Chương 9: Quyết Định Khó Khăn
Một tuần trôi qua kể từ khi Anh Thư nhận được cuộc gọi từ cô Minh. Trong suốt khoảng thời gian đó, cô chìm trong những suy nghĩ về tương lai và con đường mà mình sẽ lựa chọn. Dù cơ hội hợp tác với công ty âm nhạc là một bước tiến lớn, nhưng nỗi lo sợ về sự phản đối từ gia đình vẫn đè nặng lên vai cô.
Chiều thứ bảy, Anh Thư ngồi trong phòng, nhìn ra bầu trời qua khung cửa sổ. Những tia nắng cuối cùng của ngày lấp lánh trên mặt hồ nước phía xa, tạo nên khung cảnh yên bình đến lạ. Nhưng trong lòng cô lại là một mớ hỗn độn không thể giải tỏa.
Bỗng nhiên, điện thoại cô rung lên. Tin nhắn từ Nhật Anh.
“Tối nay cậu rảnh không? Tớ muốn gặp cậu. Có chuyện quan trọng cần nói.”
Anh Thư nhìn chằm chằm vào màn hình. Trước đó, Nhật Anh đã luôn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ cô, về cả tình cảm lẫn tương lai. Nhưng có lẽ cậu ấy không thể chờ thêm được nữa. Lòng cô bỗng dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ.
“Tớ rảnh, gặp ở quán cà phê hôm trước nhé?” Cô nhắn lại, lòng hồi hộp.
Buổi tối, Anh Thư bước vào quán cà phê quen thuộc. Nhật Anh đã ngồi đó, với cốc cà phê nóng tỏa khói nghi ngút trước mặt. Cô tiến lại gần, và khi vừa ngồi xuống, Nhật Anh nhìn cô, đôi mắt chứa đựng điều gì đó mà cô không thể đọc được.
“Anh Thư,” cậu bắt đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc, “tớ đã suy nghĩ rất nhiều về mọi chuyện, về chúng ta, và về ước mơ của cậu.”
Câu nói của Nhật Anh khiến trái tim Anh Thư đập mạnh. Cô không biết cậu định nói gì, nhưng có linh cảm rằng đó sẽ là một điều rất quan trọng.
“Anh Thư, tớ biết rằng cậu đang gặp khó khăn với việc đưa ra quyết định. Cậu luôn lo lắng về việc gia đình cậu sẽ phản đối nếu cậu theo đuổi âm nhạc,” Nhật Anh nói tiếp. “Nhưng tớ muốn cậu biết một điều: không ai có thể sống mãi mà không theo đuổi ước mơ của mình. Nếu cậu từ bỏ ước mơ chỉ vì nỗi sợ hãi đó, cậu sẽ hối hận suốt đời.”
Anh Thư ngước nhìn Nhật Anh, đôi mắt cô dường như có chút ngấn nước. “Nhưng còn gia đình tớ thì sao? Bố mẹ tớ sẽ không bao giờ đồng ý. Tớ không muốn làm họ thất vọng.”
Nhật Anh khẽ lắc đầu. “Tớ hiểu. Nhưng cậu cũng không thể sống cuộc đời của người khác mãi mãi. Bố mẹ cậu yêu thương cậu, và rồi họ sẽ hiểu. Điều quan trọng là cậu phải can đảm đối diện với họ và với chính mình.”
Anh Thư im lặng, cảm nhận từng lời nói của Nhật Anh. Cậu ấy nói đúng. Cô không thể tiếp tục sống trong nỗi sợ hãi và sự do dự. Nếu cô không dám đứng lên vì ước mơ của mình, thì ai sẽ làm điều đó cho cô?
“Nhật Anh, tớ…” cô ngập ngừng, nhưng rồi quyết định nói ra điều cô đã suy nghĩ suốt cả tuần qua, “tớ quyết định sẽ gặp công ty âm nhạc đó. Tớ muốn biết liệu mình có thực sự có cơ hội hay không. Nhưng tớ chưa sẵn sàng để đối diện với gia đình ngay bây giờ.”
Nhật Anh mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt cậu ánh lên sự ấm áp và thấu hiểu. “Đó là một bước tiến lớn, Anh Thư. Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu, dù có chuyện gì xảy ra.”
Lời nói của Nhật Anh như một sự khích lệ, khiến Anh Thư cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Cô biết rằng, dù con đường phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng ít nhất cô không phải đối mặt với nó một mình.
Ngày hôm sau, Anh Thư ngồi đối diện với bố mẹ trong phòng khách. Không khí trong nhà nặng nề hơn bao giờ hết, đặc biệt là khi cô chuẩn bị nói ra điều quan trọng nhất.
“Ba mẹ, con muốn nói chuyện về việc học hành của con,” Anh Thư bắt đầu, giọng cô run rẩy.
Bố mẹ cô im lặng, nhìn cô với ánh mắt mong đợi.
“Con biết ba mẹ luôn muốn con tập trung vào việc học để có thể thi vào đại học và có một tương lai ổn định. Nhưng con… con có một ước mơ khác.” Cô dừng lại, cảm nhận tim mình đập nhanh như muốn thoát ra khỏi l*иg ngực.
Bố cô nhíu mày. “Con định nói gì?”
Anh Thư hít một hơi sâu. “Con muốn theo đuổi con đường âm nhạc. Con đã có cơ hội gặp gỡ với một công ty âm nhạc. Họ muốn hợp tác với con.”
Câu nói của cô khiến không khí trong phòng như ngừng lại. Mẹ cô đặt tách trà xuống bàn, nhìn thẳng vào cô, vẻ mặt nghiêm nghị. “Con đang nói cái gì vậy? Con còn đang đi học, tại sao lại nghĩ đến việc tham gia vào thế giới âm nhạc? Con nghĩ đó là một công việc dễ dàng à?”
Anh Thư cúi mặt, cảm thấy những lời nói của mẹ như dao cứa vào tim. Cô đã lường trước phản ứng này, nhưng không ngờ nó lại đau đớn đến vậy.
“Bố mẹ, con biết con đường này không dễ dàng. Nhưng con không thể sống mà bỏ qua ước mơ của mình. Âm nhạc là thứ duy nhất làm con cảm thấy thực sự sống động.” Anh Thư cố gắng nói, giọng cô tràn đầy quyết tâm nhưng vẫn run rẩy.
Bố cô khẽ lắc đầu, đôi mắt ông trầm ngâm. “Anh Thư, chúng ta chỉ muốn con có một tương lai ổn định, không phải là lao vào những thứ không chắc chắn như thế này. Âm nhạc không phải là một con đường dễ dàng để sống được.”
Mẹ cô tiếp lời, ánh mắt bà không giấu được sự lo lắng. “Con còn quá trẻ, con không biết thế giới bên ngoài khắc nghiệt thế nào đâu. Mọi thứ không đơn giản như con nghĩ.”
Anh Thư cảm thấy như đang bị kẹp giữa những lời nói nặng nề và nỗi sợ hãi của bố mẹ. Cô biết họ chỉ lo lắng cho cô, nhưng cũng hiểu rằng nếu từ bỏ ước mơ này, cô sẽ hối hận cả đời.
“Con hiểu rằng bố mẹ lo cho con, và con biết con đường này không dễ. Nhưng con xin bố mẹ hãy tin tưởng ở con. Con sẽ không bỏ học, con sẽ cố gắng cân bằng cả hai. Xin hãy cho con một cơ hội.” Giọng Anh Thư trở nên tha thiết hơn, cô không muốn từ bỏ trước khi thực sự bắt đầu.
Bố mẹ cô nhìn nhau, sự căng thẳng trong không khí như có thể cắt được. Cuối cùng, bố cô thở dài. “Chúng ta sẽ nói chuyện thêm về điều này sau. Nhưng tạm thời, con cần phải suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào.”
Cuộc trò chuyện với bố mẹ không diễn ra suôn sẻ như Anh Thư mong đợi, nhưng ít nhất, cô đã có thể nói ra điều mình ấp ủ. Cô biết rằng con đường phía trước còn đầy khó khăn, nhưng ít nhất cô đã bước được bước đầu tiên trên hành trình theo đuổi ước mơ của mình.
Còn về Nhật Anh, cậu luôn ở bên cạnh, hỗ trợ cô mọi lúc. Sự kiên nhẫn và thấu hiểu của cậu khiến Anh Thư cảm thấy an tâm hơn, như thể cậu chính là nguồn động lực để cô dũng cảm tiến lên.
Nhưng câu chuyện giữa Anh Thư, Nhật Anh và Tus vẫn chưa đến hồi kết. Tình cảm giữa họ, những quyết định trong tương lai và những thử thách sẽ còn chờ đợi phía trước, chưa biết sẽ dẫn họ về đâu.