Chương 22: Vượt Qua Giới Hạn
Sau thành công rực rỡ tại sự kiện âm nhạc, Anh Thư trở nên nổi tiếng hơn bao giờ hết. Cô nhận được nhiều lời mời tham gia các chương trình truyền hình, phỏng vấn và hợp tác với các nghệ sĩ tên tuổi. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức đôi khi cô không kịp nhận ra rằng mình đã bước chân vào thế giới showbiz một cách mạnh mẽ. Cuộc sống của cô giờ đây tràn ngập những buổi họp mặt, lịch trình bận rộn và cả những áp lực vô hình.
Nhưng bên cạnh sự hào nhoáng đó, Anh Thư bắt đầu nhận ra rằng cuộc sống mới này cũng đem lại không ít khó khăn. Lịch làm việc dày đặc khiến cô dần mất đi những khoảnh khắc yên bình và khoảng thời gian dành cho bản thân. Mỗi ngày trôi qua, cô đều cảm thấy mình phải nỗ lực hết sức để đáp ứng những kỳ vọng và trách nhiệm.
Một ngày nọ, khi đang trong buổi chụp hình quảng cáo cho một nhãn hàng, Anh Thư nhận được cuộc gọi từ mẹ. Cô ngập ngừng, ngắt lời người quản lý và xin phép nghỉ vài phút. “Mẹ ơi, con đang bận chút xíu, mẹ gọi con có chuyện gì không?” giọng cô khẽ run vì sợ bị khiển trách.
Bên đầu dây bên kia, giọng mẹ cô dịu dàng, nhưng có chút buồn. “Mẹ chỉ muốn hỏi con dạo này có mệt không, có cần mẹ giúp gì không. Từ ngày con bước vào nghề này, mẹ thấy con không còn thời gian cho gia đình nữa. Mẹ lo cho con.”
Nghe những lời ấy, Anh Thư không khỏi nghẹn lòng. Cô nhận ra rằng mình đã vô tình bỏ quên những người quan trọng nhất trong cuộc đời. “Con xin lỗi mẹ, con sẽ cố gắng sắp xếp lại thời gian để dành cho gia đình nhiều hơn,” cô đáp, lòng ngổn ngang.
Sau cuộc điện thoại, Anh Thư trở lại buổi chụp hình với tâm trạng nặng nề. Cô nhận ra rằng, đằng sau sự nổi tiếng và thành công, cô đã vô tình xa rời những điều thật sự quan trọng với mình. Cảm giác mất mát bao trùm cô, khiến cô chợt nhận ra rằng con đường cô đi không chỉ cần ánh hào quang mà còn cần sự cân bằng giữa sự nghiệp và cuộc sống cá nhân.
Vài ngày sau, khi lịch trình tạm lắng xuống, Anh Thư quyết định đến gặp Nhật Anh. Cô muốn nói chuyện với người bạn thân nhất của mình, người luôn hiểu và hỗ trợ cô trong mọi tình huống. Khi nhìn thấy cô, Nhật Anh không giấu được vẻ ngạc nhiên. “Anh Thư, lâu rồi mới thấy cậu tìm đến tớ thế này. Có chuyện gì sao?”
Anh Thư ngồi xuống bên cạnh Nhật Anh, thở dài. “Dạo này tớ mệt mỏi quá, Nhật Anh à. Cuộc sống này không giống như tớ tưởng tượng. Tớ thấy như mình đang mất đi chính mình, không còn là Anh Thư mà cậu từng biết nữa.”
Nhật Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, ánh mắt cậu đầy thấu hiểu. “Tớ hiểu cảm giác của cậu, nhưng cậu phải nhớ rằng cậu là người điều khiển cuộc sống của mình. Nếu cậu thấy mệt, đừng ngại dừng lại một chút. Hãy tìm lại niềm vui và lý do mà cậu bắt đầu.”
Những lời nói của Nhật Anh khiến Anh Thư như được tỉnh ngộ. Cô nhận ra rằng, giữa guồng quay của sự nghiệp, điều cô cần nhất không phải là thành công rực rỡ mà là giữ được sự cân bằng, không để bản thân bị cuốn vào vòng xoáy vô tận.
Những ngày sau đó, Anh Thư bắt đầu điều chỉnh lại cuộc sống. Cô dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, thường xuyên trò chuyện với mẹ và chia sẻ cảm xúc của mình. Cô cũng dành thêm thời gian cho bản thân để khám phá lại những niềm vui mà cô từng yêu thích trước khi nổi tiếng. Và cô không ngừng học cách làm quen với những thử thách mới, nhưng đồng thời không quên giữ vững giá trị bản thân.
Buổi tối hôm ấy, Anh Thư nằm trên giường, nhìn lên trần nhà và mỉm cười nhẹ nhõm. Cô biết rằng con đường phía trước sẽ còn nhiều chông gai, nhưng cô không sợ nữa. Cô đã tìm lại được bản thân, tìm lại được lý do mà cô quyết định dấn thân vào nghệ thuật từ đầu.