay với những khớp nối khéo léo vượt qua mép dưới của chiếc áo và nhấc lên một cách uyển chuyển, để lộ tấm lưng được bao phủ bởi những cơ bắp mỏng manh. Không giống như Pha Tây, người có cơ bắp cuồn cuộn và cơ bắp cuồn cuộn, anh thuộc dạng gầy và nhiều thịt, người gầy và không mặc quần áo, cơ bắp của anh rất hoàn hảo, và mọi thứ đều như một con mắt điêu khắc, mặc nhiên đẹp và đầy quyền lực.

Với chiếc cổ dài, lưng rộng và eo hẹp, một tấm lưng có thể làm bùng cháy du͙© vọиɠ. Hứa Nịnh ngơ ngác nhìn anh cởϊ qυầи ra, hai chân dài cũng rất gầy, yểu điệu như mèo, nhưng trong tích tắc có thể lao ra với tốc độ kinh ngạc.

Không nghe thấy cử động của Hứa Nịnh, Úy Lam quay đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt như một con ngốc của cô gái, đôi mắt mơ màng mở to phản chiếu phần trên trần trụi của anh, và đôi môi hồng khẽ hé mở, như thể đang ban mai. Những cánh hoa sương cũng hấp dẫn không kém.

“Còn chưa cởi ra à?” Nhướng mày, anh cởi sạch qυầи ɭóŧ của mình, và con côn ŧᏂịŧ chưa cương cứng của anh lắc lư theo chuyển động.

! ! ! Nó màu hồng nhạt! Đôi mắt Hứa Nịnh sáng lên và cô hít một hơi đầy phấn khích.

Dươиɠ ѵậŧ của thiếu niên là một màu hồng sạch sẽ chưa từng dùng qua, dù chưa cương cứng nhưng vẫn có kích thước đáng kể, hai viên thịt xinh xắn ẩn hiện dưới lớp lôиɠ ʍυ khiến người ta rất muốn chơi.

Sau khi cởi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, Hứa Nịnh siết chặt hai chân để không cho Ýy Lam đang ngồi ở mép giường phát hiện mình đã ướt.

Thanh niên trước mặt nghiêm túc nhìn có chút thấu, nhưng cũng không nhúc nhích, Hứa Nịnh có chút lo lắng chờ đợi, toàn thân khó chịu vì bị ánh mắt như máy quét của qnh.

Cô hai tay ôm lấy bộ ngực nhỏ, đỏ mặt, hô hấp có chút lộn xộn, thỉnh thoảng liếc nhìn cuống thịt màu hồng, "Cái kia, không sao chứ?"

Nó thực sự-quá dễ thương! Chỉ là có vẻ không phản ứng gì với việc cô khỏa thân? Nó sẽ không phản ứng?

Thiếu niên do dự giơ tay nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, kéo bàn tay đang chặn trước ngực cô xuống, chậm rãi nói: "Chà, thật là nhỏ."

"Nhỏ thì sao! Tôi lại không ăn cơm của anh-làm sao vậy?" Hứa Nịnh vò tóc, cho dù ăn bổ dưỡng thế nào thì bộ ngực của cô cũng sẽ không lớn, nhưng đây không phải là điều cô muốn!

Rõ ràng Úy Lam không hề thay đổi ý định vì cú đánh của mình, anh nhìn hai quả mận đỏ đã cứng lại, trong miệng chảy ra một dãy số: “Hai phút 47 giây, năm mươi tám giây, một phút. Mười một giây, mười ba giây, bốn mươi sáu giây ... "

"Chờ đã! Pha Tây nói cho anh biết?!" Hứa Nịnh trợn to hai mắt, mơ hồ nhớ lại lần đầu tiên cáo già nói cái gì.

Anh không nên vừa hút thuốc vừa co chân, và nói với thiếu niên về màn trình diễn da^ʍ dãng của cô ấy một cách rất nhàn nhã sao? ! Hứa Nịnh dường như có thể nhìn ra hắn chậm rãi phun ra vòng khói, ngữ khí phù phiếm nói rằng cô bé ngực rất nhỏ, nhiều nước.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Úy Lam, Từ Ninh nghẹn ngào không hiểu ban đầu "có ích cho tương lai" là ám chỉ điều gì? !

Anh đưa tay sờ lên miếng thịt mềm như đậu phụ, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc: “Tuy rằng thời gian mỗi lần phản ứng đều giảm đi, nhưng vì chúng ta là lần đầu tiên, nên dựa theo những số liệu sơ khai nhất. Quan hệ tìиɧ ɖu͙© sẽ an toàn hơn. "

——————

Tác giả có lời muốn nói :

Mỗi ngày ba ngàn lời đến mà đau nửa chết đi được ... Tại sao tôi không phải là con trai?

Hôm nay tương đối rõ ràng ... Tôi đổ lỗi cho dì của tôi, tôi không đam mê chút nào.

Thiết kế của Uý Lam tội nghiệp có lẽ đã sụp đổ ...