Chương 16: Lựa Chọn Khó Khăn
Sau buổi ra mắt, cuộc sống của Anh Thư thay đổi nhanh chóng. Cô nhận được nhiều lời mời phỏng vấn, tham gia các sự kiện âm nhạc nhỏ, và dần trở nên quen thuộc với cuộc sống của một nghệ sĩ trẻ. Nhưng đi kèm với sự nổi tiếng là những áp lực vô hình đè nặng lên cô. Những buổi luyện tập ngày càng dài hơn, những yêu cầu từ công ty càng khắt khe hơn, và thời gian dành cho bản thân, gia đình, bạn bè ngày càng thu hẹp.
Một buổi sáng tại trường Trần Bình Trọng, Anh Thư ngồi trong lớp học nhưng đầu óc cứ mơ màng, không thể tập trung vào bài giảng. Mọi chuyện dạo này quá căng thẳng. Cô không chỉ phải đảm bảo việc luyện tập và tham gia các hoạt động âm nhạc, mà còn phải đối mặt với việc học hành, giữ vững điểm số để không phụ lòng bố mẹ.
Nhật Anh ngồi kế bên, nhận ra sự khác thường của cô. “Anh Thư, dạo này cậu trông có vẻ mệt mỏi lắm. Tớ biết công việc rất nhiều, nhưng đừng quên giữ sức khỏe và tập trung vào việc học nhé.”
Anh Thư thở dài, đôi mắt cô lộ rõ vẻ căng thẳng. “Tớ biết, nhưng mọi thứ cứ dồn dập quá. Công ty muốn tớ tham gia nhiều hoạt động hơn, mà tớ lại không muốn tụt lại trong việc học. Nhiều lúc tớ thấy như mình sắp gục ngã.”
Nhật Anh nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng. “Cậu không cần phải ép bản thân quá mức đâu. Đôi khi, chúng ta cần phải lùi lại một bước để nhìn rõ hơn con đường phía trước.”
Buổi chiều hôm đó, Anh Thư được gọi đến công ty để họp. Người quản lý thông báo với cô về một dự án lớn sắp tới, yêu cầu cô phải tập trung toàn bộ thời gian vào việc chuẩn bị. Đây là cơ hội lớn, nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô phải tạm gác việc học lại.
Người quản lý nói với giọng nghiêm túc: “Anh Thư, chúng tôi biết em vẫn đang đi học, nhưng cơ hội này không đến hai lần. Chúng tôi muốn em dành toàn bộ thời gian cho dự án. Nếu thành công, em sẽ bước lên một tầm cao mới trong sự nghiệp.”
Anh Thư im lặng, cảm giác áp lực nặng nề đè lên vai. Cô biết rằng cơ hội này rất quan trọng, nhưng đồng thời, việc học hành cũng không thể bỏ qua. Cô nghĩ đến bố mẹ mình, những người đã luôn mong mỏi cô học giỏi và thành công trong con đường học vấn. Cô nghĩ đến Nhật Anh, người luôn ủng hộ và nhắc nhở cô không được bỏ bê việc học.
Cô lúng túng, không biết phải chọn con đường nào. “Em… em cần thời gian để suy nghĩ,” cô khẽ nói, cảm giác bất an lan tỏa trong lòng.
Người quản lý gật đầu, nhưng rõ ràng là họ mong muốn cô đưa ra quyết định sớm. “Chúng tôi hiểu, nhưng hãy nhớ rằng thời gian không đứng yên. Chúng tôi hy vọng em sẽ có câu trả lời sớm nhất.”
Sau buổi họp, Anh Thư bước ra khỏi công ty với đầu óc rối bời. Cô cảm thấy như mình đang đứng trước ngã rẽ của cuộc đời, nơi mà mỗi quyết định đều có thể ảnh hưởng lớn đến tương lai. Cô đi lang thang trên con đường vắng, lòng ngổn ngang suy nghĩ.
Tối hôm đó, Anh Thư gọi cho Nhật Anh. Họ gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ gần trường. Khi nhìn thấy Nhật Anh, Anh Thư cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi chút, nhưng nỗi lo vẫn còn đó.
“Cậu biết không, họ muốn tớ tạm dừng việc học để tập trung vào dự án lớn sắp tới,” Anh Thư nói, giọng đầy băn khoăn. “Tớ không biết phải làm sao nữa. Đây là cơ hội tớ đã mơ ước từ lâu, nhưng tớ cũng không muốn làm bố mẹ thất vọng.”
Nhật Anh lặng lẽ nghe, rồi nhẹ nhàng nói: “Tớ hiểu cậu đang phải đối mặt với một quyết định khó khăn. Nhưng tớ tin rằng, dù cậu chọn con đường nào, chỉ cần cậu làm điều cậu thực sự tin tưởng, tớ sẽ luôn ủng hộ cậu.”
Anh Thư cúi đầu, lòng đầy sự biết ơn trước sự thấu hiểu của Nhật Anh. “Cảm ơn cậu, Nhật Anh. Tớ biết rằng mọi chuyện không dễ dàng, nhưng tớ không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào. Tớ sẽ suy nghĩ kỹ và đưa ra quyết định sớm.”
Sau khi trở về nhà, Anh Thư ngồi trong phòng mình, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã khuya, nhưng cô không tài nào chợp mắt. Những suy nghĩ cứ xoay vòng trong đầu cô, từng lời nói của người quản lý và những kỳ vọng từ gia đình không ngừng ám ảnh.
Cô biết rằng, dù cô có quyết định thế nào, sẽ luôn có những mất mát và đánh đổi. Nhưng cô cũng hiểu rằng, đây là lúc cô phải mạnh mẽ và quyết đoán. Con đường nào cũng có chông gai, và điều quan trọng nhất là cô phải đi theo trái tim mình, theo đuổi điều cô thực sự mong muốn.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa lên, Anh Thư đã có câu trả lời cho chính mình.