Chương 7: Bồi thường
“Là giá ba chân bị rơi một chút, em đang giữ sinh viên nữ này lại để đòi bồi thường.”
Sinh viên nam có vóc dáng cao liếc bạn mình một cái, tên không có tiền đồ này, người ta là phú nhị đại đỉnh cấp còn thiếu một chút tiền này sao?
Không dám thở mạnh một chút nào.
Nhậm Tiểu Nguyệt nhịn không được mà sợ hãi lên tiếng.
“Rõ ràng là do anh đυ.ng phải tôi…”
Âm thanh này vừa cất lên đã khiến tầm mắt của Vệ Ninh trong xe chuyển đến trên người cô, hắn quét qua dáng người thiếu dinh dưỡng, mặc váy jk ngắn và một chiếc áo thêu thỏ con vừa rẻ vừa quê mùa của cô.
Nhậm Tiểu Nguyệt cúi đầu, vừa rồi cô chỉ mới nhìn thoáng qua Vệ Ninh mà trái tim đã muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực rồi.
Má ơi lại gặp được tuyệt thế soái ca.
Nhậm Tiểu Nguyệt nhịn không được mà mua vui trong đau khổ hôm nay mình cũng coi như hưởng hết may mắn được thấy soái ca.
Sau đó cô nghe đã nghe thấy người đàn ông toàn thân đều hiện lên một chữ “tiền” nhẹ nhàng bâng quơ nói:
“Chiếc giá ba chân này gọi là Flowtech, chân của nó được tạo nên từ những sợi Carbon mới nhất, sau khi kéo dài có thể đạt đến chiều cao một trăm năm lăm cm, tổng cả giá trị và vận chuyển không đắt chỉ hơn bảy vạn mà thôi.”
Nhậm Tiểu Nguyệt sợ đến ngây người.
Hắn nói với mình những chuyện này là có ý gì?
“Vừa rồi em va chạm với lão nhị khiến chiếc giá ba chân này bị rơi, chân bị nghiêng mười lăm độ, để lại hai vết xước, tôi tính em phí sửa lại nó một vạn sáu đi.”
Người đàn ông tùy ý mà nhìn giá ba chân rồi đưa ra kết luận.
Nghe được những lời này, cả người cô gái run rẩy, đây là lừa đảo nhỉ, chắc chắn là vậy.
Sinh viên nam có vóc dáng cao được gọi là A Hằng cũng rất ngạc nhiên mà mở to hai mắt…Những thiết bị này là thứ rẻ nhất trong tay anh Ninh, bình thường đều lười đến liếc chúng nó một cái, tại sao bây giờ lại vì một cái chân giá mà tính toán chi li với một sinh viên nữ vậy?
Không đúng, học kỳ một có một thành viên làm đổ một ống kính mười mấy vạn, anh Ninh cũng chưa nói người ta phải bồi thường, còn nói tính phí hao tổn theo những thiết bị bình thường là được.
Đối với những người nghèo- phí sinh hoạt một tháng chỉ một ngàn- dựa vào tiền trợ cấp của bố mẹ gian nan cầu sinh Nhậm Tiểu Nguyệt, một vạn sáu quả thật là con số thiên văn.
Ngay cả sinh viên nam mặt đầy mụn mới vừa cãi nhau với Nhậm Tiểu Nguyệt cũng nói thầm trong lòng là chiếc giá ba chân này chỉ cần tùy tiện bẻ lại một chút là không có việc gì, chưa từng nghe nói vệt xước cũng cần phải đi sửa, lúc trước sinh viên nam này chỉ muốn Nhậm Tiểu Nguyệt bồi thường một trăm cho xong việc, nhưng không đến lần này anh Ninh lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
“Làm sao vậy, không muốn?”
Bên môi người đàn ông xuất hiện một nụ cười nhạt, mắt Nhậm Tiểu Nguyệt lập tức không có ánh sáng.
Trong mắt của cô lúc này thì dù có đẹp đi nữa cũng trở thành ma quỷ.
“Anh anh anh…Anh đây là lừa bịp tống tiền.”
“Không muốn bồi thường thì chúng ta chỉ có thể gặp nhau ở Cục Công An mà thôi.”
Hình như hắn có chút tiếc nuối mà thở dài.
“Chờ một chút! Tôi còn chưa nói không muốn bồi thường, nhưng là…”
Nhậm Tiểu Nguyệt có chút luống cuống, có hồ sơ vụ án trong Cục sẽ ảnh hưởng đến việc đi xin việc về sau.
Vệ Ninh cười khẽ, hắn tiếp tục nói:
“Nếu cảm thấy những lời tôi nói có vấn đề thì cũng có thể mời người người chịu trách nhiệm giám sát ở trường đến đây.”
Nhìn thấy đối phương không sợ mời người giám sát, Nhậm Tiểu Nguyệt lại không hiểu một chút nào về thiết bị chụp ảnh bị dọa sợ.
Chẳng lẽ lần va chạm này của cô thật sự làm hư cái giá ba chân quý hơn người này?
Lại nhìn đến gương mặt tựa như trích tiên kia, bộ dáng mỉm cười như giấu độc khiến Nhậm Tiểu Nguyệt phẫn nộ muốn chết.
Vận số năm nay của mình không được may mắn cứ chọc phải những người gì vậy?
“Nhưng mà còn có một biện pháp nữa có thể khiến em bồi thường ít hơn.”
Vệ Ninh rất có khí phách mà gật gật đầu giống như đang suy xét vì cô.
“Gần đây câu lạc bộ nhϊếp ảnh rất thiếu người, em đến đó hỗ trợ đi, tôi có thể tính lương trong biên chế, tám nghìn một tháng.”
Nhậm Tiểu Nguyệt nhìn hắn, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, có chút lúng trả lời.
“Là cho tôi tám nghìn sao?”
Vệ Ninh lại cười.
“Cho cô tám nghìn và tính cô bồi thường tám nghìn tiền mặt có gì khác nhau sao?”
Chơi cô gái ngốc này thật là vui, không uổng công hắn dừng lại tán gẫu lâu như vậy.
Nhậm Tiểu Nguyệt ngơ ngác lắc đầu.
Được rồi, cho nên vẫn muốn cô bồi thường cho hắn tám nghìn đúng không?
“Giá cả…Thật sự không thể giảm xuống một chút nữa sao?”
“Như vậy á.”
Hình như Vệ Ninh đang suy xét.
“Vậy em thêm WeChat của tôi đi, trong tay tôi còn có một ít việc cần làm, nếu em làm tốt tôi có thể trừ tiền bồi thường của em.”
Nhậm Tiểu Nguyệt hít vào một hơi thật sâu, nếu không phải cô biết mình cách vận đào hoa rất xa thì thật sự sẽ cho rằng đối phương đang coi trọng mình, nghĩ mọi cách muốn có phương thức liên hệ.
Sinh viên nam nhìn thấy hai người này tương tác thì miệng nở to đến mức có thể nhét được một quả trứng gà.
Đại thần Vệ Ninh bình thường xuất quỷ nhập thần đang…Tán gái?