Chương 1: Đi học
Từ sau khi bước vào trường đại học S thì Nhậm Tiểu Nguyệt không còn ôm hy vọng quá nhiều vào vận đào hoa của mình nữa.
Mặt của cô thuộc dạng đại chúng đi vào nơi đông người sẽ chìm nghỉm, dáng người cũng không có gì đẹp cả, ngay cả tính cách cũng không có gì để khen, khi cô đi dạo phố với bạn cùng phòng cũng chỉ có thể làm phông nền cho bọn họ mà thôi.
Hơn nữa cô còn học khoa ngoại ngữ mỹ nữ như mây.
Nhưng mà may mắn là, Nhậm Tiểu Nguyệt từ nhỏ đã như vậy, không đẹp cho nên cũng không có quá nhiều chấp niệm với nó.
Hôm nay, Nhậm Tiểu Nguyệt cảm thấy người của mình có một chút khô nóng, giống như vận mệnh đã an bài một điều gì đó.
Ở bồn rửa mặt gần ban công, Nhậm Tiểu Nguyệt nhìn thoáng qua mình trong gương, ngũ quan bình thường giống như nước sôi để nguội, làn da màu tiểu mạch, còn có quầng thâm mắt….Thôi vậy, vẫn là một bạn nữ phổ thông.
“Tiểu Nguyệt, kem dưỡng da của tớ cậu để ở đâu vậy?”
Phía sau cô truyền đến giọng nói của sinh viên nữ đẹp nhất kí túc xá, cũng là người mà Nhậm Tiểu Nguyệt hâm mộ từ tận đáy lòng đó là Hạ Mông.
Nhậm Tiểu Nguyệt quay đầu lại nhỏ giọng nói:
“Tớ để ở trên bàn của cậu, tối hôm qua dùng xong tớ đã đặt lại đó.”
Hạ Mông cầm tinh dầu bôi lên mái tóc xoăn của mình, đôi mắt thon dài khẽ híp lại giống như hoa hải đường kiều diễm lười biếng.
Nhậm Tiểu Nguyệt mỉm cười một chút, tuy rằng bản thân mình không thể có được nhưng được ngắm gái đẹp cũng là một chuyện rất vui sướиɠ.
Sau khi rửa mặt vào sáng sớm, bốn người trong kí túc xá cùng nắm tay nhau đi đến khu dạy học của trường đại học S để đi học.
Tình bạn của con gái rất kỳ diệu, Hạ Mông có gia cảnh tốt và lớn lên đẹp nhất, lại là bạn thân với Nhậm Tiểu Nguyệt có gia cảnh bình thường và lớn lên cũng bình thường, hai người còn lại trong ký túc xá là hai tiểu mỹ nữ có ngũ quan đoan chính, cũng thích dính lấy nhau.
Nhậm Tiểu Nguyệt vẫn rất thích các cô ấy, ít nhất trong đó không có bạn nữ nào lòng mang ý xấu.
“Nói cho các cậu một tin tức mới nhất, nghe nói hôm nay có vị giáo sư siêu cấp đẹp trai dạy chúng ta đó.”
Chu Khả Gia là sinh viên nữ bát quái nhất trong kí túc xá, cô ấy để tóc ngắn gần đến vai, có nhiều nhân mạnh cho nên lượng tin tức thu được nhiều nhất.
“Đẹp trai như thế? Khả Gia, có đẹp trai như người hôm trước chúng ta nhìn thấy không?”
Tang Chi Chi là một người bạn cùng phòng khác đang lôi kéo Chu Gia Khả hỏi, cô gái này là một nhan cẩu chính hiệu, hơn nữa còn là một tay bút viết đồng nhân văn.
“Tớ cũng chưa nhìn thấy, không biết, nhưng đàn chị khóa trên nói lúc ấy tất cả sinh viên nữ trong lớp đều mềm chân, spam liên tục trong nhóm chat như gà mới được lấy ra khỏi l*иg hấp…”
Nhậm Tiểu Nguyệt cảm thấy quá khoa trương, ngoài đời làm gì có ai đẹp trai như vậy.
Mười tám năm nay, ngoại trừ minh tinh, cô còn chưa gặp người con trai mà mình cảm thấy siêu đẹp trai.
Có lẽ do Nhậm Tiểu Nguyệt quá bình thường nên không thể nhìn thấy những soái ca xa xôi đó đi.
Sau khi đi vào lớp học, Nhậm Tiểu Nguyệt bị Hạ Mông kéo đến bàn đầu ngồi.
“Các cậu nhìn thấy không, hàng đầu toàn là sinh viên nữ ngồi, mọi người đều muốn nhìn thấy giáo sư trong lời đồn đẹp trai như thế nào.”
Hạ Mông cười hì hì nói bên tai Nhậm Tiểu Nguyệt.
“Nếu thật sự đẹp trai như vậy thì tớ muốn tìm thầy ấy xin phương thức liên lạc.”
Nhậm Tiểu Nguyệt bội phục mà nhìn Hạ Mông:
“Nếu cậu xin thì nhất định thầy ấy sẽ cho.”
Hạ Mông cười cười nhưng vẻ mặt của cô ấy rất là tự đắc.
Cùng với tiếng chuông vang lên, bóng dáng của người được mong đợi đã lâu xuất hiện trước cửa phòng học.
Nhậm Tiểu Nguyệt có thể cảm thấy được cả phòng học bất chợt yên tĩnh, chỉ còn lại vài tiếng hít thở rất nhỏ.
Khi vừa thấy người ta, trong đầu Nhậm Tiểu Nguyệt chỉ còn lại bốn chữ to thần tiên hạ phàm.
Người đàn ông tản bộ đi lên bục giảng, dáng vẻ thong dong, lông mày anh tuấn, môi mỏng mỉm cười, chỉ nhìn quanh phòng học một chút đã khiến cho rất nhiều sinh viên đỏ mặt, đặc biệt là sinh viên nữ phải cố gắng bóp chặt tay mình mới có thể nhịn xuống ý muốn được hét lên.
Áo lông cổ chữ V màu đen lộ ra xương quai xanh và cần cổ thon dài không sót một chút nào. Tay áo được xắn lên đến khuỷu tay càng thêm vài phần lười biếng và tùy ý.
“Chào mọi người, tôi tên Khương Tuấn là giáo viên môn công nghệ thông tin kỳ này của các bạn.”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp mà gợi cảm giống như đang trêu chọc người khác vậy.
Nhận Tiểu Nguyệt có chút hốt hoảng mà nhìn lên phía trên, tay của cô bị Hạ Mông nắm chặt muốn chết, Nhậm Tiểu Nguyệt hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm trạng kích động của đối phương.
Đây vẫn là lần đầu tiên Nhậm Tiểu Nguyệt nhìn thấy một người đàn ông có khí chất như vậy ở ngoài đời.
Đương nhiên cô không có bất kỳ một ý tưởng không an phận nào đối với vị giáo sư Khương này, cũng không dám có, chỉ đơn giản là thưởng thức vẻ đẹp của người ta mà thôi.
Sau đó, ánh mắt của Nhậm Tiểu Nguyệt chạm phải ánh mắt đang tuần tra phía dưới của Khương Tuấn.
Hình như đối phương hơi dừng lại một chút.
Nhậm Tiểu Nguyệt độc thân mười tám năm từ trong bụng mẹ chưa từng đối diện với nam thần cấp bậc này, phản ứng đầu tiên của cô là kinh hoảng cúi đầu, trong lòng thì khẩn trương muốn chết ‘không phải mình khiến người ta cay mắt nhỉ?’
Vì đang cúi đầu nên cô không phát hiện tầm mắt của người đàn ông từ kinh ngạc trở nên thâm thúy.
Nhưng Hạ Mông ở bên cạnh lại cho rằng Khương Tuấn đang nhìn chằm chằm cô ấy nên khuôn mặt Hạ Mông trở nên hơi phiếm hồng, ý nghĩ tan học muốn xin phương thức liên lạc của đối phương cũng trở nên mãnh liệt hơn.
Một đoạn nhạc đệm nhỏ này qua đi rất nhanh, chương trình học đã chính thức bắt đầu.
Kiến thức mà giáo viên nói đến hoàn toàn đổi mới nhận thức của sinh viên, phong cách giảng dạy thành thục và hài hước khiến cho cả lớp học đều đắm chìm trong đại dương tri thức.
Nhậm Tiểu Nguyệt dần dần giảm bớt sự bất an, cô càng nghe càng mê mẩn, notebook cũng được điền vào nhiều hơn.
Cho đến khi…
“Bạn học số hai mươi ba, xin hãy trả lời vấn đề này.”
Nhậm Tiểu Nguyệt có chứng sợ hãi nói chuyện giữa nơi đông người nơm nớp lo sợ đứng lên.
Thật xui xẻo, vì sao giáo sư lại gọi tên mình đầu tiên?
Người đàn ông nhìn thấy sinh viên nữ đang co rúm lại giống như chim cút thì lộ ra một nụ cười khiến người ta cảm thấy như đang đắm chìm trong gió xuân.
Ai cũng không biết, giờ phút này trong lòng anh ta đang suy nghĩ những chuyện không phù hợp với trẻ em:
‘Cô ấy nhát gan như vậy thì không biết trên giường có như vậy không?