Chương 21: Quyết Tâm Bước Tiếp
Sau buổi phỏng vấn và những ngày dài miệt mài trong phòng thu, Anh Thư bắt đầu quen dần với áp lực công việc. Cô biết rằng con đường nghệ thuật chưa bao giờ dễ dàng, nhưng quyết định của cô không hề lung lay. Mỗi khi cảm thấy chùn bước, cô lại nhớ đến những lời động viên từ Nhật Anh, sự kỳ vọng của gia đình, và cả những ánh mắt trông đợi từ người hâm mộ.
Một buổi sáng đầu tuần, Anh Thư nhận được tin nhắn từ người quản lý. “Anh Thư, cuối tuần này có một sự kiện âm nhạc lớn tại trung tâm thành phố, chúng tôi muốn em tham gia và trình diễn một tiết mục đặc biệt.” Cô nhìn dòng tin nhắn, cảm thấy vừa háo hức vừa lo lắng. Sự kiện này không chỉ là một cơ hội để cô thể hiện mà còn là thách thức lớn để chứng minh rằng mình có thể đáp ứng được những kỳ vọng từ công ty và khán giả.
Trong những ngày tiếp theo, Anh Thư lao vào luyện tập, cố gắng hoàn thiện từng chi tiết trong bài biểu diễn. Cô dành nhiều thời gian để luyện giọng, điều chỉnh từng động tác, mỗi biểu cảm sao cho thật cuốn hút và tự nhiên nhất. Tuy nhiên, áp lực tăng cao khiến cô dần cảm thấy kiệt sức, nhưng niềm đam mê trong cô vẫn bùng cháy mạnh mẽ.
Tối thứ năm, khi cô đang tập trung vào việc luyện tập, Nhật Anh bất ngờ xuất hiện. “Anh Thư, cậu đã luyện tập rất nhiều rồi. Hãy nghỉ ngơi một chút đi, tớ có món này mang đến cho cậu.” Anh Thư ngạc nhiên nhìn chiếc hộp cơm mà cậu đưa tới, và đôi mắt cô như sáng lên. “Cậu thật chu đáo, Nhật Anh. Tớ thực sự cảm kích vì cậu luôn ở bên cạnh.”
Nhật Anh mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh và nhìn cô với ánh mắt dịu dàng. “Tớ thấy cậu luôn cố gắng hết mình, và tớ tin rằng cậu sẽ làm tốt. Nhưng cũng đừng quên chăm sóc bản thân. Tớ không muốn thấy cậu kiệt sức vì những áp lực không đáng.”
Những lời nói chân thành của Nhật Anh khiến Anh Thư cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Đêm đó, sau khi ăn cơm cùng Nhật Anh và nói chuyện về mọi thứ ngoài công việc, cô cảm nhận được sự bình yên. Cô nhận ra rằng mình không hề cô đơn trên con đường này, và mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, luôn có người sẵn sàng chia sẻ và tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Ngày sự kiện đã đến, Anh Thư đứng sau sân khấu, hít thở sâu để trấn tĩnh. Cô nhìn ra đám đông khán giả đang ngồi chờ đợi, và cảm giác lo lắng thoáng qua. Nhưng khi nghĩ đến tất cả những gì cô đã chuẩn bị, lòng cô lại bừng lên niềm tự tin. Tiếng nhạc vang lên, và cô bước ra sân khấu trong tiếng cổ vũ nhiệt tình.
Màn trình diễn của cô diễn ra suôn sẻ. Từng giai điệu và bước nhảy đều được thể hiện một cách hoàn hảo. Cô nhìn xuống khán giả, thấy những ánh mắt chăm chú và những nụ cười rạng rỡ. Cô nhận ra rằng mọi nỗ lực của mình đã được đền đáp xứng đáng.
Khi tiết mục kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường. Anh Thư cúi chào, cảm giác tự hào và mãn nguyện tràn ngập trong tim. Cô bước vào hậu trường, nơi Nhật Anh đã đứng đợi sẵn. Cậu không nói gì, chỉ nhìn cô và mỉm cười thật tươi. “Cậu đã làm rất tốt, Anh Thư.”
Anh Thư không kìm được niềm xúc động, cô ôm chầm lấy Nhật Anh. “Cảm ơn cậu vì đã luôn ở bên tớ. Nếu không có cậu, tớ không biết liệu mình có đủ can đảm để vượt qua mọi khó khăn không.”
Nhật Anh nhẹ nhàng vỗ về cô. “Cậu mạnh mẽ hơn cậu nghĩ, Anh Thư. Tớ chỉ là một phần nhỏ trong hành trình của cậu thôi. Hãy luôn nhớ rằng, bất cứ khi nào cậu cần, tớ sẽ luôn ở đây.”
Cuộc trò chuyện giữa họ bị ngắt quãng khi người quản lý đến, vẻ mặt đầy phấn khích. “Anh Thư, màn biểu diễn của em thật tuyệt vời! Phản hồi từ khán giả rất tích cực, và tôi tin rằng sự nghiệp của em sẽ tiến xa hơn nữa.”
Anh Thư mỉm cười, cảm giác tự hào dâng tràn trong lòng. Cô biết rằng, từ giờ phút này, con đường phía trước sẽ đầy ắp những cơ hội và thử thách mới. Nhưng cô cũng biết rằng mình sẽ không đi một mình. Bên cạnh cô luôn có những người quan trọng – gia đình, bạn bè, và đặc biệt là Nhật Anh.
Đêm hôm đó, khi trở về nhà, Anh Thư đứng trước gương, nhìn vào chính mình và tự nhủ rằng cô sẽ tiếp tục cố gắng, không chỉ để thành công mà còn để khẳng định bản thân, để chứng minh rằng mình có thể vượt qua mọi khó khăn và chinh phục ước mơ của mình.