Chương 23: Những Ngã Rẽ Định Mệnh

Chương 23: Những Ngã Rẽ Định Mệnh

Cuộc sống của Anh Thư dần trở lại quỹ đạo sau khi cô học được cách cân bằng giữa sự nghiệp và bản thân. Những ngày này, cô cảm thấy tự do hơn, không còn phải chạy theo những lịch trình chồng chất mà quên đi điều gì là quan trọng nhất. Nhưng cũng trong khoảng thời gian ấy, những biến cố mới đã đến, thử thách lòng kiên trì và bản lĩnh của cô một lần nữa.

Một buổi chiều, khi vừa kết thúc buổi tập tại công ty, Anh Thư nhận được một tin nhắn lạ từ một số điện thoại không quen thuộc. Nội dung tin nhắn ngắn gọn nhưng để lại cho cô cảm giác bất an: “Có những điều mà em chưa biết, đừng để bị lừa dối. Hãy cẩn trọng.”

Tim cô chợt đập nhanh hơn, và một cảm giác lo lắng mơ hồ lan tỏa. Cô tự hỏi ai có thể là người đã gửi tin nhắn này và họ ám chỉ điều gì. Nhưng không muốn để những lời nhắn vô danh làm xáo trộn cuộc sống, cô tự nhủ rằng đó có thể chỉ là một trò đùa ác ý. Tuy nhiên, sự bất an vẫn âm ỉ trong lòng.

Vài ngày sau, Nhật Anh gọi điện rủ cô ra ngoài ăn tối. Anh Thư rất vui mừng nhận lời, bởi lâu rồi cả hai chưa có dịp gặp gỡ thư giãn cùng nhau. Tại quán cà phê quen thuộc, Nhật Anh nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc, khác hẳn với dáng vẻ vui vẻ thường thấy. Cậu đưa cho cô một tờ báo, trên đó là bài viết về công ty quản lý của cô với tiêu đề lớn: “Lật tẩy mặt tối của công ty giải trí hàng đầu: Những nghệ sĩ trẻ bị bóc lột và ép buộc làm việc quá mức.”

Anh Thư lặng người. Những dòng chữ trên trang giấy hiện lên rõ ràng từng chữ, kể lại những trường hợp nghệ sĩ trẻ phải đối mặt với áp lực khủng khϊếp, bị công ty đẩy đến giới hạn của bản thân để kiếm lợi nhuận. Cô cảm thấy một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng, bởi những câu chuyện ấy không khác gì tình huống cô đã từng trải qua.

“Anh Thư, tớ không muốn làm cậu lo lắng, nhưng cậu phải biết sự thật,” Nhật Anh nói, giọng trầm buồn. “Tớ đã nghe phong thanh từ vài người bạn rằng công ty của cậu cũng có những việc làm tương tự. Cậu cần phải cẩn thận, và nếu cần, hãy tìm cách thoát ra.”

Cô nhìn Nhật Anh, mắt rưng rưng xúc động. Trong lòng cô hiện lên một chuỗi những kỷ niệm về những lần kiệt sức vì phải thực hiện những lịch trình dày đặc, về những lần bị ép buộc phải tham gia những sự kiện mà cô không muốn. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ phải thoát ra khỏi công ty quản lý của mình, bởi nó đã đưa cô từ một cô gái bình thường đến ánh hào quang của sân khấu. Nhưng giờ đây, khi sự thật dần được hé lộ, cô buộc phải đối mặt với thực tế.

“Nhật Anh, tớ… tớ không biết phải làm sao. Công ty đã mang đến cho tớ rất nhiều cơ hội. Nhưng nếu tất cả những điều này là sự thật…” Giọng cô nghẹn ngào, không thể nói tiếp.

Nhật Anh nắm tay cô, ánh mắt tràn đầy sự kiên định. “Anh Thư, điều quan trọng nhất là cậu có hạnh phúc hay không. Tớ sẽ luôn bên cạnh cậu, dù cậu có quyết định thế nào.”

Sau buổi gặp gỡ ấy, Anh Thư bắt đầu suy nghĩ kỹ hơn về tương lai. Cô quyết định sẽ tìm hiểu sự thật về công ty và cân nhắc những lựa chọn khác cho sự nghiệp của mình. Tối hôm đó, cô âm thầm lên mạng, đọc lại các bài báo về những vụ kiện tụng liên quan đến công ty. Cô cũng âm thầm quan sát thái độ của quản lý và những người trong công ty để xác định liệu có gì mờ ám như báo chí đã đưa tin.

Cuối cùng, Anh Thư quyết định sẽ đối chất trực tiếp với người quản lý của mình. Sáng hôm sau, cô bước vào văn phòng công ty với sự quyết đoán hiếm thấy. Người quản lý ngạc nhiên khi thấy cô, nhưng không tỏ ra bất ngờ trước những câu hỏi trực diện của cô về môi trường làm việc và những sự thật mà cô đọc được.

“Anh Thư, em là nghệ sĩ tài năng và tương lai rộng mở đang chờ em phía trước. Đừng để những lời đồn thổi không căn cứ làm lung lay niềm tin của mình,” người quản lý mỉm cười, nhưng ánh mắt đầy vẻ giấu giếm.

Lời nói ấy không thuyết phục được cô. Cô nhận ra rằng, đằng sau vẻ hào nhoáng, công ty này có thể đang che giấu nhiều điều không tốt đẹp. Rời khỏi công ty, cô quyết định sẽ tìm đến một luật sư để xem xét hợp đồng của mình và tìm hiểu về các quyền lợi cũng như ràng buộc trong đó.

Những ngày sau, Anh Thư tạm dừng các hoạt động và dành thời gian suy nghĩ. Cô biết rằng mình đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng, nơi cô có thể mất đi nhiều thứ nhưng đồng thời cũng là cơ hội để cô tìm lại tự do và niềm đam mê thực sự.

Một tối nọ, cô nhận được một tin nhắn từ số điện thoại lạ đã gửi cho cô trước đây. Nội dung chỉ vỏn vẹn một câu: “Đi theo trái tim mình.” Những lời ấy đã khắc sâu vào tâm trí cô, như một lời nhắc nhở cuối cùng giúp cô đưa ra quyết định mà mình thực sự tin tưởng.

Cuộc hành trình của Anh Thư đã đến một bước ngoặt. Và giờ đây, cô biết rằng, dù con đường phía trước có khó khăn thế nào, cô vẫn sẽ tiếp tục bước đi với lòng quyết tâm và sự dũng cảm.