Năm tháng đại học.
Tiền Tiến xách hai cân bánh trứng gà mà thành tâm thành ý xin lỗi người lớn hai nhà.
Trang Siêu Anh mời anh vào nhà. Những người khác thì nhanh chóng thu dọn chiến trường. Trang Siêu Anh, Lâm Võ Phong cùng nhau nghe xem đối phương nói thế nào. Tống Oánh thì túm Hướng Bằng Phi và Lâm Đống Triết đến phòng Lâm Đống Triết để làm bù bài tập và viết kiểm điểm. Hai đứa trốn học một ngày nên phải chép bù bài, Trang Tiêu Đình ở bên cạnh giám sát.
Hoàng Linh rót một chén nước ấm cho Tiền Tiến còn Trang Siêu Anh và Lâm Võ Phong thì nhìn chằm chằm anh xem anh định giải thích thế nào.
Tiền Tiến hơi xấu hổ nói, “Có lúc đang đi học Bằng Phi tới tìm tôi. Bản thân tôi biết thằng bé trốn học nhưng tôi cảm thấy trẻ con cũng không dễ dàng nên ngẫu nhiên tìm tôi giải sầu, hít thở chút không khí cũng không sao. Vì thế tôi cũng không buộc nó về đi học. Hôm qua là chủ nhật tôi lại thấy hai đứa nhỏ nói là muốn tới Thượng Hải thăm anh. Tôi tưởng người lớn đã cho phép nên không hỏi nhiều. Chiếc xe đi Thượng Hải là do bạn tôi lái, có thể tin tưởng được.”
Tống Oánh vừa bước một chân vào phòng nghe thấy thế thì giận tím mặt, “‘Tin tưởng được’? Anh là cái gì của hai đứa hả?”
Hoàng Linh cũng cả giận mắng, “Chúng tôi là người giám hộ lâm thời của Bằng Phi nên phải có trách nhiệm với an toàn của nó. Nếu không chúng tôi biết ăn nói với mẹ nó thế nào.”
Tiền Tiến xoa xoa tay và vội giải thích, “Trang Hoa Lâm và tôi cùng xuống nông thôn, đại đội cũng không xa. Tuy không cùng một chỗ nhưng cùng một công xã, chúng tôi lại là đồng hương nên có chút thân thiết. Mùa hè năm trước Trang Hoa Lâm mang theo Bằng Phi tới cáo biệt tôi, nói là sắp phải về Quý Châu, về sau không bao giờ tới Tô Châu nữa……”
Bốn người trong phòng đều nhạy bén mà chú ý tới từ mà Tiền Tiến dùng, cái gì mà “về Quý Châu”, “tới Tô Châu”.
Tiền Tiến lại nói, “Khi đó tôi mới nhận thầu xe và bắt đầu chạy đường dài. Tôi nghe Trang Hoa Lâm nói Bằng Phi tới Giang Tô một lần cũng không dễ dàng nên để thằng bé cùng tôi theo xe tới Thái Hồ. Bằng Phi cứ thế đi theo xe tới Vô Tích và rất vui vẻ nên hiện tại ngẫu nhiên nó tới tìm tôi cũng mang theo nó ra ngoài chơi một chút.”
Anh chân thành tha thiết nói, “Lúc tôi mới về Tô Châu không có công việc, tâm tình rất buồn khổ. Khi đó tôi thường xuyên ra ngoài một mình, đi thật xa tầm nửa ngày rồi lại về. Mà đấy là tôi sinh ra lớn lên ở Tô Châu, có bố mẹ và anh chị ở đây đó. Bằng Phi ở đây một mình, không có cha mẹ và bạn bè, thậm chí khẩu âm Tô Châu thằng bé cũng không nói sõi vì thế tôi nghĩ thi thoảng thằng bé tới tìm tôi nói chuyện bằng khẩu âm Quý Châu rồi ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt……”
Trong từng câu nói thật thà của Tiền Tiến mang theo tràn đầy quan tâm chân thành với Hướng Bằng Phi thế nên tức giận trong lòng Trang Siêu Anh cũng tiêu tán không ít. Lâm Võ Phong và Tống Oánh cũng không hé răng.
Tiền Tiến trịnh trọng nói, “Tôi trở về sẽ viết một lá thư cho Trang Hoa Lâm và giải thích một chút, về sau tôi sẽ không để Bằng Phi chạy theo xe nữa.”
Trang Siêu Anh, Lâm Võ Phong đều là người phúc hậu, thấy Tiền Tiến thật lòng tới xin lỗi, hơn nữa việc này cũng không thể hoàn toàn trách người ta nên hai người cũng nhanh chóng hết bực. Ba người là cùng thế hệ, Tiền Tiến đại khái trẻ hơn bọn họ vài tuổi vì vậy thật dễ dàng giao lưu.
Trang Siêu Anh nhận bánh trứng gà rồi mời Tiền Tiến ở lại ăn cơm, “Trong nhà cũng không chuẩn bị gì, chúng ta tùy tiện ăn một chút, buổi tối anh còn phải ra xe, ăn ít đồ nóng rồi lại đi.”
Tống Oánh kinh ngạc, “Buổi tối còn phải chạy xe ư?”
Tiền Tiến gật gật đầu, “Nhận thầu phải trả phí cố định, nhiều một chuyến là kiếm nhiều một chút.”
Trong phòng Lâm Đống Triết lúc này hai thằng nhóc đang múa bút thành văn.
Hướng Bằng Phi đột nhiên “Hê hê” cười.
Lâm Đống Triết buồn bực, “Cậu cười cái gì thế? Cậu viết xong kiểm điểm rồi à? Cho tớ chép với.”
Hướng Bằng Phi nói, “Chưa viết xong.”
Lâm Đống Triết buồn bực, “Vậy cậu cười cái gì?”
Hướng Bằng Phi nói, “Vừa rồi bác cả đánh tớ, bác dâu cả còn mắng tớ nữa.”
Lâm Đống Triết ngước mắt nhìn cậu một cái, lông mày chen chúc thành hình chữ bát.
Hướng Bằng Phi giải thích, “Lúc ở nhà gặp rắc rối cũng là ba tớ đánh, còn mẹ ở bên cạnh mắng. Nhà cậu cũng như thế.”
Cậu cúi đầu tiếp tục viết kiểm điểm, trong lòng còn có lời không nói. Dù Trang Siêu Anh và Hoàng Linh luôn đối xử với cậu thật tốt nhưng giữa họ vẫn có khoảng cách. Có điều lúc cậu nhìn thấy bác cả ăn mặc lôi thôi, hai mắt đỏ bừng tới đón mình ở Đồng Tế, về nhà lại thấy bác dâu cả tức muốn hộc máu mà mắng ầm lên thì cậu đột nhiên cảm thấy ở Tô Châu mình cũng có người thân.
Hoàng Linh và Tống Oánh ở trong bếp xắt rau làm cơm.
Trong phòng bếp ấm áp cực kỳ. Sau gần 30 tiếng đồng hồ người ngã ngựa đổ rốt cuộc Tống Oánh cũng về đến nhà và có thể thả lỏng. Cô bắt đầu mệt mỏi rã rời, mí mắt đánh nhau.
Tống Oánh vừa xắt rau vừa ngủ gật, Hoàng Linh thấy thế thì cuống quít nói, “Đừng cắt vào tay, thôi em đi nghỉ ngơi đi, để chị lo.”
Tống Oánh mơ màng mở mắt ra, “Chị Linh, hình như em có việc gì đó muốn nói với chị thì phải.”
Cô cố sắp xếp lại suy nghĩ và nói, “Lúc em và thầy Trang tới bến xe đường dài không tìm thấy người thế là bọn em đành mua vé xe lửa và đứng trên xe cả đêm. Buổi sáng tới Thượng Hải, vào ký túc của Đồ Nam thì tìm được hai thằng nhãi ranh……”
Tống Oánh lại nhắc lại, “Em và thầy Trang bắt xe lửa tìm được hai thằng nhãi ranh……” Sau đó cô mới giật mình một cái và nhớ ra, “Đống Triết nói với em lúc nó và Bằng Phi vừa ra khỏi bến xe đã thấy Đồ Nam và một cô gái đứng ở cửa bến xe chờ. Đồ Nam đã đứng đó đợi chừng hai tiếng, mà cô gái kia cũng đợi cùng.”
Tống Oánh chả còn tí buồn ngủ nào nữa mà cười hi hi, “Đống Triết nghe lén hai đứa nói chuyện thì hóa ra là bạn học cùng lớp. Đống Triết nói cô gái kia khá xinh đẹp.”
Tống Oánh bôi kem bảo vệ da lên mặt sau đó xốc chăn nằm lên giường.
Lâm Võ Phong cởϊ áσ khoác nói, “Nghỉ tết năm mới và tết Âm Lịch anh định đi làm thêm để kiếm chút thu nhập. Bản vẽ đã cơ bản xong, xưởng trưởng An cũng đã hỏi anh xem có thể sớm sản xuất hay không. Chuyện trong nhà phải vất vả em rồi.”
Tống Oánh kinh ngạc, “Năm mới còn chưa tính, cả tết Âm Lịch cũng phải đi à?”
Lâm Võ Phong cũng chui vào chăn, “Hôm nay Tiền Tiến có nói bọn họ nhận thầu xe đường dài, mỗi ngày hai ca chạy liên tiếp 12 tiếng đồng hồ. Mọi người đều cố gắng chạy nhiều để kiếm nhiều tiền một chút. Cậu ấy nói sợ sau này chính sách thay đổi, không cho nhận thầu nữa nên nhân lúc hiện tại có thể kiếm thì cố gắng một chút.”
Tống Oánh xoay người nằm nghiêng và nhìn về phía Lâm Võ Phong, “Chủ nhật anh đi sớm về trễ, vừa làm là mười mấy tiếng đồng hồ, em thấy cũng đau lòng. Hơn nữa báo chí cả ngày tranh luận chuyện kỹ sư làm thêm nên em còn tưởng anh sẽ nghỉ ngơi một thời gian. Nhà ta dù sao cũng không thiếu tiền.”
Cô lại nói, “Anh ở nhà còn có thể giúp xem bài vở cho Đống Triết. Lần trước Đồ Nam mang em và thầy Trang đi tham quan trường, đẹp vô cùng, sinh viên đi trong đó quả thực khác người thường. Võ Phong, hai chúng ta phải nghĩ cách đưa Đống Triết vào một trường đại học tốt mới được.”
Lâm Võ Phong không nhịn được bật cười, “’Nghĩ cách’ là nghĩ cách gì.”
Anh vươn tay xoa đầu vợ và nói, “Trước kia anh luôn lo trước lo sau, vừa muốn kiếm tiền vừa lo nguy hiểm. Hôm nay lời Tiền Tiến nói đã đánh thức anh. Có thể kiếm thì cố gắng kiếm nhiều chút. Vừa rồi thầy Trang còn nói với anh đứa nhỏ vào đại học, yêu đương gì đó trong nhà cũng phải chi viện một chút.”
Tống Oánh nghe thấy hai chữ “Yêu đương” thì bật cười, “Hôm nay, không đúng, là ngày hôm qua, một nữ sinh đứng ở bến xe đường hai tiếng cùng Đồ Nam chờ hai con khỉ con nhà mình đó.”
Hoàng Linh nhét túi chườm nóng vào chăn cho Trang Tiêu Đình sau đó thấp giọng chúc cô nhóc ngủ ngon sau đó mới về phòng mình.
Trang Siêu Anh vẫn đang mắng Hướng Bằng Phi. Anh đã mắng cả ngày nên chẳng còn từ gì mới, lăn qua lăn lại cũng chỉ có mấy câu, “Bên ngoài loạn như vậy, nếu thật sự xảy ra chuyện thì mẹ cháu sao chịu nổi” rồi “Đi ra ngoài chơi cũng được nhưng phải báo người lớn một tiếng, lần này không phải Đống Triết để lại tờ giấy thì người lớn hai nhà phát điên lên mất”…….
Hoàng Linh nghe xong vài câu thì cảm thấy thật sự không có gì để nói thế là thình lình đánh gãy lời Trang Siêu Anh, “Bằng Phi, sao Đồ Nam đón được hai đứa?”
Hướng Bằng Phi đang nghe mắng tới phát ớn thấy thế thì vui vẻ đáp lời, “Anh Đồ Nam và một chị đứng ở bến xe đợi bọn cháu. Bọn họ thấy bọn cháu tới thì nói một tiếng với chú lái xe rồi mang chúng cháu ngồi xe buýt số 7 về trường.”
Trang Siêu Anh đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nghe được tin tức khủng bố này thế là ngạc nhiên há to miệng.
Hướng Bằng Phi nhớ lại, “Bến xe đường dài là bến đầu của xe số 7, có ghế ngồi. Cháu và anh Đồ Nam ngồi chung một chỗ, Lâm Đống Triết và chị kia ngồi chung. Lâm Đống Triết nói chuyện huyên thuyên với chị ấy cả đường đi, hóa ra đó là bạn học cùng lớp của anh Đồ Nam, tên là Lý Giai. Trong nhà chị ấy có một em trai, hình như đang học cấp hai, sắp thi lên cấp ba.”
Hoàng Linh dở khóc dở cười, “Làm sao mấy đứa biết rõ thế?”
Hướng Bằng Phi không đành lòng nhớ lại, “Lâm Đống Triết nói nhiều, nó kể hết tình huống nhà chúng ta với nhà nó cho người ta. Anh Đồ Nam cản mấy lần cũng không được, còn chị Lý Giai thì cũng đi theo kể vài câu.”
Cậu nghiêm trang nói, “Trước khi chia tay ở trường học Lâm Đống Triết còn đưa cho chị ấy mấy quả táo và mấy bao điểm tâm. Đúng rồi, chị Lý Giai nói kỳ sau bọn họ sẽ học thiết kế cơ sở nên có khả năng sẽ tới Lâm Viên ở Tô Châu để nghiên cứu kết cấu của nơi ấy.”
Hướng Bằng Phi đi tới nhà tắm đánh răng rửa mặt, Trang Siêu Anh thì thở dài, “Thiết kế cơ sở, kết cấu của Lâm Viên tại Tô Châu?”
Anh lặp lại như cái máy ghi âm, cứ thế nhắc đi nhắc lại đầy nhịp điệu,
“Thiết kế cơ sở, kết cấu của Lâm Viên tại Tô Châu?”
“Thiết kế cơ sở, kết cấu của Lâm Viên tại Tô Châu?”
Sau khi lặp lại ba lần cuối cùng Trang Siêu Anh mới nói “tiếng người”, “Anh dạy đi dạy lại nó đống định lý toán học nhưng Bằng Phi vẫn không nhớ được. Lúc này nó nghe người ta nói chuyện phiếm lại nhớ kỹ các thuật ngữ chuyên ngành như thế. Bất kể là cái gì không liên quan tới học thì đầu óc nó lập tức nhanh nhạy, nhớ rõ từng chữ. Em nói xem tâm tư này của nó nếu đặt ở việc học thì có phải tốt không.”
Hoàng Linh buồn cười nói, “Đống Triết ngồi xe buýt với người ta mà tra xong cả bối cảnh gia đình, còn Bằng Phi thì nghe được một đống, nhớ một mớ tin tức vớ vẩn, còn anh tới Đồng Tế thì thấy cái gì?”
Trang Siêu Anh nói, “Anh đang muốn nói với em đó. Đồ Nam nói bài tập cuối kỳ nhiều nên dù em với Tiêu Đình tới thằng bé cũng không ở bên hai mẹ con được. Nó bảo em và con đừng đi, dù sao tới nghỉ đông nó cũng về nhà.”
Anh trầm mặc một lát mới nói, “Đồ Nam mang anh và Tống Oánh, đương nhiên còn có hai con…… khỉ kia dạo doanh một vòng để tham quan khu dạy học, tới hiệu sách ngoại văn……”
Trang Siêu Anh nói, “Lúc anh đi qua nhà ăn, thấy trước bảng đen dán rất nhiều thông báo tọa đàm, đều là những buổi trao đổi với danh nhân. Bốn tấm bảng đen đều dán đầy, Đồ Nam là đứa có kiến thức, không giống chúng ta.”
Anh ngừng một lát mới thấp giọng nói, “Đương nhiên anh muốn thằng bé vào trường tốt nhất, nhưng năm trước anh vẫn có chút oán giận em. Anh cảm thấy em quá cố chấp với chuyện thi đại học của thằng bé. Nhưng bây giờ anh lại cảm ơn em, thay Đồ Nam cảm ơn em.”
Hoàng Linh chỉ thấy trong lòng chua xót. Cô thấy mình có ngàn lời vạn ngữ muốn nói nhưng không biết nói gì mà chỉ trầm mặc.
Trang Siêu Anh đợi trong chốc lát thấy Hoàng Linh không nói gì thì biết cô sẽ không đáp lại thế là anh đứng dậy đi ra khỏi phòng tắt bếp lò.
Cô gái đứng chờ ở bến xe đường dài với Trang Đồ Nam là lớp trưởng Lý Giai. Giáo viên phụ đạo truyền đạt thông tin không quá rõ ràng vì thế cô và Trang Đồ Nam không biết hai thằng nhãi con kia tự nguyện tới hay bị ‘bắt’ tới Thượng Hải. Cô sợ Trang Đồ Nam không đối phó được với “bọn buôn người” thế là cũng tới bến xe, vạn nhất hai bên xảy ra xung đột thì thêm một người là thêm chút sức. Ít nhất cô còn có thể gọi điện về trường xin giúp đỡ.
Giữa trưa chủ nhật Lý Giai nhìn Trang Đồ Nam túm cổ áo hai thằng em và lôi vào trường mới xoay người đi tới trạm xe buýt rồi ngồi xe tới nhà ông bà nội.
Thượng Hải là nơi có nhiều thanh niên trí thức phải xuống nông thôn nhất.
Từ thập niên 50 Thượng Hải đã căn cứ theo chính sách “Hạn chế mạnh dân cư và tăng cường chuẩn bị chiến đấu” và lục tục đẩy rất nhiều nhà xưởng, xí nghiệp và dân cư ra ngoài. Cuối thập niên 50, bởi vì áp lực học tập và nghề nghiệp nên học sinh Thượng Hải đã được dời tới Tân Cương, Hắc Long Giang, Giang Tây và Hồ Bắc với số lượng lớn để chi viện cho xây dựng. Cha mẹ Lý Giai cũng nằm trong số đó. Lý Giai từ Hắc Long Giang thi đỗ đại học ở Thượng Hải nên ngẫu nhiên cô sẽ về nhà cùng ông bà nội ăn bữa cơm.
Đầu hẻm nhỏ có sạp báo, bốt điện thoại, điểm cung cấp sữa bò, cửa hàng bánh nướng và bánh quẩy, cửa hàng cắt tóc…… Bên trong hẻm nhỏ sương khói cuồn cuộn, các nhà đều dùng bếp lò nấu cơm, bên trên là một đống dây điện loằng ngoằng, cùng đống quần áo, khăn trải giường như quốc kỳ. Mấy người đàn ông mặc đồ ngủ xách ống nhổ tới nhà vệ sinh công cộng đổ.
Lý Giai đi vào và rẽ trái rẽ phải trong con ngõ nhỏ như mê cung trước khi tìm được nhà của ông bà nội sau đó nghiêng người vào trong viện. Dọc cầu thang quá nhiều đồ đạc, cô phải nghiêng người tránh né mới đi qua được. Cô thấy bà nội và thím đang giặt quần áo ngoài cửa.
Trong viện có mười mấy nhà, có một cái máy giặt. Nay thời tiết tốt nên các nhà đều giặt quần áo, bà nội và thím đang hợp lực vắt khăn trải giường. Lý Giai thấy thế thì nhanh chóng tiến lên giúp họ vắt khô cái khăn.
Thím nhướng mày nhìn thoáng qua Lý Giai thế là cô vội giải thích, “Thím, cháu ở lại một lát rồi tối sẽ về ký túc xá.”
Thím cô nói, “Không phải thím không giữ cháu lại mà trong nhà quá chật rồi, cháu ở lại cũng chỉ có thể ngủ dưới sàn phòng bếp, đâu có thoải mái như ký túc xá.”
Một bé gái xách bình nước đi từ trong phòng ra hỏi, “Chị, em muốn đi rót nước sôi, chị có đi cùng không?”
Lý Giai buông khăn trải giường nói, “Được, để chị cất cặp rồi đi cùng.”
Bên ngoài viện có người thét to, “Kem đậu xanh, đậu đỏ, sữa bò đây……”, “Mài dao kéo đây, mài dao kéo……”
Thím nói, “Vừa lúc dao trong nhà cùn rồi, hai đứa mang dao ra ngoài mài. Ô cũng hỏng rồi, mang tới cửa hàng giày sửa một chút.”
Bà nội hỏi, “Bé, hôm nay tới làm gì thế?”
Lý Giai cười nói, “Có đứa nhỏ cho cháu mấy quả táo và mấy bao điểm tâm nói là đồ ngon nhất Tô Châu nên cháu mang tới cho mọi người cùng ăn.”