Chương 14: Những Áp Lực Đầu Tiên

Chương 14: Những Áp Lực Đầu Tiên

Sau khi chính thức ký hợp đồng với công ty âm nhạc, Anh Thư bước vào một thế giới mới với những kỳ vọng và áp lực chưa từng có. Những buổi luyện tập kéo dài liên tục, từ giọng hát, vũ đạo cho đến cả cách giao tiếp trước ống kính. Tất cả đều nhằm chuẩn bị cho sự ra mắt đầu tiên của cô dưới tư cách là một nghệ sĩ trẻ.

Mỗi ngày đều bắt đầu từ rất sớm và kết thúc rất muộn. Có những lúc, Anh Thư cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một guồng quay không dứt. Cô không chỉ phải chăm chỉ luyện tập, mà còn phải giữ vững kết quả học tập tại trường, điều mà cô đã hứa với bố mẹ. Áp lực từ hai phía khiến cô nhiều đêm trằn trọc, lo lắng không yên.

Một buổi tối muộn, sau khi luyện tập về, Anh Thư vừa bước vào nhà thì gặp mẹ đang ngồi chờ. Bà nhìn con gái với ánh mắt lo lắng, không giấu được sự quan tâm.

“Mấy hôm nay mẹ thấy con trông mệt mỏi quá. Con có sao không?” mẹ cô hỏi, giọng dịu dàng nhưng cũng đầy sự ân cần.

Anh Thư cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười đó không giấu được sự mệt mỏi trong mắt cô. “Con không sao đâu mẹ. Chỉ là dạo này công việc nhiều quá, nhưng con sẽ quen dần thôi.”

Mẹ cô thở dài, bà tiến đến ngồi cạnh Anh Thư, nắm lấy tay cô. “Mẹ biết con đang rất cố gắng. Nhưng đừng quá ép bản thân, con vẫn còn phải lo việc học nữa. Sức khỏe là quan trọng nhất, con nhớ chưa?”

Anh Thư gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm của mẹ. Cô biết rằng mình không thể để bản thân gục ngã, không chỉ vì ước mơ mà còn vì những người yêu thương mình.

Ngày hôm sau, tại trường, Anh Thư ngồi im lặng trong lớp, đầu óc cứ vẩn vơ nghĩ về những buổi luyện tập. Nhật Anh ngồi ở bên cạnh, thấy cô không tập trung, cậu khẽ nhíu mày.

“Cậu ổn chứ, Anh Thư?” Nhật Anh hỏi, giọng cậu đầy quan tâm.

Anh Thư ngước nhìn cậu, đôi mắt cô có chút mệt mỏi, nhưng cô vẫn gật đầu. “Tớ ổn mà, chỉ là dạo này hơi căng thẳng.”

Nhật Anh nhìn cô một lúc rồi đặt tay lên vai cô. “Nếu cậu cảm thấy quá mệt mỏi, đừng ngại nghỉ ngơi. Tớ biết cậu muốn chứng tỏ mình, nhưng tớ cũng không muốn thấy cậu kiệt sức.”

Lời nói của Nhật Anh khiến Anh Thư có chút xúc động. Cô đã quen với việc phải luôn tỏ ra mạnh mẽ, không muốn ai lo lắng cho mình. Nhưng khi ở cạnh Nhật Anh, cô lại cảm thấy được an ủi, như thể có ai đó thực sự hiểu và quan tâm đến cảm xúc của mình.

“Tớ sẽ cố gắng giữ cân bằng. Cảm ơn cậu, Nhật Anh,” cô mỉm cười nhẹ nhàng, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Những ngày tiếp theo, công việc tại công ty càng trở nên bận rộn. Anh Thư liên tục tham gia các buổi luyện tập, gặp gỡ những nghệ sĩ khác và học hỏi kinh nghiệm. Dù mệt mỏi, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức để không làm mọi người thất vọng.

Một ngày nọ, khi buổi tập vũ đạo kết thúc, người quản lý của cô gọi cô lại. “Anh Thư, chúng ta đã lên kế hoạch cho sự ra mắt chính thức của em. Đó sẽ là một bài hát solo và sẽ có một buổi biểu diễn nhỏ để giới thiệu em với khán giả. Em cần chuẩn bị thật kỹ.”

Tin này khiến Anh Thư vừa mừng vừa lo. Cô đã đợi ngày này từ lâu, nhưng đồng thời, áp lực của việc xuất hiện trước công chúng lần đầu tiên cũng đè nặng lên vai cô. Sự mong chờ từ phía công ty, từ những người xung quanh và chính bản thân cô càng làm cho tâm trạng cô thêm phần căng thẳng.

Tối hôm đó, khi về nhà, Anh Thư ngồi lặng lẽ trong phòng, nhìn vào lịch trình sắp tới. Cô biết mình không còn nhiều thời gian để chuẩn bị cho buổi ra mắt. Và càng nghĩ về điều đó, cô càng cảm thấy áp lực đè nặng.

Nhưng rồi cô nghĩ về ước mơ, về hành trình đã đi qua, về những khó khăn mà cô đã vượt qua để đứng được tại vị trí này. Cô không thể từ bỏ, không thể để những lo lắng này cản trở mình. Cô phải mạnh mẽ, phải chứng tỏ rằng mình xứng đáng với cơ hội này.

Ngày ra mắt đang đến gần. Anh Thư tiếp tục luyện tập với tất cả sự nỗ lực và quyết tâm của mình. Cô biết rằng, chỉ cần cô tin tưởng vào bản thân và không ngừng cố gắng, cô sẽ có thể đạt được ước mơ mà mình luôn khát khao.