Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Những Người Tình Cô Đơn Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi quay trở lại phòng làm việc, khóa trái cửa rồi ở tịt trong đó. Khi băn khoăn thế này, tôi muốn ở một mình. Sàn nhà bằng gỗ dưới chân tôi vỡ nát. Tôi bỏ dép, dẫm chân trần lên mấy mảnh gỗ, để chúng đâm vào gan bàn chân mình. Đau đớn khiến tôi tỉnh táo. Lúc này tôi chỉ cần tỉnh táo.

- Anh ta phải nói rõ ràng mọi chuyện với mình.Chắc chắn.

Tôi mím chặt môi, suy nghĩ, lắng nghe tiếng con tim mình đập liên hồi. Nó lo lắng.

Tee của tôi.

Đớn đau vì bất lực là một cảm giác kỳ lạ. Nó mềm nhưng dai nhanh nhách.

Nếu không ở cạnh anh ta, nếu không vì tình yêu, thì, cái gì đã cướp cô ấy đi? Tôi phát cáu khi bản thân bị nhốt vào l*иg, cô đơn dằn vặt dày vò tôi.

Tee của tôi... Giờ này, cô đang ở đâu? Cái hố trong lòng tôi từ từ mở miệng rộng ngoác. Nó càng ngày càng sâu hơn. Tôi đứng ở trên vực, cố nhìn xuống. Nó trống không, chẳng có gì. Một hòn đá văng xuống, tiếng va của nó khi chạm tới đáy cứ vang mãi, vang mãi.

Có tiếng gõ nhè nhẹ.

- Mở cửa cho chị. Cái chuông nhỏ trong cổ họng Madame J ngân lên nhè nhẹ.

Tôi lưỡng lự. Khi còn chưa suy nghĩ xong, tôi đã đứng bên cạnh cửa.

Mình muốn gặp cô ấy. Tôi nghĩ thầm rồi xoay nắm đấm cửa.

Madame J vòng hai cánh tay qua cổ tôi, ấn đầu tôi vào vai của mình.

- Không nên khóc một mình đâu cô bé.

- Em không khóc. Tôi trả lời. Cổ họng đắng ngắt.

- Em đang khóc rồi.

Tôi quay mặt đi, gỡ đôi tay lành lạnh của Madame J ra khỏi cổ.

- Em không khóc. Tôi nhắc lại.

Madame J cười. Một thoáng của nụ cười lướt qua và đọng ở khóe miệng bên phải. Nụ cười có cái sắc lạnh khó chịu như nụ cười của Taurus. Hai con người này có điểm gì đó chung đến kì lạ.

- Chị biết Tee không ở cùng anh ta, phải không? Tôi ngồi xuống cái ghế của mình, mắt dán vào màn hình máy tính. Tôi không muốn nhìn thấy nét mặt của Madame J lúc này.

Madame J vẫn yên lặng. Cô đóng cửa phòng, kéo một cái ghế ra ngồi đối diện với tôi. Sự thân thuộc chà vào tôi, để lại vài vết xước. Máu rơm rớm rỉ ra. Tôi muốn ôm lấy người đàn bà đang ngồi đối diện, kẻ đang chăm chú nhìn và mải mê với ý muốn điều khiển tôi. Nhưng đương nhiên, tôi sẽ không làm thế. Mấy vết xước kia có thể rách rộng hơn. Không gian quanh tôi lềnh bềnh. Tôi bấm mấy ngón tay lên mặt bàn, tiếp tục di di bàn chân xuống sàn nhà.

Madame J kéo bàn tay của tôi về phía mình, giữ nó bằng cả hai tay.

- Tay chị lạnh quá.

- Chị biết. Cái chuông nhỏ lại rung nhè nhẹ trong cổ họng Madame J. Chị biết mọi chuyện. Nhưng không phải điều gì em cũng cần phải biết.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Madame J. Mắt cô màu nâu nhạt. Tôi luôn thấy chút khói xám dâng lên trong cái màu nâu ấy. Cô ấy không hề từ bỏ ý định của mình. Nếu vẫn là tôi như khi còn ở biệt thự trắng, chắc chắn, tôi sẽ lại nhấn chìm mình trong ánh mắt ấy.

- Đó là bạn em.

Tôi trả lời, rút tay ra khỏi bàn tay của Madame J.

- Tee sẽ trở về. Nhưng không phải lúc này. Đừng quá lo lắng. Cái gì cũng có quá trình của bản thân nó. Em chắc chắn sẽ không làm được điều gì. Đừng cho rằng em có trách nhiệm về tất cả những gì xảy ra quanh em như thế.

Tôi quay mặt đi. Có tiếp tục thì cô ấy sẽ vẫn chơi trò chơi này. Cô ấy biết mình có thể mềm lòng. Cay đắng cười cợt lên thứ tình cảm vô duyên của tôi. Thứ tình cảm mà khi ấy tôi không sao lý giải được và trở thành một vết hằn có mùi đớn đau tôi không hề muốn nhớ lại trong suốt thời gian dài về sau.

- Muộn rồi, về nhà thôi. Mai chúng ta sẽ nói chuyện này. Chị hứa. Madame J vươn người qua bàn, ôm lấy đầu tôi. Cả cơ thể của cô cũng vậy. Nó cứng và lạnh như đá. Tôi không tìm đâu thấy sự thân thuộc ngọt ngào đầy mùi nắng khi trước.
« Chương TrướcChương Tiếp »