Tôi không buồn động đến thức ăn. Dù sao thì tôi cũng không đói. Dựa theo tính toán của tôi, có thể tôi đã ở trong căn phòng này gần hai ngày.
Đây chắc chắn không phải căn phòng tôi vẫn làm việc. Ghế bành không có vệt bẩn của café. Không có ai tới làm việc hay đi qua hành lang. Không có dấu vết của sự sống trong thứ không gian giả tạo này. Không có kiến bò trên tường, không có muỗi vo ve, không có bất cứ âm thanh hay mùi hương nào. Chỉ có tôi và nhịp thở thổn thức của chính mình. Đôi lúc, tưởng như tôi có thể nghe thấy máu rần rần trong những mạch máu ở cổ tay. Đó làm một cảm giác khá kỳ lạ. Có lẽ, đúng là Madame J đã nhốt bản thể tinh thần của tôi ở đây.
Trong căn phòng ấy, điều chẳng đáng ngạc nhiên chút nào là, tôi nhớ Taurus. Nỗi nhớ ngọt ngào dịu êm tự do hoành hành trong bóng tối. Nó lăn dài trong tim, phập phồng trên gò má, đọng lại bần thần nơi đầu ngón tay. Cảm giác ấm áp choáng ngợp của cái ôm bất ngờ cứ nắm chặt lấy những nhịp thở khó khăn của tôi và lặp lại dồn dập như một đoạn nhạc nồng nàn được tua đi tua lại với một tốc độ chậm rãi. Tôi đã thôi không lo lắng và nghi ngờ, tự cho phép mình thoải mái gặm nhấm vị ngọt ngào lạ lùng của kí ức. Chỉ có những ngón tay là luôn run rẩy, tôi phải luôn chạm ngón cái vào những đầu ngón tay còn lại, lần lượt, lần lượt dỗ dành sự bồn chồn của chúng.
Đôi lúc, tôi tưởng tượng ra sự lo lắng của anh, khi tôi đột ngột biến mất. Liệu, anh có thể nhìn thấy tôi ở đây, vào chính lúc này, khi đang ngồi bần thần trên chiếc ghế bành màu xanh dịu nhẹ mà nhớ anh da diết. Và nếu, Tee trở về, trong căn nhà cửa mở toang vắng lặng, mà không có tôi? Rút cuộc, mọi cố gắng xua đuổi việc phải thừa nhận nỗi sợ ấy đều vô ích. Hóa ra, tôi quanh quẩn trong nhà, tìm đủ mọi lý do để không đi chơi với bạn bè là bởi, Tee có thể trở về, khi tôi không ở nhà. Điều đó, với tôi, giống như một sự phản bội, một sự cố gắng chuộc lỗi để ru ngủ nỗi buồn đau chênh vênh của tôi.
Lần thứ ba Madame J quay lại, trông cô u ám hơn thường lệ. Dường như, tôi có thoáng gặp lại người đàn bà nồng ấm của tôi trong một vài phút đầu, khi cô nhìn đăm đăm vào những lát bánh mì nằm im lìm trên mặt bàn.
- Em không chịu ăn chút gì.
Cái chuông nhỏ yêu dấu của tôi, nó vang lên khe khẽ trong cổ họng Madame J. Một dòng nước ấm khe khẽ chảy ra xoa dịu những vết nứt khô khốc trong tôi. Nó khiến tôi thấy mềm yếu. Trong phút chốc, tôi muốn ôm lấy cô, để giữ cô lại.
- Đừng nghĩ sẽ ép được chị. Madame J cười thành tiếng. Tiếng cười nát vụn như thủy tinh vỡ. Cái chuông nhỏ cũng vỡ nát.
- Em không hiểu. Tôi ngồi thẳng dậy, cảm thấy hai vai mình nặng trĩu.
- Em không cần hiểu gì hết. Madame J ngồi xuống cái ghế đối diện, phía bên kia bàn. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt nâu lạnh lẽo của cô, cố kiếm tìm lại sự hòa hợp ngọt ngào đã đánh mất.
- Chị và em, chúng ta không cần phải dè chừng nhau như thế này, đúng không? Tôi hỏi, tự nhận thấy có chút cay đắng hòa trong những thanh âm méo mó vừa thoát ra khỏi cổ họng của mình.
- Lẽ ra chị không nên tìm kiếm em. Madame J thở dài. Cô lấy một miếng bánh mì đưa cho tôi.
Tôi cầm lấy miếng bánh mì trước khi nhận ra hành động của mình. Cũng nên ăn chút gì đó. Mình đâu có định tuyệt thực. Thật buồn cười khi nghĩ đến người khác cũng đủ khiến người ta no nê.
- Tại sao? Tôi hỏi rồi cắn một miếng nhỏ. Vị bánh mì tan trong miệng khiến tôi thấy đói.
- Chị đã từng nhìn thấy em... Madame J bỏ dở câu nói, nhấm nháp một miếng bánh mì. Nếu có thêm một cốc café thì thật là hợp cảnh. Tôi nghĩ thầm.
- Em uống đi. Madame J đưa tôi cốc café. Mùi café thơm lừng khuấy tung cái dạ dày rỗng không của tôi.
Tôi đón lấy cốc café. Loại cốc giấy quen thuộc của cửa hàng café dưới tầng một tòa nhà của Madame J. Chẳng nên ngạc nhiên về quyền lực kiểu này của Madame J.
- Nhìn thấy em? Tôi nhấp một ngụm café.
- Chị đã đánh cắp những ảo ảnh của Taurus. Madame J chậm rãi.
Ngụm café trong miệng tôi trở nên đắng ngắt.
- Không cần phải ngạc nhiên như vậy, cô bé.
Madame J nhoài người qua bàn, hai bàn tay ôm lấy mặt tôi. Không gian của tôi rung rinh. Hơi ấm của bàn tay cô cọ vào những sợi lông tơ trên má tôi, khiến chúng khe khẽ dựng lên.
- Chị có thể nhìn thấy toàn bộ những ảo ảnh của những kẻ khác. Thật khó có thể tưởng tượng chị và gã mũi trâu của em đều có sự gần gũi hoàn hảo như thế với em. Nhưng, em là của chị.
- Em không phải đồ vật, em không phải của ai cả.
Tôi hất tay Madame J ra khỏi mặt mình.
- Không cần phải như vậy, hãy ở lại bên cạnh chị. Madame J lại gần, chạm môi vào vành tai trái của tôi. Hơi thở của tôi nóng ran.
- Nếu em phải biến đổi, chị sẽ làm điều ấy.
Cô đưa lưỡi vào trong miệng tôi. Mềm mại, nóng ấm.
Uất ức và giận dữ đẩy cảm giác run rẩy tê dại xuống đáy vực. Tôi mở to mắt nhìn Madame J. Đôi đồng tử màu xám tro nghiệt ngã nhìn thẳng vào mắt tôi ở khoảng cách thật gần, chỉ vài centimet. Lạnh ngắt.
Trong một vài giây, Madame J buông tôi ra, bật cười. Tiếng cười cắt vài đường rất ngọt vào cổ tay tôi, ngay phía trên cái còng. Những nhát cắt sâu, đau nhưng không chảy máu. Nỗi đau lan dần từ cổ tay vào bên trong tôi. Có thứ gì đó bên trong đã đứt lìa.